Chương 2

Tia lạnh lẽo đó đã trở thành hiện thực, khiến ta thương tích đầy mình.

Nàng ta thật độc ác, vì muốn đảm bảo hôn sự của mình không gặp rắc rối, nên đã buộc ta và Bạch Tử Khiên lại với nhau.

"Cha, con xuất thân thấp kém, không xứng với tiểu Hầu gia."

Đời này, ta chỉ muốn gả cho một người bình thường, sống cuộc sống bình dị.

Làm thê nhà nông không dễ, mà làm chủ mẫu nhà quyền quý cũng khó khăn, ta không muốn vừa thoát khỏi hố lửa này phải nhảy vào hố lửa khác.

Nhưng cha lại phẩy tay: "Chủ ý của Xu Nhi không tệ, cứ vậy mà quyết định."

Đây là ông vừa muốn có thanh danh tốt, vừa muốn có quyền lực.

Ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, không còn gì để nói nữa.

Cũng không biết cha và đích tỷ đã dùng thủ đoạn gì, mà Bạch gia lại đồng ý.

Vào ngày hôn sự của ta với Bạch gia được định xuống, đích tỷ đã đặc biệt đến gặp ta: "Muội muội tốt, muội phải cảm tạ tỷ đấy nhé. Một mối lương duyên trời ban như vậy, người khác thèm muốn còn chả được."

"Một mối hôn sự tốt đẹp như vậy, sao tỷ không gả đi?" Ta châm chọc, "Thánh nhân nói, Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân*."

(*己所不欲, 勿施于人: Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: Những gì mà bản thân mình không muốn, không nên cố làm cho người khác.)

"Tốt, tốt, cuối cùng cũng không giả bộ nữa?" Đích tỷ cười nhạo, "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi cũng trùng sinh."

Ta không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cả hai ta đều nhìn thấu nhau.

Nàng ta tiếp tục nói: "Ngươi đừng có mà không biết điều. Giờ ngươi ngoan ngoãn gả vào Bạch gia, đó mới là kết quả tốt nhất."

"Nếu không, tiểu nương và ấu đệ của ngươi, e là sẽ phải cẩn thận đấy."

"Ngươi cũng không muốn c.h.ế.t thêm một lần nữa đâu nhỉ?"

Trong mắt nàng ta không còn chút ánh sáng nào, đôi mắt đen như mực ngập tràn ác ý.

"Lần này ta phải trở thành Hoàng hậu, ngươi hiểu chưa?"

Móng tay sắc nhọn của nàng ta cắm sâu vào da thịt ta.

Ta cắn răng, không dám kêu đau, chỉ im lặng gật đầu.

Lúc này, nàng ta mới mỉm cười hài lòng.

Ta và Hàn Xu cùng nhau xuất giá.

Ngày hôm đó, đoàn rước dâu Bạch gia trải dài hàng dặm. Ngược lại, Lưu gia chỉ có hơn mười mấy người đến, mà đó đã là cảnh tượng tốt nhất của Lưu gia.

Lưu Chương đích thân đến đón dâu, còn Bạch Tử Khiên thì mãi vẫn chưa thấy mặt.

Nghe tiếng bàn tán ồn ào xung quanh, cách chiếc khăn trùm đầu, ta cũng biết sắc mặt của cha đang cực kỳ khó coi.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều ngột ngạt nhất.

Lưu Chương không biết bị làm sao mà cứ tiến thẳng về phía ta.