Chương 5

Cha ta thấy Hàn Xu như vậy, cũng không thể nổi giận nữa, chỉ có thể gượng cười nói với tân khách trong đại sảnh: "Đều là hiểu lầm, tiểu tế chưa từng gặp qua hai tiểu nữ nhà ta. Trong nhất thời không nhận ra cũng là chuyện bình thường."

Thấy gia chủ Hàn gia đã nói như vậy, mọi người cũng giả vờ phối hợp với ông, lừa mình dối người.

Sự không biết điều của ta đối lập với lòng thấu hiểu của Hàn Xu, đôi mắt vốn u ám của Lưu Chương không biết từ lúc nào đã trở nên rất dịu dàng.

Hắn tiến tới nói xin lỗi Hàn Xu, khiến Hàn Xu đỏ mặt xấu hổ.

Ở một góc khuất không ai chú ý, Hàn Xu nhướng mày nhìn ta với vẻ đắc ý, trong mắt đều là oán hận.

Ta biết đây là trò mà Lưu Chương tự mình đa tình gây ra, khiến nàng ta có ác cảm đối với ta .

Cộng thêm Lưu Chương là một người có thù tất báo, ta đã khiến hắn mất hết mặt mũi, chắc chắn cả hai sẽ tìm cách trả thù ta.

Kiếp này, nếu ta muốn sống thật tốt thì phải tiên hạ thủ vi cường!

Trong tiếng trống chiêng tưng bừng, Lưu Chương đón Hàn Thư rời đi.

Về phía Bạch gia, chỉ có quản gia ra mặt.

"Phu nhân, mời đi theo lão nô." Quản gia nhìn ta với vẻ mặt vô cảm, giọng nói cũng không chút dao động.

Ta nhíu mày, chỉ hỏi một câu: "Bạch Tử Khiên đang ở đâu?"

Trên gương mặt vỗn tĩnh lặng như giếng cạn của quản gia thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

"Phu nhân, tiểu Hầu gia đang ở Mộng Lâu. Còn nữa, phu nhân không được gọi thẳng tên tiểu Hầu gia."

"Vậy sao?" Ta cười nhạt, hỏi ngược lại.

Sau khi theo quản gia bước ra khỏi cửa Hàn gia, ta cũng không buồn liếc nhìn kiệu hoa mà đi thẳng đến Mộng Lâu.

Quản gia nhìn theo bóng lưng ta rời đi, nét mặt căng thẳng.

"Phu nhân, người định đi đâu? Người phải cùng ta về Hầu phủ bái đường thành thân."

"Ta đương nhiên là đi tìm tiểu Hầu gia của nhà ngươi. Không có tân lang thì bái đường kiểu gì?" Giọng điệu châm biếm của ta theo gió truyền đến tai mọi người, không sót một chữ nào.

Ta bước nhanh như gió, đi theo sau là quản gia mồ hôi đầm đìa.

Ông muốn ngăn cản ta nhưng lại không dám.

Lễ chưa thành thì ta vẫn là nhi nữ Hàn gia, lễ thành, ta sẽ là chủ nhân của ông ấy.

"Phu nhân, Mộng Lâu này không phải là địa phương người nên tới."

Ta lờ đi lời khuyên giải của ông, chỉ mua một con dao làm bếp trên đường đến Mộng Lâu.

Thấy vậy, sắc mặt quản gia trắng bệch.

Khi ta khoác trên mình bộ y phục đỏ bước vào Mộng Lâu, Bạch Tử Khiên đang gối đầu trên đùi mỹ nhân. Vừa trông thấy ta, đôi mắt mơ màng vì say rượu thoáng nheo lại, khóe môi cong lên: "Người mới đến?"

"Không, ta đến để bắt chàng về thành thân." Ta cầm con dao làm bếp bước nhanh tới, trước khi mọi người kịp phản ứng, lưỡi dao đã được kề vào cổ Bạch Tử Khiên.