Chương 7

Thấy chàng như vậy, ta khẽ cười.

"Ta muốn chàng vực dậy, chẳng lẽ chàng không muốn đích tỷ ta phải hối hận sao?" Ta nhìn chàng với ánh mắt mê hoặc, "Đích tỷ của ta là người như thế nào, chắc chàng cũng rất rõ ràng."

"Chẳng lẽ chàng còn kém hơn cả một gã thợ săn?"

Bạch Tử Khiên sũng người, vô thức phản bác lại: "Dựa vào hắn? Hắn xứng chắc!"

Tốt lắm, có ý chiến đấu là được.

Ngày hôm đó, tin tức ta cầm dao ép Bạch Tử Khiên thành thân đã lan truyền khắp kinh thành.

Khi ta và Bạch Tử Khiên về đến Bạch phủ, Hầu gia và Hầu phu nhân nhìn ta với vẻ mặt khó đoán.

Không để cho họ cơ hội mở miệng, Bạch Tử Khiên đã quỳ xuống trước mặt hai người.

"Cha mẹ! Nhi tử sau này sẽ học hành chăm chỉ, không nghịch ngợm nữa."

Nghe những lời này, sắc mặt Hầu gia và Hầu phu nhân thoáng hiện vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Sắc mặt vốn khó coi lập tức tan biến như mây tan sau cơn mưa.

Hầu phu nhân còn đứng dậy khỏi ghế, bà nắm chặt tay ta: "Nhu Nhi ngoan, không hổ là phúc tinh của Bạch gia chúng ta."

"Sau này, con cứ xem nơi này như nhà của mình, muốn gì thì nói với mẹ."

Chỉ vài câu của Hầu phu nhân đã ngay lập tức khiến sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi.

Họ vốn đến đây chỉ để xem kịch vui, nhưng không ngờ một thứ nữ như ta lại có thể giải quyết được tiểu Hầu gia, còn thu phục được cả Hầu phu nhân khó chiều.

Ta nở một nụ cười ngọt ngào rồi hành lễ với Hầu phu nhân: "Vậy con xin tạ ơn mẹ."

Thấy ta không khách sáo, Hầu phu nhân càng hài lòng với ta hơn, bà hạ giọng nói nhỏ vào tai ta: "Chỉ cần tiểu tử thối này đi đúng đường, con muốn làm gì cũng được. Mẹ và cha đều ủng hộ con."

Nói đến đây, mắt Hầu phu nhân đã ửng đỏ.

Hầu gia thấy bà sắp đánh mất phong thái, liền ho nhẹ một tiếng: "Đừng làm lỡ ngày lành tháng tốt."

"Đúng đúng đúng, phải vui vẻ. Hôm nay là ngày đại hỷ mà." Hầu phu nhân nở nụ cười rạng rỡ.

Tân khách nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng rất nể tình.

Ta nhìn dòng người đến rồi đi, ngẩn ngơ một lúc. Kiếp trước, ngày thân thân hôm đó, ta gả cho Lưu Chương, người Lưu gia đã châm biếm ta hết sức, thậm chí còn có tân khách nói trước mặt mọi người rằng không biết tiểu thư quan gia sẽ như thế nào khi ở trên giường? Có phải cảm giác sẽ kí©h thí©ɧ hơn không?

Người bên cạnh đi theo ta lúc gả qua nghe được những lời nói thô tục đó liền tranh cãi với người kia ngay tại chỗ.

Kết quả Lưu Chương lại nhẹ nhàng nói một câu, bọn họ đều là dân quê không biết lễ nghĩa, chẳng lẽ Hàn tiểu thư cũng vậy sao?

Một câu nói khiến ta á khẩu không trả lời được.