Chương 81: Điêu nô ở phòng bếp

Edit:..Lam Thiên

Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy bên trong phòng bếp có chút lộn xộn, các loại nguyên liệu nấu ăn để lung tung bừa bãi, Hạ Thính Ngưng không khỏi nhíu mày bước vào.

Vừa mới bước vào phòng bếp, Hạ Thính Ngưng liền nghe thấy một ít tiếng vang, chính là từ phòng bên trái phòng bếp truyền tới. Tỳ nữ dẫn đường vừa định lên tiếng hỏi một chút xem là ai ở trong

thì lại bị Hạ Thính Ngưng xua tay một cái ngăn chặn lại.

Sau khi vào bếp, nàng không chỉ nghe thấy động tĩnh, mà còn ngửi thấy một trận....

mùi thơm của thức ăn.

Trong nồi lớn ở phòng

bếp vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, rõ ràng là có người vừa đun qua

đồ ăn. Nàng muốn nhìn một chút, đến cùng là loại người nào dám ở trong này giở mánh khóe.

Hạ Thính Ngưng thả chậm bước chân đi đến gần

nơi phát ra tiếng vang, theo bước chân của nàng càng ngày càng gần, thì nàng liền có thể nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong ẩn ẩn truyền tới.

Nhẹ nhàng gợi khóe môi lên, bàn tay trắng nõn của Hạ Thính Ngưng vừa nhấc, liền đem cửa phòng trong mở ra, lộ ra tình huống bên trong.

Đó là một phòng nhỏ ngăn nắp để các loại môi bát chén đĩa tinh xảo có thứ tự, lúc này đang có ba phụ nhân trung niên ngồi vây quanh ở trên một cái bàn.

Hiển nhiên ba người kia thật không ngờ lúc này sẽ có người đi tới, trong tay mỗi người đều vẫn còn cầm đôi đũa của riêng mình và duy trì động tác dùng bữa hoặc gắp đồ ăn.

Ánh mắt Hạ Thính Ngưng cười như không cười nhìn các nàng, sau đó lại nhìn đồ ăn trên bàn một chút, thế nhưng có tới mười món, ba

người này mỗi người

đều miệng đầy dầu mỡ, một bộ dáng rất khoái ý.

Chẳng lẽ là do nàng hiểu biết nông cạn, đồ ăn mỗi ngày của hạ nhân

trong Tĩnh Vương Phủ

đều là tốt như vậy. Liền ngay cả Hạ phủ cũng đều không được ăn tốt như vậy đâu.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Thính Ngưng, một người trong đó thoạt nhìn tựa hồ là ma ma đầu lĩnh vội vàng

ném đôi đũa của mình đứng lên, hai mắt nhìn Hạ Thính Ngưng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Nàng chưa gặp qua nữ tử xinh đẹp khí chất phi phàm này ở Thanh Lan Viên bao giờ, lúc này bất quá mới là giờ dần, người trong phủ đều vẫn còn đang nghỉ ngơi, không có khả năng sẽ có khách nhân đăng môn bái phỏng ( khách tới nhà chơi), chẳng lẽ đối phương là....

Đúng lúc vị ma ma này đang phỏng đoán thân phận của

Hạ Thính Ngưng

thì tỳ nữ mới dẫn đường

vừa rồi cau mày mở miệng

“Liên ma ma, nhìn thấy thế tử phi các ngươi còn không mau hành lễ.”

Ý nghĩ trở thành sự thật, trong lòng Liên ma ma nhất thời lộp bộp một chút, sợ tới mức quỳ đến trên đất, thanh âm run run nói “Lão nô tham kiến thế tử phi.” Thế tử phi này làm sao có thể đúng lúc này đi tới phòng bếp đây, không sớm không muộn vừa khéo

đυ.ng phải bộ dáng nàng cùng hai trù nương này đang ăn. cái này phải làm sao mới tốt?

Hai trù nương khác vẫn còn giật mình ở ngay tại vị trí sau khi nghe

thấy lời nói của tỳ nữ

mới nhất thời phản ứng

lại, cũng đều song song ném

đôi đũa trong tay xuôngs, run rẩy

theo nhau quỳ trên đất hành lễ, trong lòng đồng dạng đều lo lắng không yên.

Hạ Thính Ngưng cười nhẹ, cũng không kêu các nàng đứng lên, chỉ lẩm bầm

nói “Không nghĩ tới hạ nhân trong phủ

lại có đãi ngộ tốt như vậy, liền ngay cả cha ta, đồ ăn trong ngày thường

cũng không được như vậy.”

Vài cái bà tử này, thế nhưng lớn mật như vậy, dám tự

ý sử dùng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp để nấu cho mình ăn, trung gian kiếm lời cho mình.

Liên ma ma vừa nghe, nhất thời thầm hô không tốt. Ngẩng đầu miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười nói “Thế tử phi nói đùa, kỳ thật này đó đều là do lão nô tự lấy

bạc của mình ra mua cũng không đáng giá vài đồng tiền. Chỉ là trù nương tay nghề tốt, mới có thể làm ra được như vậy. Thế tử phi trăm ngàn lần đừng hiểu lầm.”

Đánh chết nàng nàng cũng không thể thừa nhận này đó đều là dùng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp

để làm, nếu như bị vương phi biết, vậy nàng còn có thể không rơi vào kết cục thê thảm sao?. Mỗi ngày, sau khi ma ma chọn mua nguyên liệu nấu ăn ở trong phủ trở về, đều sẽ đưa tới Thanh Lan Viên một nhóm nguyên liệu nấu ăn mới khác, nàng nhìn nguyên liệu nấu ăn còn dư lại chưa có dùng hết đều là những thứ tốt ngày thường không thể ăn, nàng mới có thế động tâm tư cùng hai trù nương trong phòng bếp

làm như vây.

Dù sao cũng không có người sẽ đi chú ý đồ ăn mỗi ngày thế tử dùng đến tột cùng dùng hết bao nhiêu nguyên liệu, sau khi ba người các nàng làm liên tục vài tháng như vậy

cũng không có người phát hiện. Lúc này mới càng

thêm to gan, mỗi ngày đều muốn dùng

nguyên liệu nấu ăn còn dư lại đun lên, hảo hảo thưởng chính mình. Ai sẽ nghĩ đến thế tử phi vừa qua cửa sáng tinh mơ

không ngủ được, thế nhưng lại chạy

đến phòng bếp.

Hai trù nương còn lại nghe vậy cũng đều liên tục gật đầu phụ họa, cực lực muốn che giấu chuyện chính mình trộm dùng nguyên liệu nấu ăn trong phủ.

Hạ Thính Ngưng nhăn mày, tầm mắt lướt qua bàn thức ăn một vòng. Không tiếng động

cười cười, không đáng giá vài cái tiền sao? Liên ma ma này cũng thật dám mở miệng, này đó thức ăn, gà vịt thịt cá loại nào cũng có, một con gà trắng luộc, một con cá thoạt nhìn vô cùng thơm ngon được chiên vàng, một đĩa rau cải xanh mượt.

Mới chỉ hai ba món, liền cũng không phải thứ một hạ nhân có thể mua được, tự mình đào

bạc? Nàng thật muốn hỏi một chút xem

nguyệt ngân hàng tháng

trong phủ lại nhiều như vậy sao?, ngay cả một đĩa rau cải xanh cũng phải mất vài lượng bạc.

Liên ma ma này sợ là cho rằng chính mình còn tuổi trẻ tuổi không biết chuyện, không hiểu được dầu muối củi gạo trong phòng bếp, rõ ràng chính là đang tìm cớ muốn lừa gạt nàng.

Ánh mắt Hạ Thính Ngưng phát lạnh, bước tới bên cạnh bàn, Liên ma ma bị hành động

này của đối phương

làm lo lắng, ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn.

Hạ Thính Ngưng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mở nắp một chén sứ trên bàn, mùi thơm nhất thời xông vào mũi, bên trong chén đúng là huyết yến màu đỏ.

Hạ Thính Ngưng nhìn Liên ma ma lạnh lùng cười, huyết yến này vô cùng quý hiếm, cho dù là có tiền cũng chưa chắc mua được nhưng một hạ nhân trong vương phủ lại có thể ăn đồ ăn quý hiếm bậc này, nói ra ai sẽ tin.

Liên ma ma nhất thời đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt né tránh không dám đối diện với Hạ Thính Ngưng, nguy rồi, chén huyết yến này chính là nàng vụиɠ ŧяộʍ giữ lại từ trong đồ bổ do vương phi đưa tới. Nếu là dĩ vãng nàng khẳng định sẽ không dám đánh loại này chủ ý, nhưng lần này vương phi cho người đưa huyết yến tới nhiều hơn năm trước một ít, nàng thật sự nhịn không được dụ hoặc, lại bởi vì ở trong phòng bếp tác uy tác phúc

thời gian dài như vậy cũng không bị phát hiện, cho nên lúc này mới dám đánh bạo vụиɠ ŧяộʍ giự lại một ít.

Không nghĩ tới hiện tại lại bị thế tử phi bắt tại trận, cái này, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nàng chính là có mười cái mồm cũng không nõi rõ.

Vẻ mặt Hạ Thính Ngưng lạnh nhạt, thả nhẹ thanh âm nói “Liên ma ma, chén huyết yến này, ngươi còn có gì muốn giải thích.”

Nô tài này thật lớn mật, cư nhiên ngay cả huyết yến cũng đều dám trộm.

Liên ma ma sắc mặt trắng bệch, run run

môi không biết nên nói cái gì cho phải. Thoạt nhìn thế tử phi này căn bản là không phải là người dễ lừa gạt, trộm đồ bổ của thế tử cộng thêm nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày trong phòng bếp, chỉ hai tội trên cũng đủ khiến nàng mất mạng

.

Hai trù nương cũng đều quỳ trên mặt đất run run, hôm nay bất quá là giống ngày thường ăn ngon một chút mà thôi, các nàng làm sao dự đoán được sẽ bị bắt gặp như vậy. Không biết thế tử phi sẽ xử lý các nàng thế nào đâu.

Hạ Thính Ngưng nhìn

vẻ mặt ba người đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói “Nô tài giống như các ngươi, Thanh Lan Viên vạn vạn không thể lại để lại.”

Lời kia vừa thốt ra, ba người đều biến sắc. Hai trù nương nhất thời dập đầu cầu xin tha thứ nói “Thế tử phi thứ tội nha, về sau lão nô không dám nữa, cầu thế tử phi trăm ngàn lần đừng đem lão nô đuổi ra đi.”

Làm trù nương nhưng là một công việc béo bở, mỗi ngày không biết mò được bao nhiêu chỗ tốt đâu. Nếu như bị đuổi ra khỏi Thanh Lan Viên, sau đó vương phi biết nguyên nhân, cũng nhất định sẽ không tha cho các nàng. Không chừng còn bị đuổi ra khỏi phủ, cái này về sau bảo các nàng sống như thế nào?.

Liên ma ma đồng dạng là vẻ mặt kinh sợ, nhất thời đi đến dưới chân Hạ Thính Ngưng, muốn nắm lấy làn váy của nàng khóc lóc kể lể. Cũng không nghĩ tới lại bị Hạ Thính Ngưng linh hoạt

né tránh.

Tay duỗi đến giữa không trung

nhất thời cứng đờ, sau một lúc lâu mới gào khóc thảm thiết

nói “Thế tử phi, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho lão nô lần này đi, lão nô cũng chỉ là nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm trí. Về sau tuyệt đối không dám phạm vào nữa.”

Liên ma ma vừa ra sức cầu xin tha thứ vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn phản ứng của Hạ Thính Ngưng, thấy đối phương vẻ mặt

bình tĩnh, căn bản không có động tĩnh nhất thời liền khóc càng lợi hại hơn

“Thế tử phi, lão nô nói như thế nào cũng là do vương phi phái tới Thanh Lan Viên, nếu cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, không phải là đánh vào mặt vương phi sao.”

Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt Hạ Thính Ngưng chợt lóe, bà tử này, cư nhiên còn dám uy hϊếp nàng. Cũng không động não suy nghĩ một chút, nếu bà bà biết chuyện nàng ta đã làm, làm sao sẽ còn có thể che chở nàng ta.

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng hừ một tiếng, phân phó tỳ nữ đứng bên cạnh nói “Đi gọi Thanh Vũ tới, để hắn dẫn ba

người này áp giải ra ngoài phòng, chờ sau khi Dung Cẩn thức dậy lại xử trí các nàng.”

Tuy rằng Liên ma ma này nói chuyện không xuôi tai, nhưng xảy ra chuyện nàng vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Chuyện này liền giao cho Dung Cẩn cũng tốt, dù sao chính mình mới chỉ là con dâu vừa vào cửa, còn chưa cùng bà bà bồi dưỡng ra chút cảm tình nào. Nếu vào cửa ngày thứ hai liền đã xử lý người bà bà phái đến cấp Dung Cẩn, khó tránh khỏi sẽ không bị người có tâm lấy ra làm điểm yếu, châm ngòi ly gián quan hệ giữa nàng cùng bà bà, nếu thực sự biến thành như vậy, vậy rất không tốt.

Tỳ nữ vội vàng gật đầu, xoay người ra phòng bếp đi tìm Thanh Vũ mang đến. Lúc này Liên ma ma cùng hai trù nương kia sợ là chạy không khỏi trời nắng, bị bắt tại trận như vậy, nếu ồn ào đến trước mặt vương phi, mấy người

này không bị lột mất một lớp da mới là lạ.

Ba người quỳ trên mặt đất

nghe vậy đều sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên làm gì phản ứng gì cho thỏa đáng.

Hạ Thính Ngưng không để ý tới các nàng, xoay người xem xét nguyên liệu nầu ăn còn dư

lại trong phòng bếp. Tất cả những thứ này đều bị đảo lộn lung tung. Xem ra vài người này nhất định là đã chọn lựa qua, chỉ chọn nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

Hạ Thính Ngưng hừ lạnh một tiếng, vài cái ác nô này, thật sự là can đảm lớn mật.

Hạ Thính Ngưng mặt trầm xuống, vẫy vẫy tay với

Vãn Ngọc, ý bảo nàng đưa lỗ tai qua.

Vãn Ngọc vội vàng đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng, Hạ Thính Ngưng thấp giọng phân phó nói “Ngươi đi ‘Tiên Thực Hành’, kêu Thường thúc đem các loại nguyên liệu nấu ăn đem qua đây một ít cho ta. Phải nhanh lên.”

Tựa hồ mỗi ngày vương phủ chọn mua nguyên liệu cũng không sớm như vậy, thường là phải vào buổi sáng sau vài canh giờ mới có thể đưa tới. Sợ là Dung Cẩn đều là lâm triều xong rồi mới trở về dùng bữa, nàng nguyên bản còn tưởng phòng bếp thể nào cũng sẽ có nguyên liệu nấu ăn còn dư lại, ai nghĩ đến lại bị vài người này nuốt riêng.

Giằng co hơn non nửa cái canh giờ, nếu không phải hôm nay nàng thức dậy sớm, sợ là không kịp chuẩn bị một chút đồ ăn sáng cho Dung Cẩn.

Vãn Ngọc vội vàng gật đầu, xoay người liền nhanh chóng chạy

đi ra ngoài.

Hạ Thính Ngưng lại lạnh lùng

lườm mấy người quỳ trên mặt đất một cái, không tiếng động

kéo khóe môi lên nói “Vài người các người, qua đây.”

Ba người nghe vậy nhất thời liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là co rúm thân mình đi qua, tràn ngập nghi hoặc nhìn Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười, bàn tay trắng nõn chỉ vào cái bếp nói “Nhóm lửa.” Diễn Đàn Lê Qúy Đôn. Edit:..Lam Thiên..

Thanh Vũ còn chưa đến, vậy nàng phải lợi dụng đám phế vật này một chút, để vài người này thay nàng làm một chút chuyện, cũng tốt cho nàng tiết kiệm thời gian.