Xuân Hi cư, Hạ lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên ghế, một mặt hưởng thụ ăn cháo tổ yến ngân nhĩ.
Chuyện Hạ Thính Ngưng bị Tĩnh vương phi lưu lại canh thϊếp tất nhiên là bà cũng thu được tin tức, cùng Lí thị bất đồng là, bà nghĩ không phải như thế nào trừ bỏ Hạ Thính Ngưng, mà là nên thế nào ở trên người nàng được đến lợi ích lớn nhất.
Nuốt xuống một ngụm cháo tổ yến ngân nhĩ ngọt ngấy trơn trụi, Hạ lão phu nhân cười nói “Thật không nghĩ tới nhị nha đầu này thật đúng được tuyển, vẫn là người đầu tiên bị Tĩnh vương phi lưu lại canh thϊếp.”
Thu ma ma hầu hạ ở bên cạnh nhìn thoáng qua sắc mặt của lão phu nhân, cẩm thấy hình như tâm tình của bà khong tệ, có thế này mở miệng nói “Đúng vậy, bây giờ nhị tiểu thư được tuyển, vào vương phủ làm thϊếp đó là khẳng định.”
Một cô nương gia thật tốt, vào Tĩnh vương phủ, sợ là không bao lâu sẽ thủ tiết đâu.
Hạ lão phu nhân lại múc một thìa cháo tổ yến ngân nhĩ, nhẹ nhàng mà thổi thổi “Bộ dáng nhị nha đầu vô cùng tốt, nghĩ đến vào vương phủ có thể được đếnTĩnh vương thế tử sủng ái.”
Thu ma ma sửng sốt, có chút không hiểu “Cho dù có thể được sủng lại thế nào? Thân mình Tĩnh vương thế tử kia..., nhị tiểu thư sợ là không lâu sẽ thủ tiết.”
Hạ lão phu nhân liếc mắt nhìn Thu ma ma một cái “Ngươi biết cái gì, tuy rằng bệnh của Tĩnh vương thế tử lợi hại, nhưng thật muốn chết cũng là chuyện một năm rưỡi về sau. Trước mắt này mới là quan trọng nhất, ngươi thực cho rằng không có người muốn đem nữ nhi gả đến Tĩnh vương phủ đi?”
Thu ma ma nghe xong càng là bộ dáng không hiểu gì, nghi hoặc nói “Chẳng lẽ không đúng sao? Này sớm muộn gì đều sẽ chết, cũng chỉ là kém thời gian một hai năm mà thôi, sẽ có ai muốn ý đem người gả đi qua?”
Hạ lão phu nhân cười nhạo
một tiếng “Không nhãn lực, quan viên trong triều muốn đem nữ nhi gả đi qua nhiều đi, tuy rằng thân mình thế tử Tĩnh vương không tốt, nhưng không người ta quyền thế lớn nha, hắn không chỉ có rất được hoàng thượng tín nhiệm cùng coi trọng, vẫn là hoàng hậu
thân cháu ngoại trai. Trong tay
quyền thế phóng tầm mắt toàn bộ kinh đô, có nhà ai so được hắn đi. Vương tôn công tử cái nào không muốn cùng hắn đi lại gần hơn.”
Dừng một chút uống ngụm trà lại nói “Ngươi nhìn nhìn lại những người đưa ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi tiến cung tham tuyển, có ai không phải đem thứ nữ vừa độ tuổi trong phủ báo lên, vì cái gì? Còn không phải chính là hi vọng ít nhất có thể có một người được lựa chọn, cho dù là vào vương phủ đưa người ta làm thϊếp. Ngươi cho là những người này đều là ngốc? Bọn họ có thể sánh bằng ai đều khôn khéo, biết thế tử Tĩnh vương sợ là sống không lâu, luyến tiếc đem đích nữ gả qua. Nhưng lại đều muốn đặt lên thuyền lớn là hắn, mượn quyền thế thăng của hắn quan phát tài, có thế này một đám tích mới tích cực muốn đem thứ nữ của nhà mình đưa vào trong vương phủ đi.”
Thu ma ma nghe được chỉ mở to hai mắt nhìn, thì thào nói “Thì ra còn có chuyện như vậy, vậy bây giờ nhị tiểu thư được tuyển, không phải Hạ phủ chúng ta....” Không phải giống như lời của lão phu nhân đặt lên thuyền lớn Tĩnh vương phủ này sao, như nhị tiểu thư có thể được đến thế tử Tĩnh vương sủng ái, vậy Hạ phủ tự nhiên cũng liền đi theo nước lên thì thuyền lên.
Hạ lão phu nhân nhất thời vui tươi hớn hở nở nụ cười “Đó là đương nhiên, nếu không phải là thân mình thế tử Tĩnh vương không tốt, thế nào đến phiên người như chúng ta. Nếu như thân mình hắn mạnh khỏe, dựa vào gia thế bối cảnh cùng hoàng thượng coi trọng hắn, chỉ sợ là công chúa cũng sẽ gấp gáp gả đi qua, liền ngay cả đích nữ của đại thần quan lớn cũng muốn vào vương phủ làm thϊếp, đều còn muốn xem người ta có chịu đáp ứng hay không đâu, bao lâu có thể đến phiên nhị nha đầu.”
Thu ma ma đồng thời vẻ mặt giật mình, lão phu nhân chỉ sợ là muốn ở trên người nhị tiểu thư lấy được chỗ tốt hơn, liền thử hỏi “Vậy ý tứ của lão phu nhân là muốn để nhị tiểu thư....”
Hạ lão phu nhân đắc ý cười nói “Không sai, chỉ cần sau khi nhị nha đầu vào vương phủ có thể được đến thế tử Tĩnh vương sủng ái, đến lúc đó Dục nhi thân là phụ thân của nhị nha đầu nàng, quan đồ tự nhiên có thể thông thuận, một đường một bước lên mây. Tôn tử của ta cũng có thể dựa thế cầu cưới tiểu thư thế gia nhà cao cửa rộng. Hơn nữa trong ngày vương phủ thường muốn đi tham gia yến hội gì đó, khiến cho nhị nha đầu cũng mang theo Liên nhi cùng Dung Nhi đi, cho hai tôn nữ kia của ta đặt lên một cửa hôn nhân tốt, gả cho hầu phủ thế tử gì đó.”
Đến lúc đó, Hạ phủ có thể phồn vinh hưng thịnh đứng lên, không chuẩn còn có thể được hoàng thượng phong tước đâu, nghĩ đến điều này, Hạ lão phu nhân càng cao hứng được ánh mắt đều mị thành một đường cong. Nhưng không chút lo lắng đến Hạ Thính Ngưng có nguyện ý giúp đỡ Hạ phủ như vậy hay không. Chỉ sợ ở trong lòng bà ta, Hạ Thính Ngưng vì Hạ phủ làm cái gì đều là phải làm.
Lúc này, ngoài phòng có tỳ nữ tiến vào thông báo “Lão phu nhân, Cúc Hương đến.”
Hạ lão phu nhân thu hồi tươi cười, giương giọng nói “Kêu nàng tiến vào.” Cúc Hương là người mà bà xếp vào ở bên người Lí thị, lúc này sẽ tới cũng không biết là có chuyện gì.
Cúc Hương một thân xiêm y màu đỏ bước nhỏ đi vào, quy củ hành lễ với Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân khoát tay cho nàng đứng lên, hỏi “Là bên Lí thị có chuyện gì sao?”
Cúc Hương cung kính nói “Hồi lão phu nhân, phu nhân vừa mới cố ý nói cho Thủy di nương chuyện nhị tiểu thư sắp sửa gả vào trong vương phủ làm thϊếp, Thủy di nương nghe xong chịu không nổi đả kích hôn mê rồi, hiện tại đã bị tỳ nữ đỡ trở về Lê viện.”
Hạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng “Lí thị này thật sự là được việc không đủ bại sự có thừa.”
Nếu không là xem tại phân thượng Lý thị là người mẫu tộc (nhà mẹ đẻ) của bà, bà cũng phạt nàng ta môt trận mới được, thật sự là ngu xuẩn, nửa điểm cũng không biết nên vì Hạ phủ suy nghĩ.
Lại đối với Cúc Hương khoát tay nói “Ta đã biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Thu ma ma ở một bên lại có chút lo lắng nói “Lão phu nhân, chuyện Thủy di nương té xỉu chuyện có phải sẽ khiến nhị tiểu thư căm tức hay không, đến lúc đó không chịu nghe lời ngài nói?”
Hạ lão phu nhân cầm bát trong tay trùng trùng nện lên bàn “Nàng dám, ta là tổ mẫu của nàng, cho nàng cũng không dám ngỗ nghịch bất hiếu.”
Thu ma ma lại nói “Vậy chúng ta có phải muốn đưa thuốc bổ đi qua Lê viện bên kia hay không, làm cho nhị tiểu thư biết tâm ý của chúng ta.”
Hạ lão phu nhân lông mi khẽ chớp, tự đại nói “Ta nhưng là tổ mẫu của nàng, làm sao cần đi lấy lòng nàng. Nàng nếu như muốn đứng vững gót chân trong vương phủ, sẽ có nhà mẹ đẻ duy trì. Nếu không bao lâu, nàng sẽ tự tự mình tới cửa đến cầu ta, đến lúc đó ta mới thật tốt gõ gõ nàng, đợi đến vương phủ nàng tự nhiên sẽ vì Hạ phủ mưu phúc lợi. Thuốc bổ sẽ không cần đưa đi qua, cũng không phải thân mình quý giá gì.” Trong giọng nói khó nén đối Thủy thị chán ghét.
Lê viện, Hạ Thính Ngưng đang cẩn thận nghe quản sự do Cho thúc sai người đưa tới vài món trang sức. Thời gian trước khi nàng tìm cửa hàng, từng chú ý đến một gian trang sức buôn bán ảm đạm. Lúc đó còn có ý tưởng đem nó mua xuống, nhưng lại không biết tay nghề của thợ thủ công trong cửa hàng như thế nào, liền vẽ hình thức vài món, để Cho thúc giao cho đối phương đem tạo ra.
Những trang sức này tại gian cửa hàng kia tạo ra, thợ khéo tinh xảo, có thể nhìn ra được tay nghề thợ vô cùng tốt. Phía trước sở dĩ buôn bán ảm đạm, nghĩ đến chính là bởi vì trong cửa hàng thiếu trang sức có hình thức mới.
Hiện nay nàng đã quyết định mua xuống gian cửa hàng này, lại tiếp tục thuê thợ ban đầu, chính thức làm buôn bán trang sức như lúc đầu.
Đột nhiên, Bích Phục hoang mang rối loạn chạy vào, gấp giọng nói “Không tốt tiểu thư, phu nhân té xỉu.”
“Cái gì, đây là có chuyện gì?” Hạ Thính Ngưng kinh hãi, vội vàng bỏ lại trang sức trong tay, đứng dậy vừa đi vừa hỏi.
Đi đến trong phòng Thủy thị, Hạ Tử Vân đã ở nơi này, nhìn thấy Hạ Thính Ngưng vội vàng đi lên đón nàng kêu lên “Tỷ tỷ, nương nàng khóc suốt không ngừng.”
Hạ Thính Ngưng sờ sờ đầu hắn an ủi nói “Yên tâm, không có việc gì.”
Đi đến bên giường, Thủy thị đã tỉnh, lúc này đang nức nức nở nở bụm mặt khóc không ngừng. Hạ Thính Ngưng trên đường đã nghe Bích Phục nói chuyện phát sinh ở Thanh Hoa đường, biết mẫu thân đây là vì nàng thương tâm.
Vội vàng đi lên phía trước nói “Nương, ngài đừng khóc, cẩn thận khóc phá hư thân mình nha.”
Thủy thị lại thế nào cũng dừng không được nước mắt, khóc nói “Ngưng Nhi, đều là nương thực xin lỗi con nha. Nếu không phải là nương ngóng trông đến kinh đô cùng phụ thân con đoàn tụ, hiện tại con làm sao có thể bị tuyển tiến trong vương phủ làm thϊếp.” Vẫn là làm thϊếp cho một thế tử có bệnh sắp chết. Cứ nghĩ đến điều này, nước mắt Thủy thị liền rơi được càng nhiều.
Hạ Thính Ngưng có chút đau đầu, nước mắt của mẫu thân nàng sao lại giống như mở vòi rồng vậy, ào áo rơi không ngừng đâu.
Bất đắc dĩ nói “Nương, chuyện này không phải còn chưa có định sao, ngài cứ yên tâm tốt lắm, nữ nhi sẽ có biện pháp. Ngài cũng đừng khóc.” Khóc thì có ích lợi gì, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mới là thực tế nhất.
Thủy thị nỗ lực ngừng nước mắt, khóc thút thít nói “Thật sự, con có biện pháp nào?” Thủy thị nghe được lời nói của Hạ Thính Ngưng tựa như thấy được hi vọng.
Hạ Thính Ngưng lấy khăn vì mẫu thân xoa xoa mặt nói “Con nhận thức thế tử Tĩnh vương.”
Sợ là Lí thị căn bản là không nghĩ tới, một lần nàng xuất môn nhưng lại tình cờ gặp thế tử Tĩnh vương kia. Cho nên nghe thấy Bích Phục nói nàng sắp làm thϊếp của thế tử Tĩnh vương, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Đã là hắn, chuyện này dễ làm hơn, những người đó muốn nàng đi làm thϊếp, không có cửa đâu.