Chương 6

Cảm giác lạnh thấu xương khiến Bạch Tử Khiên lập tức tỉnh táo lại.

Chàng thoáng sững người, rồi nhếch môi cười khẩy: "Hàn Nhu, là cô? Gia khuyên cô nên cút xa một chút. Nếu không phải vì tỷ tỷ của cô, gia đã chẳng thèm lấy cô."

"Một thứ nữ như cô được gả cho gia làm phu nhân, đã là phúc phận lớn rồi."

"Chẳng lẽ còn dám quản chuyện tốt của gia?"

Bạch Tử Khiên vẻ mặt uể oải, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu không thể nói thành lời.

Và câu trả lời của ta là im lặng hạ thấp con dao làm bếp xuống.

Bạch Tử Khiên thấy ta vẻ mặt điềm tĩnh nhưng hành động lại điên cuồng, lúc này mới bắt đầu lo sợ.

"Nữ nhân điên, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Chàng chửi rủa, muốn phản kích. Nhưng khi chàng cử động một chút, con dao làm bếp của ta cũng theo đó mà di chuyển.

Sắc mặt chàng tái nhợt, sờ cổ mình, phát hiện tay mình dính m.á.u, lúc này mới chịu thành thật.

"Bạch Tử Khiên, trước kia chàng thế nào, ta mặc kệ. Còn bây giờ, ta và chàng đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Nếu chàng khiến ta không vui, ta cũng sẽ khiến chàng không vui."

"Ta không biết đích tỷ đã nói gì với chàng, nhưng nếu chàng đã đồng ý cửa hôn sự này thì chàng phải có trách nhiệm."

"Còn không, tệ nhất thì ta và chàng lấy mạng đổi mạng."

"Dù sao ở trong mắt mấy người, ta chỉ là một món đồ chơi trong trò chơi giận dỗi của các người mà thôi."

Câu cuối cùng, chỉ là lừa chàng chút thôi, không ngờ lại thực sự lừa được.

Sắc mặt Bạch Tử Khiên có chút khó coi: "Đích tỷ của cô tàn nhẫn thật đây. Nàng ấy kiêu ngạo như vậy, thà để một thứ nữ như cô giẫm lên, cũng không chịu thay đổi chủ ý."

Ta có chút thương hại nhìn Bạch Tử Khiên: "Trông chàng thật giống chó nhà có tang."

Vì một người không yêu mình mà đánh cược cả đời, thật là vừa đáng thương vừa nực cười.

"Cô." Sắc mặt Bạch Tử Khiên lập tức trở nên khó coi.

Rõ ràng những lời này đã chọc vào nỗi đau của chàng.

Chàng định vung tay về phía ta, cuối cùng lại tự giễu: "Thôi, cô và ta đều là những kẻ đáng thương, ta so đo với cô làm gì chứ?"

"Chàng muốn làm kẻ đáng thương?" Ta nhíu mày, "Nếu đích tỷ ta thấy bộ dạng này của chàng, không biết sẽ vui mừng thế nào vì lúc đó đã không lựa chọn chàng."

"Bùn loãng không thể trát được tường."

Vẻ mặt vốn đang uể oải của Bạch Tử Khiên bỗng trở nên sắc bén khi nghe thấy tên đích tỷ.

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Bạch Tử Khiên có chút mất kiên nhẫn nói.