Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 52: Gió thổi trong nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chạng vạng, Lí Vị Ương vừa định phân phó người chuẩn bị nước tắm rửa, nghe thấy trong viện có tiếng khóc, nàng nhíu mày, nói: “Bên ngoài náo loạn cái gì?”

Mặc Trúc lập tức đáp lời: “Để nô tỳ ra xem.”

Lí Vị Ương suy nghĩ, nói: “Đưa người đó vào đây.”

“Dạ.”

“Nha đầu của Đại tiểu thư ức hϊếp người…” Mặc Trúc dẫn một tiểu nha đầu vào, tiểu nha đầu khóc sướt mướt, trên mặt còn hằn rõ dấu tay đỏ ửng.

“Sao lại thế này?”

“Tiểu thư, hu hu, sắp đến giờ tiểu thư tắm rửa, nô tỳ qua đó múc nước, vừa mới múc đầy nước ấm, thì bị người khác đẩy một cái, làm đổ hết nước. Nô tỳ nhận ra là nha đầu trong phòng Đại tiểu thư, nên nín nhịn xuống, múc nước lần nữa, ai ngờ nàng ta cướp lấy, còn cho nô tỳ hai cái bạt tai, nô tỳ không nhịn được nữa, tranh cãi với nàng ta hai câu, nàng ta lại ấn nô tỳ xuống đất để đánh, còn nói Tam tiểu thư tính là cái gì, Đại tiểu thư muốn tắm rửa, ai dám tranh đoạt!”

“Ồ, thật không?” Lí Vị Ương nhìn thoáng qua vết thương trên người tiểu nha đầu, không giống như đang giả bộ.

Tiểu nha đầu oà một tiếng khóc nức nở hơn: “Đại tiểu thư luôn dùng sữa bò để tắm rửa, trước giờ không dùng nước ấm, nàng ta rõ ràng là lấy cớ ức hϊếp người —— “

Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, thở dài, nói với Bạch Chỉ: “Lấy chút điểm tâm cùng ít tiền đồng cho tiểu nha đầu này đi.”

Bạch Chỉ lập tức thực hiện, tiểu nha đầu được an ủi, lau nước mắt vẫn còn đang rơi lã chã rời đi, lúc đi bả vai vẫn còn run lên.

Lí Vị Ương lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, không có sự phân phó của ta, người trong viện tất cả đều không được ra ngoài.”

“Tiểu thư! Sao cái gì tiểu thư cũng có thể nhường nhịn thế!” Bạch Chỉ bước vào phòng, trên mặt vẫn còn mang vẻ căm giận.

Lí Vị Ương ngồi trước cửa sổ, tay phải chống cằm, xa xa, truyền đến tiếng tiêu trống cùng tiếng hát như có như không từ biệt viện, Lí Trường Nhạc thích nghe hí kịch, ban đầu Đại phu nhân còn hạn chế, nhưng mà hiện tại cái gì cũng làm theo ý nàng ta, rõ ràng, sự vui mừng của đôi mẹ con này đã vượt qua cả cái đầu. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương dưới ánh nến như bị bao phủ bởi một tầng sáng tối bất định, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bạch Chỉ, chúng ta chậm rãi nhìn đi.”

Chuyện này sẽ phát triển vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.

Đầu tiên trong cung truyền ra tin đồn, Thái hậu có khả năng sẽ triệu kiến Lí Trường Nhạc, mẹ con Đại phu nhân nghĩ là được ban thưởng, lập tức thu xếp may đo quần áo, mua tơ lụa tốt nhất ở Kinh đô, tự mình đi mời sư phó may bậc nhất cùng các chất liệu thượng đẳng đủ màu sắc, vội vàng may xiêm y để tiến cung, kiêu ngạo cho rằng mình đang chờ đợi để phong thưởng. Ai ngờ chỉ nửa tháng sau, mọi chuyện đã chuyển biến đột ngột.

Lí gia chưa đợi được phong thưởng, mà ngược lại, Lí Thừa tướng bị Hoàng đế gọi tiến cung, mắng như tát nước vào mặt. Lí Thừa tướng mang khuôn mặt tối sầm trở về, việc đầu tiên là chạy đến viện của Lí Vị Ương, hổn hển hét lên: “Vị Ương, ngươi đi ra đây cho ta!”

Lí Vị Ương ngồi trong phòng nghe thấy, nhưng không chút hoảng hốt, chỉ cười thản nhiên đi ra ngoài, nói: “Phụ thân, người làm sao vậy?”

Lí Tiêu Nhiên cố gắng kiềm chế sự tức giận: “Ngươi nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc gì! Khu thiên tai xảy ra đại sự rồi ngươi có biết không!”

Lí Vị Ương chớp chớp mắt, vô tội nói: “Phụ thân, Vị Ương có nghĩ ra chủ ý gì sao?”

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, sau đó nói: “Năm cái biện pháp cứu tế kia —— “

Đôi mắt Lí Vị Ương chợt loé, bộ dáng ngây thơ vô tội: “Phụ thân, người nhớ lầm rồi, kế sách này là Đại tỷ nghĩ ra mà.”

Lí Tiêu Nhiên hai mắt mở trừng, vẫn kìm nén sự tức giận, nói: “Lời này của ngươi là có ý tứ gì?”

Lí Vị Ương nở nụ cười nhàn nhạt: “Phụ thân, là người nói, diệu kế của Đại tỷ vô song, là nữ Gia Cát, có chuyện xảy ra, có phải nên đến hỏi Đại tỷ không?”

Lí Tiêu Nhiên sốt ruột cùng giận dữ đan xen: “Vị Ương! Kế này là ngươi nghĩ ra, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi phải phụ trách đến cùng!”

Lí Vị Ương tươi cười càng đẹp hơn: “Dựa vào cái gì?”

Lí Tiêu Nhiên tức giận đến nói không nên lời.

“Bởi vì con không lớn lên bên người phụ thân, cho nên mọi công lao của con đều chuyển sang cho Đại tỷ được phụ thân yêu thương nhận lấy, có chuyện xảy ra thì con phải đi giải quyết sao?” Nàng gằn từng tiếng, hỏi thật rõ ràng.

“Vị Ương! Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy! Ta là phụ thân ngươi!” Lí Tiêu Nhiên tức giận nói.

Lí Vị Ương nhìn ông ta, vẻ mặt không chút oán giận: “Như vậy, phụ thân, người cần con làm gì đây?”

Lí Tiêu Nhiên không tự chủ được bước lên phía trước một bước: “Đương nhiên là nghĩ ra đối sách!”

“Phụ thân, con chỉ là một nha đầu lớn lên ở thôn quê, con có thể nghĩ ra được biện pháp gì đây?” Giọng nói của Lí Vị Ương thật mềm mại, nghe qua như là nữ hài tử đáng yêu đang nói con không thích trân châu mà con thích ngọc bích vậy, nhưng lời nói thốt ra từ miệng nàng lại làm cho Lí Tiêu Nhiên tức giận vô cùng, ông tự nói bản thân trăm ngàn lần không được tức giận, hiện giờ còn có chuyện muốn cầu con bé, nhìn chằm chằm nói: “Vị Ương, phụ thân biết con đang giận dỗi, nhưng mà hiện tại không phải là lúc nên cáu giận, vì dùng sách lược của con, kết quả khu thiên tai xảy ra bạo động rất lớn, hiện giờ tuy đã phái đại quân đến, nhưng trấn áp không phải là biện pháp, con nhất định có biện pháp mà, có phải không!”

Lí Vị Ương cười: “Phụ thân, người thật sự rất tin tưởng con, con nói lại một lần nữa, thật sự không có cách nào.”

Lí Tiêu Nhiên dậm chân thật mạnh: “Vị Ương!”

Lí Vị Ương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lí Tiêu Nhiên, giọng nói lạnh lùng: “Phụ thân! Chính vì phụ thân là người con tôn trọng nhất, cho nên con mới đứng ở đây giải thích rõ ràng với phụ thân, sách lược này tuy là con nghĩ ra, nhưng con chỉ là tiểu cô nương mới mười ba tuổi, phụ thân cho rằng con có thể nghĩ ra chủ ý tốt sao?! Dựa vào con, còn không bằng đến hỏi những môn khách trong phủ Thừa tướng này! Hoặc là đến hỏi Đại ca học tập bên ngoài nhiều năm tài trí hơn người! Hay là Đại tỷ khuynh quốc khuynh thành! Phụ thân đã bỏ vô số tâm huyết trên người mỗi bọn họ, hiện tại chính là lúc để bọn họ hồi báo!” (Môn khách: là người có tài năng được coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà ở thời phong kiến)

Lí Tiêu Nhiên bị khí thế của nàng trấn áp, cứng họng nhìn nữ nhi của chính mình.

Sao ông có thể bị một nữ hài tử mười ba tuổi trấn áp chứ? Vì sao ông cảm thấy trên người con bé có loại cảm giác làm cho ông thấy sợ hãi? Vì sao ông có một loại dự cảm, bất luận ông dụ dỗ đe doạ thế nào, Lí Vị Ương sẽ không giao ra đáp án?! Hay là, con bé thật sự không biết? Nếu thật là như thế, con bé chỉ là một đứa trẻ, cho dù nghĩ ra sách lược như vậy thì cũng chỉ là mèo mù đυ.ng phải chuột chết, hiện giờ gây ra hoạ, con bé đương nhiên không dám thừa nhận – Lí Tiêu Nhiên không mở miệng nữa, thật ra mỗi lần ông đối mặt với nữ nhi này, đều cảm thấy có vài phần chột dạ, vài phần áy náy, tuy phần này chiếm rất nhỏ, mà ông không thể không thừa nhận, so với Lí Trường Nhạc, những gì ông cho đứa nhỏ này, quả thật quá ít.

Dừng lại một chút, ông nói: “Thật sự không có cách nào sao?”

Ánh mắt Lí Vị Ương sáng lấp lánh, giọng điệu vô cùng chân thành: “Phụ thân, Vị Ương không có cách nào cả.”

Lí Tiêu Nhiên trút hết sự tức giận, nhìn Lí Vị Ương còn định nói gì nữa, suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài, nhanh chóng rời đi.

Bạch Chỉ đứng bên cạnh sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nàng thật sự không hiểu, sự can đảm của tiểu thư đến từ chỗ nào, mà dám đối nghịch với lão gia, sau này lại càng không thể hiểu nổi, lão gia hùng hổ xông đến, rồi lại chẳng hiểu ra sao rời đi, quả thật là ——

Mặc Trúc dè dặt bước lên, nói: “Tiểu thư, bên ngoài gió thổi rồi.”

Lí Vị Ương cười, nói: “Đúng vậy, gió thổi càng lúc càng mạnh.”

—— Lời ngoài truyện ——

Máy tính trước mặt, ta lộ ra hàm răng trắng loé sáng, XXXXXXX…
« Chương TrướcChương Tiếp »