- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
- Chương 68
Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Chương 68
Edit:..Lam Thiên..
Ngày sáu tháng ba, gió thổi nhè nhẹ, cỏ nhỏ vụиɠ ŧяộʍ
chui từ dưới đất
lên, mềm mại, xanh mơn mởn. cây liễu xòe ra những cành lá xanh biếc, ánh nắng ấm áp bao trùm
khắp mọi nơi.
Hôm nay là hôn kỳ, sáng sớm Hạ Thính Ngưng đã bị Vãn Ngọc và Lục Vu đánh thức từ trên giường lớn dậy, thay một bộ trung y được làm từ tàm ti màu đỏ, trong cơn buồn ngủ nàng được Lục Vu hầu hạ
súc miệng rửa mặt.
Vãn Ngọc hào hứng
bưng giá y và mũ phượng lúc trước đã được chuẩn bị tốt
đến, cùng Lục Vu một trái một phải
hầu hạ Hạ Thính Ngưng thay quần áo.
Một thân giá y màu đỏ xinh đẹp, cổ áo dùng kim tuyến thêu lên những đóa hoa văn tinh xảo
phức tạp. Bên hông buộc lên, hiện ra
dáng người tuyệt mỹ. Thân thể Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng chuyển động, làn váy lưu động chiết xạ ra óng ánh nhàn nhạt.
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, cùng đến hầu hạ
Hạ Thính Ngưng
còn có bốn tỳ nữ, ma ma và Toàn Phúc phu nhân. Đi theo bọn họ còn có Thủy thị cùng Hạ Tử Vân.
Ma ma này và Toàn Phúc phu nhân đều là người do Bách Lí Dung Cẩn mời đến vì Hạ Thính Ngưng, sau khi vào cửa hành lễ, ma ma lấy ra một
sợi bông nhỏ mảnh
dán mạnh vào mặt Hạ Thính Ngưng, tuy có chút đau, nhưng Hạ Thính Ngưng vẫn cố nhịn xuống, trong lòng thầm than, cổ đại thật là phiền toái, còn muốn phải khai mặt gì đó thật tốt. Cũng may tay chân ma ma thập phần lưu loát, cũng không khiến nàng chịu bao nhiêu khổ.
Toàn Phúc phu nhân đứng ở bên cạnh tiếp nhận
vị trí của ma ma, cầm lấy chiếc lược bằng ngọc vừa nói cát tường vừa giúp Hạ Thính Ngưng chải đầu.
Sau khi hai người làm xong, Thủy thị vội vàng để
Vãn Ngọc và Lục Vu cùng vài cái tỳ nữ đứng chờ bên cạnh,nàng muốn tự mình
trang điểm cho nữ nhi.
Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, thoa một chút phấn màu hồng nhạt vào hai bên gò má, làm cho hai má giống như một đóa hoa quỳnh vừa mới nở rộ, trong trắng lộ hồng. Đôi lông mày xinh đẹp như vẽ,đôi mắt
như có ánh sáng lưu động. Trên môi bôi lên một chút son môi màu đỏ thẫm, mái tóc màu đen mượt như tơ tằm được búi lên, cố định bằng một cây trâm cài tóc tinh xảo, trên cổ đeo một chuỗi ngọc xuyến, bên hông
đeo một cái ngọc bội.
Sau khi trang điểm xong, Vãn Ngọc và Lục Vu vội vàng nâng mũ phượng tinh mỹ hoa lệ đến đội lên cho Hạ Thính Ngưng. Trên
mũ phượng, kim long tung bay ở trong mây, thúy phượng giương cánh bay lượn bên trong châu bảo. Mấy ngàn viên trân châu rũ xuống cùng mấy trăm viên bảo thạch
được khảm xung quanh, châu báu xuyến sức, kim long, thúy phượng, hòa lẫn với châu quang bảo khí, vô cùng xinh đẹp dị thường.
Sau khi trang điểm chỉnh tề, mọi người liền kinh diễm, chỉ thấy
nữ tử trước mặt đẹp khuynh thành, thắt lưng nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, da
trắng như tuyết.
Thủy thị thấy tình cảnh như vậy, liền âm thầm gạt lệ, hiện tại nữ nhi đã trưởng thành, rốt cục cũng phải xuất giá rời xa người làm nương này.
Hạ Tử Vân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, tiến đến
bên người Hạ Thính Ngưng làm nũng.
Hạ Thính Ngưng cười đáp lại đệ đệ, lôi kéo mẫu thân Thủy thị trò chuyện. Sau khi nàng gả ra ngoài sẽ không thể thường xuyên trở về, chỉ có thể thừa dịp này hảo hảo dặn dò mẫu thân một phen. Bất quá cũng may người trong Lê viện đều là
người nàng lưu lại, chẳng sợ lúc này nàng phải lập gia đình, mẫu thân và đệ đệ cũng sẽ không quá khổ sở.
Không bao lâu, bên ngoài Lê viện,
Hạ lão phu nhân cùng Lí thị các vị thân thích và tiểu bối đến, Hạ Thính Ngưng chỉ thản nhiên mời các nàng ngồi xuống. Những người này đều là đến đưa gả, từ mấy ngày trước, mẫu thân liền nói cho nàng biết ngày xuất giá không thể không đem Hạ lão phu nhân và Lí thị thả ra, dù sao hôm nay nếu không có đương gia chủ mẫu thì
cũng không được, truyền ra ngoài nàng sẽ bị chỉ trích.
Vừa nghe lời này nàng liền biết, nhất định là tiện nghi phụ thân kia tới tìm mẫu thân nói tốt. Tự mình không có mặt mũi đến tìm nàng, liền tìm tới mẫu thân nàng lợi dụng.
Nàng kỳ thật cũng biết,vào
ngày nàng xuất giá nàng không thả hai người kia quả thật cũng không được. Tuy rằng nàng không cần các nàng đến đưa gả, nhưng bất đắc dĩ yến hội ở Hạ phủ hôm nay còn cần các nàng có mặt chiêu đãi. Hơn nữa tiện nghi phụ thân kia cũng nói, chỉ cho phép các nàng được ra một ngày hôm nay, nàng cũng liền gật đầu đồng ý.
Mấy tháng không thấy Hạ lão phu nhân và Lí thị, hôm nay gặp lại chỉ thấy các nàng trang điểm gọn gàng xinh đẹp, trên mặt chát một lớp
phấn thật dày, sợ là dùng để che giấu tiều tụy bị giam cầm mấy tháng. Ngồi ở trên miễn cưỡng ứng đối với tân khách đến chúc mừng.
Hạ Liên cùng Hạ Dung đều là một mặt nhu thuận
ngồi ở một bên, trong mắt bất chợt
hiện lên một chút không kiên nhẫn, hiển nhiên một chút cũng không tình nguyện đi qua.
Hạ Thanh Hà tuy có tâm đến trước mặt Hạ Thính Ngưng nói tốt vài câu, nhưng bất đắc dĩ tân nương tử lại không thể nói nhiều.
Rất nhanh, giờ lành liền đến, bên ngoài
chiêng trống vang trời, chỉ nghe thấy có người kêu, tân lang đến đón tân nương.
Hạ Thính Ngưng buông khăn hỉ xuống, nhóm tỳ nữ đỡ nàng ra cửa.
Một cỗ kiệu hoa lệ đỏ thẫm dừng ở trước cửa Hạ Phủ, bên cạnh kiệu có bốn
kiệu phu tráng kiện, hai bên trái phải còn có một đám nhạc công đang khua chiêng gõ trống.
Bách Lí Dung Cẩn mặc hôn phục màu đỏ, tóc dài đen như mực dùng dây gấm buộc lên. Dung nhan tuấn mỹ mang theo một chút tươi cười ôn hòa yếu ớt, khiến đám người đến xem đưa gả đều ngây người.
Hạ Thính Ngưng được Vãn Ngọc đỡ lên kiệu hoa, sau khi
ngồi ổn định, kiệu phu nâng kiệu hoa lên vững vàng
đi theo phía sau Bách Lí Dung Cẩn hướng về Tĩnh Vương Phủ.
Ở phía sau kiệu hoa còn một đám hạ nhân mang đồ cưới đi theo, hai trăm giương đồ cưới xếp thành
một hàng dài chỉnh tề nuối đuôi nhau mà đi, bên trong có toàn bộ sính lễ Tĩnh Vương Phủ đưa tới lúc trước và mấy chục giương đồ cưới khác do Hạ Thính Ngưng tự mình chuẩn bị.
Ở bên ngoài nhìn vào những giương đồ cưới này cũng không có nơi nào cùng người khác bất
đồng, nhưng chỉ có
người nâng
đồ cưới mới biết giương này đến tột cùng nặng bao nhiêu, đều nhanh đem
bả vai bọn họ làm cong.
Khó trách tiểu thư lại đặc biệt chọn những người luôn làm việc nặng, lớn lên bộ dạng lưng hùm vai gấu, chỉ định bọn họ đến ngày này đến nâng đồ cưới. Thật sự là nặng đến sắp đè chết bọn họ, những người này, trong lòng đều âm thầm kêu khổ.
Nhưng nghĩ đến tiểu thư thưởng thêm bạc trắng, bọn họ chỉ cảm thấy dưới chân tựa hồ lại có lực, vì
bạc này, bọn họ thật sự liều mạng.
Hạ Thính Ngưng đoan chính
ngồi ở
trong kiệu hoa, tuy rằng kiệu phu nâng thật sự vững vàng, nhưng nàng vẫn là cảm thấy có chút lay động. Trước mắt bị khăn hỉ màu đỏ che khuất, cái nàng có thể nhìn thấy chỉ là hai tay chỉnh mình đặt ở trên đùi.
Thật
không nghĩ tới, cũng có ngày nàng lập gia đình, hơn nữa còn là lấy loại cách thức cổ xưa gả đi. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn cho rằng, ngày sau khi nàng kết hôn nàng chắc chắn sẽ mặc
áo cưới màu tuyết trắng, nghe hành khúc tân hôn sau đó cùng chú rể trao đổi nhẫn cưới ở giáo đường.
Chẳng ngờ cấp cho nàng lại là một bộ giá y màu đỏ thẫm, ngồi ở trong kiệu hoa được người nâng
đến nhà phu quân bái đường, quả nhiên thế sự khó lường.
Trong lúc Hạ Thính Ngưng miên man suy nghĩ, nguyên bản thân thể có chút lay động
đột nhiên dừng lại, mành kiệu bị người xốc lên.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt đưa tay dắt Hạ Thính Ngưng xuống, Hạ Thính Ngưng nắm tay đối phương, cẩn thận
bước chân đi theo bên cạnh hắn. Hỉ bà cũng ở một bên đỡ.
Vào trong đại môn đi tới đại đường của Tĩnh Vương Phủ, Hạ Thính Ngưng không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm náo nhiệt cùng tiếng chúc mừng. Sau lại dưới sự chỉ đạo của hỉ bà từng bước một
cùng Bách Lí Dung Cẩn làm xong lễ nghi phức tạp, lúc này nàng mới được đưa vào
tân phòng.
Bách Lí Dung Cẩn còn phải ra bên ngoài xã giao với
tân khách đến chúc mừng, trước khi đi hắn nắm thật chặt
tay Hạ Thính Ngưng,nói “Ở chỗ này chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Hạ Thính Ngưng ngồi ở trên giường lớn, hai tay giao nắm, trong phòng im lặng. Tuy có tỳ nữ
ở bên cạnh, nhưng không có người dám nói chuyện.
Hạ Thính Ngưng đành phải nhẫn nãi
chờ Bách Lí Dung Cẩn trở về, tập tục cổ đại
chính là rườm rà, ép buộc từ sáng sớm đến bây giờ, nàng ngay cả chén nước cũng chưa được uống.
Đợi hồi lâu, cửa phòng rốt cục cũng truyền đến tiếng vang, Bách Lí Dung Cẩn đã trở lại.
Vãn Ngọc và Lục Vu đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng thế tử đã trở lại. Trước khi xuất giá tiểu thư đã dặn dò qua các nàng Tĩnh vương phủ không thể so với nơi khác, sau khi đến nơi này không thể tự do giống như ở trong phủ, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ có thể
nghe nhiều nhìn nhiều, không thể đi sai nói sai khiến người khác coi thường.
Bởi vậy sau khi vào tân phòng các nàng cũng không dám lộn xộn, nhất là khi nhìn thấy hai tỳ nữ khác của Tĩnh Vương Phủ
ở trong phòng đều chỉ
im lặng
đứng, các nàng liền lại càng không dám mở miệng nói chuyện. Miễn cho đánh mất thể diện của tiểu thư.
Khăn hỉ trên đầu Hạ Thính Ngưng được xốc lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn đứng ở trước mặt nàng, đối phương ngồi xuống bên cạnh nàng, quét mắt nhìn người trong phòng nói “Đều lui xuống đi.”
Mọi người lên tiếng trả lời sau đó ra ngoài. Lúc này Hạ Thính Ngưng mới giật giật thân thể có chút cứng ngắc.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt
hỏi “Có đói bụng không? Muốn dùng một chút điểm tâm hay không?” Hắn biết tân nương xuất giá cơ hồ đều là bị đói cả một ngày, mà Ngưng Nhi của hắn tựa hồ rất thích ăn, lần này lại bị đói mức này thật sự là làm khó nàng.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy vừa định gật đầu, nhưng trên đầu truyền đến
sức nặng làm cho nàng nhớ tới, chính mình còn đội một cái
mũ phượng có trọng lượng không nhẹ đâu.
Đành phải dùng ngón tay
chỉ đỉnh đầu nói “Trước giúp ta đem vật này lấy xuống, nó ép tới
cổ ta muốn ngãy luôn rồi.” Mũ phượng này đẹp thì đẹp thật, nhưng thật sự là rất nặng, đội thứ này thật đúng là đòi mạng.
Bách Lí Dung Cẩn gợi lên một chút ý cười yếu ớt, vươn tay giúp nàng đem mũ phượng lấy xuống.
Lấy đi
quái vật lớn trên đỉnh đầu, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy trên đầu buông lỏng, cuối cùng là nhẹ nhõm.
Đem mũ phượng để ở một bên, Bách Lí Dung Cẩn dắt Hạ Thính Ngưng đi tới bên bàn ngồi xuống, đem điểm tâm trên bàn đưa tới nàng trước mặt nói “Nhanh ăn đi, đừng để đói bụng.”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, sau khi lấy khăn tay lau hết son môi, lúc này nàng mới cầm lấy điểm tâm cắn một ngụm.
Nàng cũng không có thói quen ăn son, tuy rằng son này đều là dùng cánh hoa
làm thành, không tăng thêm chất phụ gia hóa học. Nhưng phần lớn cũng đều không thể dùng ăn. Nàng lại không giống nữ tử triều đại này, mỗi ngày đến bôi phấn son, thời điểm uống trà dùng bữa
ít nhiều cũng đều sẽ ăn vào trong bụng một chút. Từ trước đến nay nàng đều thích tố diện triều thiên (mặt mộc không trang điểm), phần lớn thời gian là nàng thoa kem dưỡng da.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt
nhìn Hạ Thính Ngưng, trong mắt tràn ngập hình ảnh của đối phương,
hôm nay nàng thật sự rất đẹp. Búi tóc phức tạp, tuy rằng nàng trang điểm đậm
nhưng lại không hiện ra vẻ diễm tục. Trái lại lại có một loại xinh đẹp rung động lòng người.
Trước kia gặp mặt, nàng đều rất ít khi trang điểm, ngay cả trang sức cũng không
mang nhiều, vẫn luôn dùng mặt mộc gặp người, hôm nay nàng lại trang điểm tinh xảo mang theo châu thoa cùng trâm cài tóc đủ loại kiểu dáng. Nàng trang điểm long trọng
như vậy đều chỉ là vì để cho hắn xem.
Bách Lí Dung Cẩn cười đến vui vẻ, vươn tay cầm lấy ấm trà
rót một chén đưa cho Hạ Thính Ngưng“Uống ly trà đi, cẩn thận chớ mắc nghẹn
.”
Hạ Thính Ngưng mỉm cười, tiếp nhận ly trà khẽ nhấp một ngụm. Lại liên tục
ăn vài khối điểm tâm, cuối cùng
nàng cũng không còn cảm thấy đói bụng như vậy nữa.
Nâng đôi mắt lên lại nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn vẫn luôn cười yếu ớt
nhìn nàng, nhất thời nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đem đĩa điểm tâm
đẩy tới trước mặt hắn nói “Chàng không đói sao?” Hắn nhìn nàng như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ tướng ăn của nàng
không tốt?
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, lại đem cái đĩa đẩy trở về nói “Ta đã dùng cơm rồi, nàng ăn đi, có muốn để phòng bếp chưng cho nàng
chén canh tổ yến đưa
tới đây hay không?”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời không đồng ý nói “Không cần, ta ăn cái này là tốt rồi.”
Tuy rằng Dung Cẩn sủng nàng, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của nàng và hắn, bên ngoài đang chiêu đãi tiệc rượu mời khách, phòng bếp nhất định là rất bận rộn. Nàng lại là tân nương mới gả lại vì một chút đồ ăn mà làm phiền, cái này nói sao cũng không tốt.
Nàng cũng không muốn vừa mới gả tới đây lại nhận được thanh danh không hiểu chuyện, nàng vẫn nên ăn một chút điểm tâm lót dạ là tốt rồi.
Bất quá hành động của Dung Cẩn, lại khiến nàng cảm thấy rất ấm lòng. Hắn thật sự sủng nàng, mọi việc đều sẽ vì nàng mà suy nghĩ một hai.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn thời điểm Hạ Thính Ngưng ăn bộ dáng rất đáng yêu, trên mặt bất tri bất giác mỉm cười “Vậy nàng ăn nhiều chút, ta đi tắm.”
Mới vừa rồi hắn uống
không ít
rượu, trên người mang theo mùi rượu, nên hắn muốn đi tắm một chút.
Hạ Thính Ngưng nhìn Bách Lí Dung Cẩn một mình đi vào phòng trong, lại không gọi tỳ nữ vào hầu hạ, không khỏi có chút kỳ quái, chẳng lẽ thời điểm hắn tắm rửa đều không cần người hầu hạ
sao? Chuyện này cùng vương tôn công tử khác không giống nhau a.
Theo nàng biết, bên cạnh người giàu có luôn có tỳ nữ ở một bên hầu hạ
cởϊ áσ tháo thắt lưng, mát xa chà xát lưng. Đương nhiên, ngoại trừ Vân Nhi do nàng chỉ dạy.
Thân là một người hiện đại, nàng vô cùng chú trọng chuyện riêng tư của chính mình. Khi tắm rửa cũng không thói quen để tỳ nữ ở một bên hầu hạ, cái này sẽ chỉ khiến nàng cảm thấy vạn phần kỳ quái. Đệ đệ cũng bởi vì chịu ảnh hưởng quan niệm của nàng, nên không cũng để cho người khác lúc nào cũng hầu hạ.
Từ nhỏ bên người Vân Nhi cũng không có tỳ nữ hầu hạ, chỉ có mấy người sai vặt đi theo. Bởi vì nàng cũng không muốn cho đệ đệ nhiễm một ít thói quen của triều đại này, cho nên nàng chưa từng để tỳ nữ ở bên cạnh hắn.
Hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều yêu cầu đệ đệ tự thân tự lực, không để mọi chuyện đều chỉ biết sai hạ nhân đi làm, nàng cũng không muốn dưỡng ra một người ngu ngốc ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, Dung Cẩn cũng là không cần người hầu hạ
. cái này nàng thật sự
có chút không kịp chuẩn bị.
Tuy rằng lúc trước phái
người đến hỏi thăm
tình huống của hắn, nàng biết hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, đến này tuổi, chẳng những không thú thê nạp thϊếp, mà bên người một nha hoàn thông phòng cũng không có. Nhưng nàng lại không biết ngay cả chuyện tắm rửa hắn cũng không cần người
hầu hạ.
Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười, bất quá, thói quen này nàng thích.
Ăn xong một đĩa điểm tâm tinh xảo, lại uống hai ly trà, Bách Lí Dung Cẩn cũng đã tắm rửa xong đi ra.
Mài tóc đen dài vốn luôn bị buộc lên nay được buông xuống, tùy ý
xõa ở trên vai, một thân
trung y tơ tằm màu đỏ tươi chói mắt, càng làm tôn lên
màu da trắng như tuyết của hắn.
Hạ Thính Ngưng nhất thời cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, nàng đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, nhanh chóng
lấy trâm cài đầu, châu hoa cùng trang sức gỡ xuống, sau đó liền vào phòng trong, chỉ bỏ lại một câu “Ta đi tắm.”
Bách Lí Dung Cẩn buồn cười nhìn đối phương có chút chạy trối chết, trong đôi mắt đen như mực hàm chứa ý cười. Tùy tay lấy một quyển sách tựa vào bên giường nhìn.
Sau khi Hạ Thính Ngưng vào phòng, chỉ thấy nơi này thập phần rộng lớn, ở giữa có một cái ao hình vuông đang bốc lên hơi nóng, bên trong đã sớm đổ đầy nước, Hạ Thính Ngưng thử thử nhiệt độ của nước, nơi này thật đúng là một cái ôn tuyền loại nhỏ.
Ở bên cạnh còn để vài giỏ cánh hoa, cái này không khỏi làm nàng cảm thấy thú vị, nàng vươn tay nắm lấy một ít
cánh hoa mùi thơm thanh nhã thả vào trong nước. Cánh hoa màu đỏ trôi nổi ở trên mặt nước, rất là xinh đẹp.
ạ Thính Ngưng nhẹ nhàng cởi giá y phiền phức trên người xuống, đem đặt ở bên cạnh hôn phục của Bách Lí Dung Cẩn. Chậm rãi đi vào trong ao, dòng nước ấm áp thấm qua bả vai, những cánh hoa màu đỏ liền trôi lơ lửng ở bên cạnh nàng.
Không thể không nói, đây là một loại cảm thụ đặc biệt, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều nhất thời thả lỏng
, nàng hưởng thụ
tựa vào bên cạnh ao ngâm nước.
Sau hơn non nửa canh giờ ngâm nước, Hạ Thính Ngưng mới từ ao trong ao đi lên, trên móc treo để một bộ trung y màu đỏ, bộ này với bộ của Dung Cẩn đang mặc cùng chung một kiểu dáng chất liệu, chắc là do lúc trước chuẩn bị. Đôi mắt nàng vừa chuyển, tầm mắt dừng lại ở
bên trên chiếc rương nhỏ, nàng vươn tay mở
nắp rương, lấy ra một bộ nội y mặc vào.
Bên trong rương này đều là quần áo nàng phân phó Vãn Ngọc chuẩn bị lúc trước, lại đem tới
đặt ở nơi này. Dù sao nàng cũng không giống nữ tử triều đại này, đều mặc
áo yếm.
Nội y, nàng đều là tự mình may, liền cũng chỉ có năm, sáu bộ như vậy.
Lại thay trung y, Hạ Thính Ngưng chỉnh lại vạt áo sau đó đi ra ngoài, chỉ thấy lúc này Bách Lí Dung Cẩn đang dựa vào bên giường, bàn tay trắng nõ thon dài đang cầm một quyển sách nhìn xem. Dung nhan tuấn mỹ,khí chất
thanh nhã.
Tình cảnh trước mắt giống như một bức họa, Hạ Thính Ngưng ngốc lăng đứng nguyên tại chỗ, ngẩn người
nhìn đối phương.
Bách Lí Dung Cẩn nghe thấy
động tĩnh, liền buông quyển sách trong tay xuống ngẩng đầu nhìn Hạ Thính Ngưng. Đối phương mặc một thân trung y màu đỏ giống hắn, mái tóc đen nhánh buông xuống thắt lưng, mặt mày như họa, hai mắt trong suốt như nước, càng có vẻ giống như u lan.
Bách Lí Dung Cẩn buông quyển sách đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng, vươn tay dắt nàng đi đến bên giường “Trên đất có chút lạnh, đừng đứng ở nơi này.”
Hạ Thính Ngưng nhu thuận
đi theo phía sau, đi đến bên giường ngồi xuống. Trên giường được trải gấm màu đỏ, gối mềm thêu uyên ươnt. Ở giữa càng là đặt một cái khăn gấm màu trắng.
Bách Lí Dung Cẩn thấy bộ dáng nàng có chút co quắp lo lắng, liền nhìn đôi mắt nàng cười yếu ớt nói “Muốn nghỉ nghơi không?.” Những lời này nói đến vô cùng mềm nhẹ, khiến Hạ Thính Ngưng nhất thời trấn định
xuống dưới.
Tĩnh tâm nghĩ lại, kỳ thật cũng không phải là chuyệnđại sự gì, tuy rằng hai người quen biết không lâu, nhưng nàng cũng không bài xích hắn gần nàng. Hơn nữa hôm nay nàng đã gả cho hắn, ngày mai còn có người đến nghiệm khăn gấm, đêm nay làm thế nào cũng đều sẽ không tránh khỏi đi.
Về phần
loại chuyện lấy máu lừa dối, bản thân nàng cảm thấy căn bản là không đáng tin. Chưa nói đến nàng còn chưa bao giờ thấy qua lạc hồng của nữ tử khác đến tột cùng là như thế nào,
mà lại thêm ma ma nghiệm khăn đều là người có kinh nghiệm, cứ tùy tiện nhỏ vài giọt máu lên liền có thể báo cáo kết quả công tác mới thật sự là gặp quỷ.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Thính Ngưng hơi nháy, nhẹ nhàng vừa nhấc chân cả người liền lên giường.
-Diễn Đàn. Edit:..Lam Thiên..-
Bách Lí Dung Cẩn có chút hơi kinh ngạc, Ngưng Nhi của hắn mới vừa rồi còn khẩn trương, nhưng lúc này đã khôi phục lại.
Hắn cười yếu ớt
vươn tay buông
sa trướng xuống.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
- Chương 68