Hạ Thính Ngưng nhìn Nguyễn thị ngồi ở trong đình hóng mát cách đó không xa, dừng bước chân lại, trực giác khiến nàng không muốn đi qua dây dưa cùng Nguyễn thị ngực to không não cố tình gây sự khắp nơi này.
Mà lúc này Nguyễn thị đang vẻ mặt tươi cười ngồi ở trong đình hưởng gió phơi phới, trên bàn đá làm từ bạch hán ngọc đặt một bàn đầy thức ăn tinh mỹ.
Từng nhóm nô tỳ vây quanh Nguyễn thị, không ngừng nịnh bợ nàng. Từng lời nói ra làm cho tâm Nguyễn thị như nở hoa, vui tới mức đuôi mắt cũng cong lên.
Mẫu bằng tử quý, hiện tại nàng có thai, ít ngày nữa sẽ thêm kim tôn cho Vương phủ, những người này còn không phải nên cung kính nâng nàng hay sao.
Hưởng thụ những ngày gần đây khiến nàng quên đi nghèo túng lúc trước, Nguyễn thị tin tưởng vững chắc, chỉ cần nàng vừa sinh là được nam hài, Phụ vương có thể không cần tôn tử này hay sao, nàng khẳng định muốn để cho Hạ Thính Ngưng sống khổ sở.
Thu Mạn hầu hạ ở bên cạnh hiểu biết tâm tư Nguyễn thị nhất, nàng vừa cẩn thận lột vỏ nho vừa nói:
“Phu nhân hiện tại chỉ cần thanh thản ổn định dưỡng thai, vì thiếu gia sinh hạ trưởng tử trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó tất nhiên là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”
Dứt lời liền ân cần đưa nho đã lột vỏ đến bên miệng Nguyễn thị.
Nguyễn thị được hầu hạ đến thoải thoải mái mái, gật đầu nhìn thoáng qua Thu Mạn nói:
“Cũng là ngươi biết nói chuyện, cũng không uổng ngươi từ nhỏ liền đi theo ta, tình cảm chủ tớ đã lâu.”
Thu Mạn được khen như vậy, trong lòng vui vẻ, lại không khỏi âm thầm tính toán.
Nàng biểu hiện lòng thành như vậy, chu đáo với tiểu thư, không biết tiểu thư có đồng ý để nàng đi hầu hạ thiếu gia hay không. Cho dù chỉ là thông phòng, chỉ cần nàng hoài hài tử, liền nhất định có thể được nâng làm thϊếp.
Nguyễn thị tất nhiên là không biết tính toán trong lòng Thu Mạn. Kỳ thật cũng không chỉ một mình nàng có suy nghĩ như thế, dù sao ở nhà giàu, một khi chính thất có thai, không tránh khỏi sẽ đưa tỳ nữ bên người nghe lời nhu thuận qua làm thϊếp cho phu quân. Nếu lòng dạ hẹp hòi, sẽ để các nàng làm thông phòng.
Loại chuyện này ở cổ đại là hiện tượng bình thường.
Hiện thời Nguyễn thị có thai, nhóm tỳ nữ bên người nàng đều có tâm tư này. Bởi vì Quý di nương cùng Nguyễn thị đối địch, lại không muốn để đối phương chuyên sủng, các nàng cảm thấy phu nhân hẳn là từ trong số các nàng chọn một người đi hầu hạ thiếu gia.
Đây cũng là cơ hội để một tỳ nữ có thể trèo cao.
Cũng bởi vì cái dạng này, tất cả mọi người vây quanh ở Nguyễn thị nịnh nọt, dùng tất cả những lời hay nhất để nịnh nọt.
“Gần nhất khí sắc của phu nhân hồng nhuận, trang điểm chuẩn bị nữa thì thật sự càng đẹp mắt.”
Thanh y tỳ nữ đang xoa bả vai cho Nguyễn thị nói.
Lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức có người khác tiếp:
“Còn không phải sao, liền ngay cả Quý di nương kia cũng kém hơn phu nhân một bậc.”
Nguyễn thị nghe xong lời này không thể không vui, một nụ cười tươi đồng ý quay đầu liền thưởng cho vị tỳ nữ nói chuyện sau, nàng ta cười như mở cờ trong bụng.
Mà thanh y tỳ nữ bên cạnh lại là lòng khó chịu, nghiêng đầu liền hung hăng liếc đối phương một cái.
Tiện chân này, cho rằng chính mình là cái thứ gì, cũng dám giành lời của nàng.
Thu Mạn không thể nhìn thấy những tỳ nữ này xuất sắc hơn, quay đầu muốn mắng, nhưng lại thấy được đoàn người Hạ Thính Ngưng đứng ở xa xa.
Nàng vội lôi kéo ống tay áo Nguyễn thị nói:
“Phu nhân, mau nhìn, đó không phải là Thế tử phi sao.”
Nguyễn thị nghe vậy vội vàng giương mắt nhìn đi qua, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thính Ngưng mang theo nhóm tỳ nữ, nhưng xem ra, dường như là muốn xoay người rời đi.
Nguyễn thị vội gọi:
“Đại tẩu, tẩu là đang muốn đi đâu, sao thấy ta, cũng không biết đi lại ân cần thăm hỏi một tiếng.”
Giọng điệu quái gở.
Hạ Thính Ngưng nhíu nhíu mày.
Đi qua ân cần thăm hỏi nàng? Nàng cho rằng mình là chúa tể Vương phủ này hay sao, ai cũng phải nghe nàng.
Trong miệng chó không mọc được ngà voi.
Lúc này Hạ Thính Ngưng lại không muốn đi rồi, xoay người liền hướng ở đình hóng Nguyễn thị đang ngồi mà đi.
Lập tức đi đến ngồi xuống ghế bạch hán ngọc, hành động này nhất thời khiến lòng Nguyễn thị sinh ra bất mãn, kêu gào đầy khó chịu:
“Đại tẩu sao lại không có gia giáo như vậy, gặp mặt lại cứ thế ngồi xuống.”
Hạ Thính Ngưng ngước mắt lườm nàng một cái, nhàn nhạt nói:
“Trong óc nhị đệ muội đều là tương hồ sao, ta là lần đầu tiên nghe thấy có người làm tẩu tử cần chủ động ân cần thăm hỏi đệ muội. Ta không trực tiếp ngồi xuống chẳng lẽ còn hành lễ với ngươi trước hay sao. Cả Kinh đô này sợ cũng chỉ có gia giáo Thừa tướng phủ là như thế.”
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời trợn tròn mắt lên, đang muốn đập bàn mắng to vài câu. Hạ Thính Ngưng liếc nàng một cái nói:
“Tính tình này của nhị đệ muội vẫn nên sửa thì hơn, hoài thai còn thích tức giận khóc lóc om sòm như vậy, nếu không cẩn thận thương đến thai nhi trong bụng ngươi, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”
Từ lúc Nguyễn thị muốn đứng dậy Thu Mạn liền vội vàng đè nàng lại, đưa chén trà qua nói:
“Phu nhân, người cần phải cẩn thận thân mình, trăm ngàn không thể tức giận nha.”
Hài tử này nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, người khóc cũng không chỉ mình nàng ta.
Nguyễn thị phẫn hận không thôi tiếp nhận chén trà, uống liền mấy ngụm áp chế cơn tức trong lòng. Đôi mắt hạnh như đang lăng trì Hạ Thính Ngưng.
Lúc này nàng thật sự là hận ánh mắt không thể gϊếŧ người, từng đao từng đao lóc chết tiện nhân này.
Uống hết nước trà, ở giữa giọng nói mềm nhẹ của tỳ nữ, Nguyễn thị tốt xấu cũng bình phục nỗi lòng một chút.
“Đại tẩu thật sự miệng miệng lanh lợi, nhưng là ta cũng không trách ngươi, ta nghĩ hẳn là do tầm tình không thể hoài được hài tử đè nén mà thành. Nhưng là chuyện hoài hài tử này, không phải ai cũng được.”
Nguyễn thị vừa nói vừa đưa tay vỗ về bụng chưa nhô lên, vẻ mặt tự đắc nhìn Hạ Thính Ngưng.
Khóe mắt Hạ Thính Ngưng giật giật.
Đầu óc người này quả thực có bệnh, cũng không biết là ai vào phủ hơn một năm cũng không có động tĩnh, hiện tại lại lấy việc này châm chọc người khác.
“Khi nào ta mới có thai, không phiền nhị đệ muội quan tâm.”
Hạ Thính Ngưng nhàn nhàn đáp một câu nói.
Hài tử, nhưng là là chuyện sớm muộn thôi. Chờ nàng hoài thai, Nguyễn thị này không biết bị tức tới mức nào đâu.
Phẫn hận trừng Hạ Thính Ngưng, Nguyễn thị ác độc nguyền rủa.
Tốt nhất là cả đời này ngươi cũng hoài không được.
Nhìn thấy có chút tẻ ngắt, Thu Mạn cực có ánh mắt mở hộp bạc được chế tác tinh xảo trên bàn đá, đưa tới trước mặt Nguyễn thị nói:
“Phu nhân, ăn một viên dương mai đi, đây là thật vất vả mới tìm được.”
Nguyễn thị bĩu môi, giả bộ nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng, thần sắc kiêu ngạo cầm dương mai đưa vào miệng. Vừa ăn còn không quên nói móc cùng khoe khoang nói:
“Ta vừa hoài thân mình, không biết vì sao liền đặc biệt thích ăn chua, dương mai này là do phu quân đặc biệt phái người đi tìm cho ta, đại tẩu ngươi liền không có phúc khí hưởng dụng thứ này.”
Thu Mạn cơ trí nịnh hót:
“Phu nhân, đều nói chua tử cay nữ, hài tử này của người khẳng định là trưởng tử.”
Lời nói này khiến lòng Nguyễn thị cảm thư sướиɠ, ánh mắt xoi mói nhìn Hạ Thính Ngưng nói:
“Chờ hài tử này sinh ra, chính là trưởng tôn của Vương phủ. Đại tẩu, tẩu nói có đúng không nha.”
Không văn hóa.
Hạ Thính Ngưng xem Nguyễn thị đang mặt đầy kiêu ngạo một cái.
Đại đa số nữ nhân hoài thai đều thích ăn chua hơn, chuyện này không liên quan chút nào đến việc là nam hay nữ.
Hạ Thính Ngưng nhàn nhàn quăng về một câu:
“Đáng tiếc không phải đích trưởng tôn.”
Bách Lí Trần Hiên chỉ là thứ tử, trưởng tử của hắn căn bản là không thể xem như đích trưởng tôn của Vương phủ.
Trong lòng Nguyễn thị giận dữ, một đôi mắt hung hăng trừng qua.
Tiện nhân này cũng dám đâm vào miệng vết thương của nàng. Từ lúc tiện nhân này gả vào Vương phủ, cuộc sống của nàng cùng phu quân mỗi ngày đều không dễ chịu.
Đầu tiên là chi phí ăn mặc bị trở về với đãi ngộ của thứ xuất, khiến cuộc sống xa hoa hưởng thụ của nàng bị giảm một tầng. Luôn bị thân phận thứ xuất này của phu quân ảnh hương, tất cả những thứ này đều do tiện nhân Hạ Thính Ngưng này xúi giục trước mặt Phụ vương.
Hiện thời nàng thật vất vả hoài hài tử, sống vui vẻ phấn khởi, muốn cái gì có cái đó. Cố tình tiện nhân này lại đâm vào nỗi đau của nàng. Đời này phu quân không thoát được thân phận thứ xuất, hài tử của nàng cho dù là nam hài, cũng không thể là đích trưởng tôn của Vương phủ.
Nghĩ như vậy, Nguyễn thị cáu giận cực kỳ, đổ tất cả lỗi lầm lên trên người Hạ Thính Ngưng.
Đều là tiện nhân này, nếu không là ả gả vào Vương phủ, đại ca ma ốm kia của nàng hẳn là đã sớm chết bệnh, làm sao còn có trưởng tử.
Hạ Thính Ngưng mặc dù không biết Nguyễn thị suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn ánh mắt đối phương chứa hận nồng đậm, không cần nghĩ cũng biết không phải chuyện tốt gì.
Nhưng là vừa quan sát, lại khiến nàng hơi hơi nhướng mày.
Nguyễn thị này có thai, lại còn trang diễm đậm như vậy, liền ngay cả trên người nàng ta cũng truyền đến một trận hương khí nồng đậm được mũi khó chịu.
Thật sự là không sợ chết.
Hạ Thính Ngưng ninh mày nói:
“Nhị đệ muội, ta khuyên muội sau này vẫn đừng trang điểm, nước hoa cũng đừng dùng, cái này có hại đối với thai nhi trong bụng ngươi.”
Làm không tốt sẽ sinh hài tử bẩm sinh đã có chỗ thiếu sót.
Mà lúc này Nguyễn thị đang nổi nóng, sao nghe được lời Hạ Thính Ngưng khuyên, thanh âm phẫn cực kỳ gào:
“Ngươi bớt rủa hài tử của ta, rõ ràng là ngươi đang ghen tị ta xinh đẹp, thấy sau khi trang điểm ta hơn ngươi trăm ngàn lần, ngươi hâm mộ ghi hận có phải hay không. Dáng vẻ mình không tốt còn tưởng hại ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thật sự là người điên.
Hạ Thính Ngưng nhìn thấy Nguyễn thị tức giận đến mức mở miệng không suy nghĩ, âm thầm trừng mắt.
Thật biết dán vàng lên mặt, tuy rằng nàng không tự phụ dung nhan đệ nhất vô song, nhưng chắc chắn không cần phải ghen tỵ Nguyễn thị này, khuôn mặt của nàng ta có gì đáng để nàng ghen tỵ kia chứ.
Hạ Thính Ngưng trực tiếp đứng dậy nói:
“Ta nói hết lời như thế, ngươi nghe không tùy ngươi.”
Dù sao chịu thiệt cũng không phải nàng, ai rảnh quan tâm nàng ta.
Dứt lời liền mang theo tỳ nữ xoay người rời đi.
Ngược lại Nguyễn thị còn ở sau lưng không thuận theo kêu gào không yên:
“Ngươi đừng đi, ta còn chưa nói xong. Bằng dung mạo của ta, ngươi là ghen tị cũng không được, thu hồi phần tâm tư kia của ngươi cho ta, ta sẽ không….”
Hạ Thính Ngưng dần dần đi xa, câu nói kế tiếp sớm không thể nghe thấy.
Nhưng là mặt Vãn Ngọc hiện vẻ xúi quẩy.
Nhị thiếu phu nhân này thật sự là điên rồi, tiểu thư có ý tốt nhắc nhở nàng ta, không nghe cũng thôi. Lại còn nói khoác không biết ngượng, nói cái gì là tiểu thân ghen tỵ sắc đẹp của nàng ta, người sáng suốt vừa thấy liền biết ai thắng ai thua, cũng chỉ có nàng ta tự cho là dung mạo của nàng ta thiên hạ vô song.
Hạ Thính Ngưng đi thẳng về Thanh Lan viên, không ngờ, có nô tì tiến vào bẩm báo, chưởng quầy Ấm Yên lâu đưa hàng hóa đến.
Nhóm tỳ nữ trong Vương phủ đều nghĩ Thế tử phi phái người đặt thức ăn, không nghĩ ngợi liền cho chưởng quầy vào phủ. Dù sao cũng không có người nào có gan dám đến Tĩnh Vương phủ lừa gạt người.
Mắt Hạ Thính Ngưng dừng một lát, nói:
“Cho ông ta đi vào.”
Hôm nay cũng không phải ngày báo cáo sổ sách, ông ta tới làm cái gì?