Nguyễn thị đã xảy ra chuyện?
Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn nhìn thoáng qua nhau, người trước khẽ nói:
“Sao lại thế này? Ngươi nói.”
Nguyễn thị không phải luôn luôn hảo hảo đợi ở Quỳ viên của nàng sao, sao nháy mắt lại xảy ra chuyện.
Tỳ nữ lạ mặt này vội vàng:
“Nhị thiếu phu nhân dùng xong canh bổ trù phòng đưa tới, đột nhiên kêu bụng đau, nghe nói còn thấy máu, lúc này Vương gia cùng Vương phi đã đi qua.”
Thấy máu?
Mày liễu Hạ Thính Ngưng nhíu chặt.
Đây cũng không phải là việc nhỏ.
“Dung Cẩn, chúng ta đi qua nhìn một cái.”
Hạ Thính Ngưng quay đầu nói.
Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt gật đầu.
Hai người đứng dậy liền ra cửa phòng, hướng Quỳ viên mà đi.
Đi thẳng đến Quỳ viên, vừa đến trước cửa phòng Nguyễn thị, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu đau.
Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn bước vào trong phòng, chỉ thấy Tĩnh Vương gia cùng Tĩnh Vương phi đang chờ ở trong phòng, Bách Lí Trần Hiên cũng sốt ruột đứng thẳng ở bên cạnh.
Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng tiến lên hành lễ thỉnh an với phu thê Tĩnh Vương gia.
Khóe môi Tĩnh Vương phi cong lên, để hai người miễn lễ.
Xuất phát từ lễ phép, Hạ Thính Ngưng chỉ phải tiến lên hỏi:
“Mẫu thân, không biết tình huống nhị đệ muội như thế nào?”
Gặp trận thế này, chỉ sợ là không thể lạc quan.
Tĩnh Vương phi than nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
“Phủ y đang ở bên trong xem chẩn, cũng không biết là sao lại thế này.”
Đang êm đẹp sao lại đột nhiên thấy máu nha.
Hạ Thính Ngưng nhìn thoáng qua nước canh còn thừa trên bàn, nói:
“Đợi lát nữa mời phủ y kiểm tra canh bổ này đi, hay là ra vấn đề gì.”
“Cũng đúng.”
Tĩnh Vương phi gật gật đầu, nhớ chuyện này ở trong lòng.
Sau một lúc lâu, phủ y mới từ bên trong đi ra, Bách Lí Trần Hiên vội vàng nghênh đón, gấp giọng nói:
“Phủ y, sao rồi? Hài tử có sao không?”
Phủ y nhấc tay dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, lắc đầu nói:
“Nhị thiếu gia, tiểu nhân bất lực, cái thai này thật sự là không giữ được.”
Bách Lí Trần Hiên nghe xong liền giật mình ở tại tại chỗ.
Không giữ được? Làm sao có thể, sáng nay lúc hắn đi lâm triều, Linh Nhi còn hảo hảo. Hài tử làm sao có thể đột nhiên liền mất.
Tĩnh Vương gia nghe vậy cũng là vẻ mặt thất vọng, đây dù sao cũng là thân tôn tử của ông, sao có thể thật sự không thèm để ý.
Tĩnh Vương phi lại không có phản ứng quá lớn, dù sao Nguyễn thị không phải thân nhi tức của bàn, hài tử trong bụng kia cũng không liên quan gì tới bà, chỉ có mỗi cái tiếng mà thôi.
Cho dù trong lòng không có cảm giác gì, nhưng Tĩnh Vương phi cũng biết không thể biểu hiện ra, để phủ y đi kiểm tra canh bổ trên bàn có vấn đề gì hay không.
Phủ y cẩn thận kiểm tra, kết quả là chén canh này không có vấn đề gì, Tĩnh Vương phi cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trù phòng là do nhi tức quản lý, nếu tra ra vấn đề thì Ngưng Nhi không thoát khỏi chuyện bị nghi ngờ.
Tĩnh Vương phi nghiêng đầu hỏi Tĩnh Vương gia:
“Vương gia, người thấy sao?”
Việc này nên làm sao bây giờ?
Hiện tại tra rõ nước canh không có vấn đề, nhưng nhị nhi tức đang êm đẹp ngồi ở trong phòng, lại vô cớ sinh non, rõ ràng là không thích hợp.
“Để hạ nhân hảo hảo tra xét, nhìn xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.”
Tĩnh Vương gia nhíu nhíu mày nói.
Nếu ngoài ý muốn cũng liền thôi, nếu thật là có người ngầm hạ độc thủ, ông nhất định phải bắt được, trong Vương phủ sao có thể dễ dàng tha thứ loại chuyện bẩn này.
Tĩnh Vương phi gật gật đầu, xoay người căn dặn Lí ma ma mang theo hạ nhân hảo hảo tra một lần.
Hiện thời đã có kết quả, Nguyễn thị thật sự mất hài tử.
Hạ Thính Ngưng cũng Bách Lí Dung Cẩn cũng không tốt ở lâu tại đây, hành lễ rồi hồi Thanh Lan viên.
Ra loại chuyện này, trong Vương phủ tự nhiên là nghiêm túc khắp nơi. Dù sao trong phủ liên tục mất hai hài tử, đầu tiên là Quý di nương, tiếp lại là Nguyễn thị.
Nguyên một buổi chiều, bên Quỳ viên là không thể sống yên ổn.
Từ khi biết mất hài tử, Nguyễn thị khóc rống không thôi, tru lên muốn tìm ra hung thủ ám hại nàng lăng trì.
Không để ý thân mình suy yếu do mất hài tử, náo loạn muốn đi tìm Quý di nương cùng Hạ Thính Ngưng, nhận định là các nàng hại hài tử của nàng. Ầm ĩ vài canh giờ, để nhóm tỳ nữ hầu hạ mệt đến người ngã ngựa đổ.
Vãn Ngọc nghe được lời đồn của Quỳ viên bên kia, thực giận không chịu được:
“Tiểu thư, người nghe một chút các nàng nói chuyện như thế nào. Nhị thiếu phu nhân mất hài tử, cố tình đổ lỗi lên đầu người.”
Tiểu thư nhà các nàng mới không làm loại chuyện thiếu đạo đức này nha.
Thật sự là nằm cũng trúng đạn.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày, nói:
“Kệ nàng ta đi, nàng mới mất hài tử, luôn cần phải ph.át tiết một chút.”
Dù sao Nguyễn thị chờ hài tử này hơn một năm, bảo bối như gì, bỗng nhiên mất, không phát cuồng mới là lạ.
Dưỡi sự dẫn dẵt của Lí ma ma, hạ nhân cũng không tìm được thứ khả nghi gì ở Quỳ viên.
Mọi thứ đều thật sạch sẽ, nghe kết quả này, Nguyễn thị lại càng không thuận theo cố ý khóc lóc làm loạn cả lên, nói thẳng Tĩnh Vương phi thiên vị Hạ Thính Ngưng, giúp đỡ tiêu hủy chứng cớ. Tức giận đến mức Tĩnh Vương phi đau đầu, lại e ngại đối phương vừa mất hài tử không thể so đo.
Toàn bộ Quỳ viên mỗi ngày đều loạn đến gà bay chó sủa, thường thường có thể nghe thấy tiếng Nguyễn thị kêu khóc cùng tranh cãi ầm ĩ.
Trong Niệp Hương viện.
Quý di nương lúc này đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, nhìn bản thân ở trong kính mà vẽ chân mày.
Khóe môi nàng mang mỉm cười, trong mắt lạnh lẽo, nghe Nguyễn thị khóc loạn hết lần này tới lần khác, không hề phiền muộn, ngược lại lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Kêu đi, gào đi, ngươi khóc càng thảm, ta lại càng thoải mái.
Con của ta, mẫu thân đã báo thù cho con.
Lúc này, cửa phòng bị lặng lẽ mở ra, Hoán Tô mặc lam y đi đến, bước nhanh đến bên người Quý di nương.
Quý di nương mặt mang mỉm cười, thanh âm như tơ:
“Mấy thứ kia đều xử lý rồi sao?”
Hoán Tô gật gật đầu, cẩn thận mà lại nhỏ giọng nói:
“Tiểu thư yên tâm, nô tì đều lặng lẽ xử lý rồi.”
“Vậy là tốt rồi, lúc ngươi lấy thứ đó đi, không bị người khác nhìn thấy chứ.”
Quý di nương nhìn hai hàng lông mày ngay ngắn trong gương nói:
Hoán Tô vội vã lắc lắc đầu:
“Nô tì thật sự cẩn thận, ngày ấy phu nhân ra chuyện, trong phòng bận rộn rối một nùi, nô tì thừa dịp loạn thay đổi thứ kia, không người nào nhìn thấy.”
Quý di nương đặt đồng đại xuống, vặn mở hộp son khen:
“Làm tốt.”
Hoán Tô khẽ cười cười, tiến lên một bước nói:
“Đều là tiểu thư mưu tính sâu xa, suy nghĩ chu đáo. Để nô tì đổi thứ kia sớm, mới không để cho Lí ma ma kia tìm thấy lỗi. Hiện tại phu nhân mất hài tử, cơ hội của tiểu thư người lại tới nữa.”
Quý di nương cẩn thận trang điểm cho bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu đã không còn vẻ tiều tụy lúc trước.
Môi đỏ nàng khẽ mở, nói:
“Lấy bộ hồng nhạt tới cho ta, đêm nay phu quân không chừng đến đây.”
Nàng muốn một lần nữa lấy được ân sủng, cứ thế tức chết Nguyễn thị kia.
Hoán Tô gật đầu lên tiếng, nhấc chân liền đi lấy bộ y phục mà Quý di nương nói ra. Vui mừng nói:
“Nhị thiếu gia thích nhất nhìn tiểu thư người mặc xiêm y hồng nhạt này, hiện tại phu nhân suốt ngày tranh cãi ầm ĩ, Nhị thiếu gia khẳng định sẽ ở lại Niệp Hương viện chúng ta không đi.”
Thần sắc Quý di nương kiên định, một tay xoa bụng.
Hơn nửa tháng này, nàng tỉ mỉ điều trị thân mình, chịu đựng không nhìn dáng vẻ đắc ý của Nguyễn thị kia, là vì tẩy sạch nhục nhã, một lần nữa đoạt phu quân lại.
Hiện tại, nàng đã thành công một nửa, kế tiếp, chỉ cần nàng cổ vũ Nguyễn thị hoài nghi Hạ Thính Ngưng, đến lúc đó hai người kia tranh chấp, cuối cùng người được lợi khẳng định là nàng.
Hoán Tô đặt xiêm y xuống, cầm lấy lược gỗ trên bàn trang điểm, cẩn thận búi tóc cho Quý di nương.
Trang điểm xong, Quý di nương vừa lòng nhìn mình trong kính, cười nhìn thoáng qua Hoán Tô nói:
“Vẫn là ngươi khéo tay, ta ý ta nhất.”
Nói xong liền thuận tay đưa châu thoa lưu ngân hỉ thước trên đài qua, nói:
“Thưởng ngươi.”
Hoán Tô ở ngoài mặt thì là vui mừng không thể tả mà nhận, nhưng trong lòng lại không vui như vậy.
Châu hoa này nếu ở ngày xưa đương nhiên là tốt vô cùng, nhưng từ lúc nàng nhìn thấy tất cả trang sức trong hộc tủ của Thế tử phi xong thì ánh mắt cũng trở nên soi mói hơn.
Châu thoa lưu ngân hỉ thước này, ngay cả một chiếc trâm cài trân châu của Thế tử phi cũng không bằng, nàng nhìn không vào được mắt. May mắn, nàng còn có cài hoa văn chuồn chuồn đính ngọc bích kia, tuy rằng không thể ngang nhiên mang trên tóc, nhưng nhìn ở trong tay cũng tốt.
Nghĩ vậy, Hoán Tô không khỏi nắm tay thật chặt, đôi mắt buông xuống.
Việc này cũng không thể để tiểu thư biết.
Mà Quý di nương đang tỉ mỉ trang điểm cho bản thân nên cũng không phát hiện biểu hiện của Hoán Tô không bình thường.
Ngày này, Hạ Thính Ngưng mới từ trù phòng tuần tra trở về, đang cùng Vãn Ngọc và Lục Vu nói chuyện. Không ngờ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ầm ĩ, đại môn lập tức bị người dùng lực đẩy cửa.
Nguyễn thị mang theo thần sắc giận điên từ bên ngoài chạy vào. Bên cạnh đó là mấy tỳ nữ bị té trên đất, hẳn là vì ngăn cản Nguyễn thị mà bị đẩy ngã.
Hạ Thính Ngưng thấy thế không khỏi nhíu nhíu mày, mở miệng nói:
“Nhị đệ muội, ngươi không ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới Thanh Lan viên làm gì?”
Nguyễn thị một tay chỉ vào Hạ Thính Ngưng, vẻ mặt phẫn nộ, giọng the thé nói:
“Ngươi còn dám hỏi, Hạ Thính Ngưng tiện nhân ngươi, ta đắc tội ngươi bao giờ mà ngươi nhẫn tâm hại ta mất đi hài tử. Chính ngươi không thể sinh dựa vào cái gì oán ta. Ngươi hại chết con ta, hôm nay ta muốn cho ngươi đền mạng.”
Nói xong khuôn mặt dữ tợn muốn nhào tới.
Vãn Ngọc cùng Lục Vu vội vàng tiến lên bảo vệ Hạ Thính Ngưng, tỳ nữ ngoài cửa cũng vội vàng chạy vào hỗ trợ.
Hạ Thính Ngưng lui về sau vài bước, nhìn Nguyễn thị có chút điên cuồng thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Đồ điên này, mới tĩnh dưỡng thân mình được mấy ngày lại đến tận đây gây chuyện. Nàng mới là người muốn hỏi, nàng đã làm cái gì khiến đồ điên này nhận định là nàng hại hài tử của nàng ta.
Nguyễn thị bị nhóm tỳ nữ giữ chặt vừa giãy dụa vừa rống giận:
“Hạ Thính Ngưng tiện nhân ngươi, ngươi không chết tử tế. Ta nguyền rủa đời này ngươi không hoài được, hài tử không sinh ra được…”
Hạ Thính Ngưng càng nghe càng tức, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nguyễn thị nói:
“Ngươi câm miệng cho ta, ta nói cho ngươi, hài tử của ngươi mất đi không liên quan tí ti gì tới ta. Nếu ngươi lại nói này nói nọ, nguyền rủa hài tử của ta cùng Dung Cẩn, ta không thể tha cho ngươi.”
Thần sắc Hạ Thính Ngưng lạnh hẳn, đi từng bước đến gần Nguyễn thị, ánh mắt như băng:
“Sao ngươi không ngẫm lại, là chính ngươi làm nhiều chuyện không tốt, gặp báo ứng. Ngươi cho là lần trước tỳ nữ kê đơn trong trà của ta, không tra ra kết quả thì ta không biết là ai làm sao. Chính ngươi ngẫm lại ngươi làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức. Ta cũng không giống ngươi, ta đối phó ngươi như thế nào cũng sẽ không xuống tay với hài tử vô tội.
Lần này vì thông cảm cho chuyện ngươi vừa mất đi hài tử, ta sẽ không so đo với ngươi. Nếu ngươi còn đến chỗ ta làm ầm ĩ, vậy đừng nghĩ ta sẽ buông tha ngươi.”
Hạ Thính Ngưng nói xong vung ống tay áo lên, âm thanh lạnh lùng nói:
“Đưa nàng ta về Quỳ viên, cho người nhìn kỹ.”