Buổi lễ sắc phong còn chưa kết thúc, Ngọc Linh Lung đã lặng lẽ đi xuống thanh lâu.
Trường bào mỹ lệ kéo dài trên bậc thang, chút gió xuân se lạnh cũng không đủ sức để nâng vạt áo áo lên.
Giờ khắc này, nàng cảm giác trên vai mình đột nhiên có thêm nhiều trách nhiệm nặng nề, thế nhưng bởi vì sức nặng này làm cho cước bộ của nàng càng phát ra thanh âm trầm ổn hữu lực.
Nếu đã bị cuốn vào trung tâm bão táp này, vậy hãy cùng bọn họ vật lộn đi!
Bên cạnh hoa xe, Ngọc Linh Lung vịn tay Linh Nhi lên xe, lần nữa giương mắt nhìn về phía phương hướng ngoài thành, chỗ đó mặt trời hoàn toàn tránh thoát khỏi đám mây, tỏa ra ánh hào quang đầy trời.
Nheo ánh mắt lại, nàng đột nhiên muốn biết, tia sáng này nếu chiếu vào bờ vai vững chãi của hắn sẽ tráng lệ bực nào.
Chậm rãi giơ chân lên, nàng trèo lên xe ngựa, Linh Nhi cung kính buông màn xe xuống, quay đầu phân phó: “Đi thôi.”
Xe ngựa bắt đầu chạy, thanh âm vang lên trên đường phố trống trải có vẻ phá lệ kéo dài.
Trong buồng xe trải hào hoa xa xỉ, Ngọc Linh Lung ngồi ở trên nệm gấm dày, trầm tư kế hoạch tiếp theo.
Sắc phong Húc vương làm thống lĩnh Cửu doanh thập nhị vệ, đây cơ hồ tương đương cùng Thái tử hoàn toàn xé toang da mặt, không biết Thái tử luôn dùng nhân đức hiếu nghĩa để ngụy trang lúc này sẽ có dạng phản ứng gì đây?
Không cần nghĩ cũng biết, trong lòng hắn nhất định là nghiến răng nghiến lợi, hận chết Húc vương, cũng sẽ đem Húc vương làm địch nhân số một của mình.
Như vậy tốt hơn, nếu hắn đã bất nhân thì cũng đừng trách người khác bất nghĩa.
Chỉ là, muốn áp dụng kế hoạch của bọn họ, chỉ sợ cần phải thiết kế kín đáo. Thái tử ẩn nhẫn nhiều năm, tuyệt sẽ không dễ dàng động thủ, càng sẽ không tùy tiện buông tha cho địa vị của mình, muốn khiến hắn tạo phản, nàng còn cần phải có một thời gian chuẩn bị. Đương nhiên, trong chuyện này cũng cần mưu đồ của Húc vương.
Lặng yên đánh giá, Ngọc Linh Lung không phát hiện, chẳng biết từ lúc nào xe ngựa đã đi vào một cái hẻm nhỏ yên tĩnh, thanh âm bánh xe đảo quanh, tại trong hẻm nhỏ yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng.
Chung quanh yên lặng không một bóng người, xe ngựa đã vững vàng đi lại, nhưng trong lòng ngọc Linh Lung lại không khỏi khẩn trương.
Đây cơ hồ là một bản năng của nàng, mỗi khi sắp gặp nguy hiểm, nàng sẽ có dự cảm.
Mọi nơi gió đột nhiên gào thét lên, đánh xoáy hướng phía xe ngựa nàng đánh tới, Ngọc Linh Lung đầu tiên nghe thấy tiếng vó ngựa đang vững bước về phía trước đột nhiên hỗn loạn, tựa hồ người kéo xe bị cả kinh, ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng phu xe vang lên: “Người nào–”
Phu xe chỉ phung hai chữ liền im bặt, lặng yên không một tiếng động, phảng phất biến mất không dấu vết.
Chẳng lẽ có người tập kích?
Ngồi ở cửa xe Linh Nhi lập tức toàn thân đề phòng hẳn lên, một bả vén màn xe, Ngọc Linh Lung chỉ kịp trông thấy ngoài xe có một cái bóng quỷ mị thoáng hiện ln,sau đó chỉ nghe thấy tiếng Linh Nhi kinh hô: “Là ngươi–”
Linh Nhi nói còn chưa dứt lời, thân thể nho nhỏ đã bị kéo ra khỏi xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn, Linh Nhi cũng mất động tĩnh.
Từ lúc phu xe kinh hô lên một tiếng kia, Ngọc Linh Lung đã rút chủy thủ ra chờ đợi hành động, nàng lần này ra ngoài không mang theo thị vệ, ngoại trừ phu xe cùng Linh Nhi cũng chỉ có nàng.
Rất rõ ràng, người nọ bên ngoài thủ đoạn mau lẹ tàn nhẫn giải quyết phu xe cùng Linh Nhi, kế tiếp sẽ hướng về nàng.
Quả nhiên, màn xe rung động một phát bị kéo lên, một gương mặt điên đảo chúng sinh xuất hiện ngay trước mặt Ngọc Linh Lung.
Hắn vừa tiến lên, chủy thủ đã chờ sẵn sau rèm của nàng lập tức vung lên, mũi đao rét lạnh kia đúng lúc dừng trước nốt chu sa ở giữa mi tâm của hắn.
Giờ khắc này, Ngọc Linh Lung thậm chí trong nháy mắt có ảo giác, còn tưởng rằng nốt ruồi son này là máu do nàng đâm vào giữa lông mày của hắn.
Mắt phượng hẹp dài nhìn lướt qua chủy thủ trong tay nàng, vẻ mặt Phượng Hiên Viên lại không chút khẩn trương, chỉ tà mị cười một tiếng: “Ngọc nhi, chúng ta lại gặp mặt.”
Nụ cười của hắn hoàn mỹ không tỳ vết, rồi lại tràn đầy yêu dị tà khí, kiếp trước, kiếp này Ngọc Linh Lung chưa bao giờ thấy qua nam tử như vậy, hành tung quỷ bí, tính tình quái đản, rồi lại như một cái âm hồn dây dưa không dứt xuất hiện bên cạnh nàng.
Lòng bàn tay Ngọc Linh Lung không khỏi thẩm ra mồ hôi lạnh, mặc dù chỉ thấy qua Phượng Hiên Viên mấy lần nhưng nàng rất rõ ràng, võ công của hắn thật sự sâu không lường được, nàng tuyệt không phải đối thủ của hắn.
Giống như lúc này, chủy thủ của nàng chĩa thẳng vào mi tâm của hắn, hắn lại chỉ lơ đễnh, nhìn vào mắt nàng mang theo một chút chế nhạo, phảng phất nàng đã là đồ chơi trong tay của hắn, không có chút khả năng chống cự nào.
Ngọc Linh Lung nắm chặt chủy thủ trong tay, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!”
Phượng Hiên Viên hơi tiếc hận lắc đầu, giọng điệu nói chuyện giống như đang dụ đỗ một hài đồng ngây thơ: “Ngọc nhi, ta không dễ dàng mới tìm được nàng, như thế nào có thể rời đi?”
Không khách khí chút nào đem chủy thủ trong tay nàng tiến về phía trước, mũi đao sắc bén chạm vào da thịt của hắn, tựa hồ thoáng chút sẽ đâm vào.
Mỹ mâu phun ra lửa giận, Ngọc Linh Lung nghiêm nghị quát: “Phượng Hiên Viên, ngươi thật không sợ chết sao!?”
Sau một khắc, không đợi nàng thấy rõ động tác của Phượng Hiên viên, tay đã bị hắn nắm chặt, Ngọc Linh Lung răng ngọc thầm cắn, dùng hết khí lực toàn thân hung hăng đâm về phía Phượng Hiên Viên!
Đinh một tiếng giòn tan, chủy thủ đâm về phía Phượng Hiên Viên lại lệch phương hướng, mang theo toàn bộ lực lượng của Ngọc Linh Lung, ghim sâu vào ván gỗ, chỉ lưu lại chuôi đao bên ngoài khẽ rung.
Ngọc Linh Lung trọng tâm không vững, thoáng cái đã bị Phượng Hiên Viên kéo vào trong lòng, thân thể mảnh khảnh lập bị hắn sít sao giữ chặt lấy, không thể cử động.
Cái cằm bị hắn nâng lên, buộc phải nghênh tiếp ánh mắt âm lãnh: “Ngọc nhi, nàng thật sự muốn gϊếŧ ta sao?”
Ngọc Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng Hiên Viên, ngươi buông ta ra! Bằng không ta liền–”
“Nàng liền thế nào?” Con ngươi hẹp dài mang theo vài phần trêu tức, bàn tay Phượng Hiên Viên mang theo vài phần lưu luyến vuốt ve chiếc cằm thon của nàng. “Cắn lưỡi tự sát sao?”
Ngọc Linh Lung hung hăng nghiêng đầu, thoát khỏi tay của hắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Còn không buông ra, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Bàn tay tại chiếc eo nhỏ nhắn mạnh căng thẳng, dù cách vài lớp vải, nàng vẫn có thể cảm giác được lòng bàn tay của hắn hết sức kéo căng cùng nóng rực.
“Nàng cho rằng hắn có thể tới cứu nàng?” Thanh âm Phượng Hiên Viên nặng nề rơi vào chữ “hắn”, hiển nhiên không nhắc tới tên họ của Húc vương, “Nàng đi xem nghi thức sắc phong của hắn, như thế nào, rất hoành tráng phải không?”
Nghe được trong giọng nói của Phượng Hiên Viên có vẻ hung ác không bình thường, Ngọc Linh Lung hơi ngẩn ra, chỉ thoáng qua rồi giận dữ.
Hắn một mực theo dõi, giám thị nàng!?
Cái tên biếи ŧɦái này!
“Ta đi chỗ nào thì liên quan gì tới ngươi!?”
“Đương nhiên là có liên quan”, lực đạo trong tay Phượng Hiên Viên nắm thật chặt mang theo bá đạo cùng ngang ngược, “Nàng là của ta, nàng đi đâu, với ai ở chỗ anò, làm cái gì, ta đều biết hết!”
Đột nhiên nghe được lời nói mang tính trẻ con của hắn, Ngọc Linh Lung có chút sững sờ, tiểu tử này đang nói mê sảng à?
Bởi vì bị hắn chèn ép, Ngọc Linh Lung chỉ có thể nỗ lực ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy mặt Phượng Hiên Viên.
Trên mặt hắn tỏa ra hào quang kỳ dị, vẻ mặt hay thay đổi, bỗng nhiên phẫn nộ, bỗng nhiên âm lệ, bỗng nhiên táo bạo, con người hẹp dài tỏa sáng, mang theo sắc sảo không ai bì nổi.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, lời nói lạnh như băng vang lên: “Phượng Đại giáo chủ, ngươi có phải nhớ lộn rồi hay không, ta đã gả cho Húc vương gia, đây chính là ngươi tận mắt nhìn thấy! Đừng quên, hôm nay ta chính là Húc vương phi!”
Bị lời của nàng đả kích, hai mắt Phượng Hiên Viên lập tức lóe sáng, đôi môi lương bạc sắc bén giương cao, phun ra lời nói ngang tàng của hắn: “Ta cóc cần biết nàng là vương phi của ai! Cho dù nàng là Hoàng Hậu, Hoàng Thái Hậu, Vương Mẫu nương nương, ta chỉ cần biết nàng là người của ta!”
Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn, tựa hồ tâm tình tùy thời có khả năng mất khống chế, trong lòng Ngọc Linh Lung thầm kêu không tốt, nhưng không đợi nàng hành động, sau một khắc, sau cổ nàng đã trúng một kích, hai mắt nàng lập tức tối sầm, nhẹ nhàng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Điều chỉnh lực lượng vừa phải đánh nàng bất tỉnh, Phượng Hiên Viên nhìn cô gái thần chí đã không còn rõ ràng ở trong ngực, cuồng lệ trên mặt dần dần trở nên nhu hòa.
Thở dài thật sâu, Phượng Hiên Viên nhẹ nhàng linh hoạt ôm eo nàng, hai chân chạm nhẹ, bay lên trời.
Vài cái nhấp nhô, hắn đã mang theo nàng biến mất, tại chỗ chỉ để lại mành xe không ngừng phiêu động cùng với hai người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
…
Không biết qua bao lâu, Ngọc Linh Lung rốt cuộc tỉnh lại.
Thần trí khôi phục thanh tỉnh, nàng vội ngồi dậy, vừa xoa nắn chiếc cổ bị đánh, vừa cảnh giác đánh giá tình hình chung quanh.
Đây là một gian phòng cực lớn, thậm chí so với phòng ngủ ở Húc vương phủ còn muốn to hơn, trần thiết cũng không hào hoa xa xỉ, khắp nơi bài trí đơn giản, nhưng mà quan sát cẩn thận có thể phát hiện bán ghế, giường, đồ vật trang trí trong đó đều là thượng thừa, làm công tinh xảo. Trên người nàng đắp vẻn vẹn chiếc chăn gấm rộng thùng thình, nhìn qua xấu xí nhưng sờ vào lại có cảm giác nhẵn nhụi, xốp miên dày, đắp cực kì thoải mái.
Cửa phòng nửa đóng, bên ngoài truyền đến thanh âm như có như không, tựa hồ đang nghị luận cái gì đó, Ngọc Linh Lung tận lực không phát ra âm thanh xuống giường, rón rén đi tới cửa.
Hồi tưởng lại một màn mình bị đánh ngất lúc nãy, nàng có thể kết luận rằng giờ phút này hẳn là nàng bị Phượng Hiên Viên giam giữ, mà ở đây hẳn là địa bàn của Phượng Hiên Viên.
Thanh âm gian ngoài dần rõ ràng, vài thanh âm xa lạ kia có già nua, có vang dội tựa hồ đang tranh luận chuyện quan trọng gì đó.
“…Chuyện hôm nay, hẳn là đối phó người trong giáo ta! Nếu không thịnh thế thái bình này, vì sao lại phải thiết lập tổng thống lĩnh?”
“Hơn nữa còn bổ nhiệm Húc vương! Coi như là dân chúng nhân dân không biết, nhưng chúng ta lại không biết sao? Húc vương kia là nhân vật nào, nhiều năm qua đối với giáo chúng chúng ta đuổi theo không buông, lần trước lại còn muốn huyết tẩy kinh thành! Nếu không phải vì vậy, nguyên khí chúng ta cũng không bị tổn thương nặng nề, phải ẩn cư ở chỗ này?”
“Giáo chủ minh giám, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ ngàn vạn giáo chúng ta–”
“Được rồi!” Một hồi huyên náo nữa, thanh âm Phượng Hiên Viên lãnh khốc mà Ngọc Linh Lung chưa bao giờ nghe thấy, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Chuyện lần trước chẳng lẽ các ngươi đều đã quên!?”
Ngọc Linh Lung nghe không hiểu ý tứ của những lời này, lại mơ hồ cảm giác được chuyện bọn họ đang hội nghị có quan hệ đến Húc vương.
Bởi vì những lời Phượng Hiên Viên vừa thốt ra, tất cả âm thanh tranh luận đều yên lặng, mặc dù không nhìn trực tiếp nhưng Ngọc Linh Lung vẫn có thể cảm nhận được những người bí ẩn trong phòng kia đang kìm chế tức giận.
Hồi lâu, thanh âm gia nua mới chậm rãi nói: “Chúng ta đều nghe giáo chủ an bài.”
Trong phòng truyền ra một hồi xôn xao nhỏ nhưng không có người phát ra dị nghị.
Xem ra, Phượng Hiên Viên tuy còn trẻ tuổi, nhưng uy tín trong Thanh Liên giáo lại cực cao.
Thanh âm Phượng Hiên Viên tựa hồ có một loại ma lực, mơ hồ lộ ra làm cho người ta cảm thấy an tâm: “Chuyện lần trước, là thánh mẫu đang khảo nghiệm quyết tâm của giáo chúng, những giáo chúng trong kinh thành đã bị liên lụy kia, chỉ có thể nói là do bọn họ phụng dưỡng không thành, rõ ràng đã sớm phái người năm lần bảy lượt báo cho bọn họ biết, nói quan phủ sẽ có hành động để cho bọn họ kịp thời di chuyển, ngàn vạn giáo chúng đủ để bảo vệ bình an kia nhưng bọn họ lại không chịu tin tưởng, chỉ lo lưu luyến gia sản cùng địa vị, lo trước lo sau mới khiến bọn họ tan cửa nát nhà.
Thanh âm hắn trầm thấp xuống, tâm tình hiển nhiên có chút dao động, dừng một chút mới tiếp tục nói: “Chúng ta mặc dù tổn thất không ít giáo chúng, nhưng trải qua lần phong ba đó, hôm nay tất cả giáo chúng lưu lại đều nhất mực quy theo, thành tâm phụng dưỡng thánh mẫu, đây đối với Thanh Liên giáo chúng ta cũng là chuyện tốt. Nhưng lời tuy như thế, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, quyết không thể lại làm cho ngàn vạn giáo chúng đổ máu một cách vô ích!”
Trong phòng một hồi im lặng, Ngọc Linh Lung có thể cảm giác được một loại nhiệt huyết chậm rãi bắt đầu khởi động.
Trong phòng vang lên một hồi tiếng bước chân, tựa hồ là Phượng Hiên Viên đứng dậy, đang đi qua đi lại trên mặt đất.
“Đêm hôm trước ta xem tinh tượng phát hiện bên cạnh thánh mẫu tinh có một khỏa sao nhỏ rơi xuống, phương hướng chính là vị trí phía Đông của chúng ta, căn cứ theo thuyết pháp giáo nghĩa, trước khi thánh mẫu lâm phàm nhất định có thánh nữ hạ phàm, cho nên trải qua mấy ngày nay, ta một mực tìm kiếm Thánh nữ, nếu có thể lấy được trợ giúp của Thánh nữ, Thanh Liên giáo chúng ta nhất định sẽ phục hưng!”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô, hiển nhiên nghe lời nói của Phượng Hiên Viên, giáo chúng Thanh Liên giáo mỗi người đều cảm thấy xúc động, hận không thể lập tức tìm đến Thanh Liên Thánh nữ.
Thừa dịp một hồi huyên náo này, Ngọc Linh Lung cực nhanh nhìn qua gian phòng một chút, muốn tìm một phương pháp thoát thân, ai ngờ gian phòng to lớn thế kia, thậm chí ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, đường ra duy nhất chỉ có cửa phòng.
Ngọc Linh Lung chỉ đành lặng lẽ đem cửa phòng đẩy thành một cái khe nhỏ, muốn nhìn thấy rõ ràng tình hình bên ngoài, ai ngờ cửa phòng kia nhìn qua to lớn nhưng khi đẩy lại thập phần nhẹ nhàng linh hoạt, nàng vô ý dùng sức, cửa phòng kia lập tức phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trong lòng Ngọc Linh Lung thầm kêu không xong, thanh âm này mặc dù không lớn nhưng làm sao có thể giấu diếm được Phượng Hiên Viên? Chính mình đẩy, thật đúng là hoàn toàn bại lộ.
Quả nhiên, thanh âm cửa phòng còn chưa dứt, con ngươi hẹp dài kia đã phóng đến, trông thấy nàng ở chỗ tối, khóe môi Phượng Hiên Viên xẹt qua một độ cong tà mị.
Dù sao cũng đã bị phát hiện, Ngọc Linh Lung dứt khoát thoải mái đi ra.
Vừa rồi nàng ở trong phòng nghe lén, nàng còn tưởng rằng bên ngoài chỉ có mấy người, ai ngờ vừa đi ra mới biết trong phòng thế nhưng đứng đầy người, mà bên ngoài phòng cũng đứng đầy giáo chúng dự thích, vô luận người trong hay ngoài phòng đều mặc một bộ áo bào xanh, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, mỗi người đều lặng yên không một tiếng động.
Ngọc Linh Lung nghĩ nếu ít người còn có thể nhân cơ hội chạy đi, nhưng vừa thấy trận thế trước mặt, hiển nhiên là chạy không thoát.
Nhìn nàng đột nhiên từ phòng giáo chủ đi ra, tất cả mọi người đều cả kinh, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Phượng Hiên Viên.
Ngọc Linh Lung toàn thân đề phòng, từng bước một đi về phía hắn, cho đến khi đi đến trước mặt hắn mới dừng bước.
Không để ý tới ánh mắt phức tạp xung quanh, Ngọc Linh Lung chỉ nhìn một mình Phượng Hiên Viên, trầm giọng nói ra: “Ngươi chừng nào thì thả ta đi?”
Mặc dù đã tận lực giữ khoảng cách an toàn với hắn, Ngọc Linh Lung vẫn bị hắn giương cánh tay túm đến bên cạnh.
Thanh âm của hắn vang lên bên tai, phảng phất đang dương dương đắc ý trêu chọc nàng: “Đời này nàng cũng đừng nghĩ.”
Gò má trắng mịn nổi lên hai vệt đỏ ứng tức giận, Ngọc Linh Lung cắn răng nói: “Phượng Hiên Viên, ngươi đừng có nằm mơ!”
Phượng Hiên Viên lại không chút mất lòng, ngược lại thập phần vui vẻ, hiển nhiên đem Ngọc Linh Lung đến bên cạnh mình là chuyện hắn đắc ý nhất.
Bàn tay tùy ý đặt trên cổ nàng, giống như hành động thân mật, thanh âm hắn ngang ngược nhẹ vang lên bên tai nàng: “Ta nói rồi, trói nàng lại, nàng liền là người của ta–”
Đầu ngón tay thon dài vung lên, nhưng lại không có gì, Ngọc Linh Lung rất vui sướиɠ chứng kiến sắc mặt Phượng Hiên Viên đột nhiên biến thành đen, có vẻ cực kì tức giận.
Nắm chặt cánh tay của nàng, thanh âm hắn đè nén mang theo hết thảy tức giận, thấp giọng quát: “Ngọc bội đâu!?”
Khối ngọc bội kia là do hắn đích thân đeo lên cổ nàng, công bố trên đời này trừ hắn ra ai cũng không thể lấy xuống được, như thế nào lại không thấy!?
Ngọc Linh Lung cánh môi chau lên, lộ ra một tia khinh thường, nàng tiện tay từ bên hông lấy ra khối ngọc bội, đặt vào tay hắn: “Trả lại ngọc bội cho ngươi!”
Từ lần trước Húc vương lấy ngọc bội này xuống cho nàng, nàng vẫn đặt ở bên hông, Húc vương đã nói qua, đây là tín vật của Thanh Liên giáo, nàng không muốn làm hỏng nó dễ dàng, tránh cho Phượng Hiên Viên thêm một lí do dây dưa với mình.
Hiện tại cơ hội đến, vừa vặn trả hắn, nàng cũng không nợ hắn cái gì.
Lòng bàn tay mảnh khảnh trắng thuần, hoa sen màu xanh lẳng lặng nằm, phảng phất như một ngọn lửa yêu dị tỏa ra hào quang linh động.
Đáy mắt Phượng Hiên Viên sắc sảo bắt đầu khởi động, nhưng lại không nói một lời.
Mà những người khác Ngọc Linh Lung nãy giờ chưa từng chú ý qua, giờ khắc này đang hai mặt nhìn nhau, tựa hồ hồi lâu mới phục hồi lại được tinh thần.
Chỉ thấy bọn họ bỗng nhiên đồng loạt quỳ rạp xuống đất, thanh âm trong miệng đều nhịp, nghe vào trong tai Ngọc Linh Lung lại giống như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Thuộc hạ tham kiến Thánh nữ!”