Khi mở mắt ra, ta đã trùng sinh về ngày Lưu Chương đến cầu thân.
Lúc này, cha còn đang lưỡng lự giữa ta và đích tỷ.
Không ngờ, chưa đợi ông lên tiếng, đích tỷ đã mở miệng nói: "Cha, con nguyện ý."
Cha ta nghe vậy thoáng sững sờ, không dám tin nhìn về phía đích tỷ Hàn Xu: "Con trước giờ vẫn luôn cao ngạo, giờ thật sự nguyện ý gả cho Lưu Chương sao?"
"Con có biết Lưu gia vô cùng nghèo khó, nhà cửa thì tồi tàn, hơn nữa cả nhà đều là những người làm nông, chân lấm tay bùn."
"Con vẫn nguyện ý sao?"
Trong mắt đích tỷ hiện lên ý cười, khẽ gật đầu đáp: "Lưu gia có ơn cứu mạng tổ phụ, Hàn gia đương nhiên phải báo đáp."
"Gả đích nữ qua là thể hiện sự coi trọng đối với Lưu gia."
"Huống hồ Lưu công tử khí chất phi phàm, có thể thấy không phải là vật trong ao."
"Cha, con nguyện ý gả cho Lưu công tử, đồng cam cộng khổ, không rời xa nhau."
Ta nhìn đích tỷ trả lời khôn khéo, ta liền biết nàng ta cũng đã trùng sinh.
Sau một lúc trầm tư, trên mặt cha lộ ra vẻ hài lòng nhưng vẫn hỏi ta một cách tượng trưng: "Nhu Nhi, con nghĩ như thế nào?"
"Mọi chuyện nghe theo cha." Ta cụp mắt xuống, che giấu đi sự mỉa mai trong mắt.
Nàng ta chủ động đi chịu khổ, ta đương nhiên phải mở to mắt nhìn.
Kiếp trước, Lưu Chương đến cầu thân nữ nhi Hàn gia.
Đích tỷ nhìn về phía hắn châm chọc, tuyên bố rằng một thợ săn hèn mòn như hắn, ngay cả một tỳ nữ cấp bậc thấp nhất của Hàn gia cũng không xứng.
Nàng ta còn khóc lóc trước mặt cha, nói rằng kết thân chứ không phải kết thù, nếu ép nàng ta gả cho Lưu Chương, nàng ta sẽ làm loạn đến long trời lở đất, cá chết lưới rách.
Thấy nàng ta điên cuồng như vậy, cha liền hạ quyết tâm gả ta vào Lưu gia.
Nàng ta chịu khổ ở Hầu phủ mấy chục năm, chẳng lẽ ta dễ dàng hơn sao?
Thậm chí, tình cảnh của ta còn khó khăn hơn nàng ta.
Cha ta đi ra tiền sảnh, chẳng bao lâu đã quyết định xong hôn sự.
Lưu gia là tiểu hộ nghèo khó không có nhiều quy củ, cũng không có nhiều bạc để làm lễ.
Cha ta thở dài một tiếng: "Thiệt thòi cho con rồi, hài tử ngoan."
Đích tỷ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không thể giấu nổi niềm vui: "Cha quá lời rồi."
Sau đó, nàng ta lại nắm lấy tay ta với vẻ mặt dịu dàng, nhưng trong mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo.
Thấy nàng ta như vậy, ta cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi da gà, như thể bị rắn độc để mắt tới.
Rất nhanh, đích tỷ nhẹ nhàng lên tiếng: "Cha, con đã quyết định gả vào Lưu gia, nên chuyện giữa con và tiểu Hầu gia đương nhiên là có duyên nhưng không phận."
"Thay vì phá hỏng nhân duyên giữa Hàn gia và Bạch gia, không bằng để thứ muội gả qua? Đến lúc đó, nếu muội muội có được nhân duyên tốt thì người làm tỷ tỷ như con cũng yên tâm."