Hiện tại Nguyễn thị hoài thai tuyệt đối là như gỗ gặp gió xuân, tháng ngày trôi qua có sinh sôi có chăm sóc, đảo qua buồn bực xui xẻo lúc trước.
Ngày hôm sau Nguyễn phu nhân nghe tin cũng vội vàng chạy đến Tĩnh Vương phủ.
Lúc này mặt đầy tươi cười dặn dò Nguyễn thị:
“Ngân Linh, đây chính là lần đầu con mang thai, mọi việc phải cực kỳ cực kỳ cẩn thận. Trong Vương phủ còn nhiều lão ma ma có kinh nghiệm, mẫu thân cũng không thể lại phái người đến cho con, nhưng là chính con phải đặc biệt chú ý cái ăn trong ngày thường mới được.”
Cái thai này của nhị nữ nhi hoài thật đúng lúc. Hôm qua Nghênh Điềm Công Chúa kia ở Vương phủ đại náo một hồi, người lại là do đại nữ nhi cố ý mang tới, tuy rằng cuối cùng người bị thương cũng là người của Thừa tướng phủ bọn họ. Nhưng hành vi này quả thực là đặt Tĩnh Vương phủ vào mắt, bà nghe nói Tĩnh Vương gia vì thế vô cùng buồn bực.
Vốn sợ rằng quan hệ hai nhà muốn bước vào chuyển biến xấu, không ngờ nhị nữ nhi lại ở lúc này mang thai, không nhìn tăng cũng phải nhìn phật, coi như vì nể mặt kim tôn trong bụng nhị nữ nhi, việc hôm qua coi như là lướt qua.
Nguyễn thị nghe vậy đắc ý vỗ về bụng còn bằng phẳng nói:
“Mẫu thân người yên tâm, hiện thời phu quân sủng con cực kỳ, cũng thật để tâm chú ý đến chuyện của hài tử, mọi chuyện đều an bày được thỏa đáng.”
Hiện tại nàng là có thai mọi chuyện phải cẩn thận, hiện thời mọi chuyện phu quân đều lấy nàng làm trọng, liền ngay cả đối với Quý di nương mất hài tử kia cũng chỉ đi qua an ủi một lát liền vội vàng trở về. Chuyện nàng hắt nước trà khiến ả dẫm phải trượt chân sinh non cũng không nhắc tới nửa chữ.
Chờ ngày sau nàng sinh lân nhi ra, lại càng không còn địa vị của hồ ly tinh kia.
Nguyễn phu nhân cười gật đầu nói:
“Vậy liền tốt, chờ con thuận lợi sinh hạ hài tử này, địa vị sẽ càng vững chắc. Đến lúc đó, công bà kia của con cũng sẽ nể mặt hài tử đối xử tốt với con hơn.”
Dù sao hiện thời trong Vương phủ chỉ có một thứ trưởng tôn nữ, con nối dòng đơn bạc. Tai này của nữ nhi được cực kỳ coi trọng.
“Chờ con sinh ra hài tử này, chắc chắn cướp lấy quyền trong tay ả Hạ Thính Ngưng kia.”
Nguyễn thị vuốt bụng cười đến cực kì đắc ý.
Nguyễn phu nhân nghe vậy cũng gật gật đầu cười nói:
“Chỉ cần là nam thai, cái gì cũng dễ nói.”
Bên này mẫu thân Nguyễn thị nói cười vui vẻ, Niệp Hương viện trong Quỳ viên lại có vẻ hiu quạnh vắng vẻ.
Lúc này Quý thị mặc trung y màu trắng đơn giản nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mành lụa trắng trên đỉnh đầu.
Hoán Tô bưng chén sứ đi vào đến, nhìn dáng vẻ Quý thị như mất hồn. Nàng dưới đáy lòng hơi hơi thở dài một tiếng, vài bước đến bên giường, nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư, ăn chút tổ yến bổ bổ thân mình đi, bên trù phòng vừa cho người đưa tới.”
Mặt Quý thị tái nhợt, khuôn mặt mềm mại đáng yêu mất đi sáng rọi ngày xưa, nghe lời Hoán Tô nói cũng không có chút phản ứng.
Hoán Tô trong lòng không đành lòng, tiếp tục khuyên:
“Tiểu thư, người liền đứng lên dùng chút đi, thân mình nhanh tốt, mới có thể sớm có thai tiếp nha.”
Quý thị nghe vậy, cuối cùng cũng động tĩnh, nàng bình thản nói:
“Đỡ ta dậy.”
Hoán Tô vội vàng đỡ nàng dậy, thêm gối mềm ở sau lưng nàng. Lại bưng chén sứ lên đút từng muỗng từng muỗng nói:
“Tiểu thư, người ăn nhiều chút, đây là thứ tốt bồi bổ thân mình, phủ y không phải nói sao, chỉ cần hảo hảo điều trị, không quá hai tháng liền có thể khỏi hẳn.”
Quý thị nuốt tổ yến từng ngụm một. Nàng biết, hiện tại nàng chỉ có mau chóng tốt lên, mới có cơ hội hòa ván này.
Một chén tổ yến rất nhanh thấy đáy, Quý thị tựa vào gối mềm, ẩn ẩn hỏi:
“Phu quân đâu?”
Hoán Tô nghe vậy tay bưng bát căng thẳng, hạ mắt nói:
“Thiếu gia vừa hạ triều liền đến bên phu nhân.”
Quý thị nghe xong tự giễu kéo kéo khóe môi nói:
“Ả hoài là trưởng tử, tự nhiên là quý giá.”
Nói xong ngữ điệu vừa chuyển, nói:
“Mấy thứ kia ả đều dùng hết?”
Hoán Tô gật đầu nói:
“Tự nhiên là dùng hết, người đầy mùi nha.”
“Vậy liền tốt.”
Quý thị giương lên một chút tươi cười, có vẻ hung tàn độc ác.
Nguyễn thị, rất nhanh, ngươi sẽ trải qua nối đau tang tử như ta, rơi vào cảnh thê lương giống ta hiện thời.
Thanh Lan viên.
Lúc này Hạ Thính Ngưng đang từng mũi từng mũi may xiêm y cho Bách Lí Dung Cẩn, hiện thời thời tiết càng nóng lên, nàng cố ý từ Tuyết Đoán phường lấy mấy cuộn vải mùa hạ trở về, tính may mấy bộ áo đơn cho Dung Cẩn.
Mà bên cạnh nàng là Hạ Tử Vân mới từ Hạ phủ tới, tay cầm bộ sách nhìn đến say sưa.
Bách Lí Dung Cẩn vừa mới hạ triều hồi viên, vừa bước vào nhà liền thấy tình cảnh này.
Nghe được tiếng vang Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu thấy là Bách Lí Dung Cẩn, miệng nở nụ cười nói:
“Dung Cẩn, chàng đã trở lại.”
Hạ Tử Vân cũng dời tầm mắt đặt ở trên sách, quay đầu hướng Bách Lí Dung Cẩn gọi một tiếng:
“Tỷ phu.”
Bách Lí Dung Cẩn cười ôn hòa gật đầu, chậm rãi đi đến Bên người Hạ Thính Ngưng, nói:
“Vân Nhi đến, giữa trưa ở lại đây dùng bữa đi.”
“Vâng.”
Hạ Tử Vân vui mừng gật đầu. Hắn đã thật lâu không được nếm tay nghề của tỷ tỷ.
Hạ Thính Ngưng thì lại bớt chút thời gian nhìn thoáng qua Bách Lí Dung Cẩn, hỏi:
“Hôm nay biểu đệ sao lại không đi theo chàng đi lại?”
“Hắn bận chuyện viện Phúc Lợi.”
Bách Lí Dung Cẩn ôn thanh đáp.
“À.”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, lại tiếp tục may xiêm y. Vừa may vừa nói:
“Buổi trưa mọi người muốn ăn cái gì, ta chuẩn bị đi làm.”
Hạ Tử Vân vừa định mở miệng, cửa phòng lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy Vãn Ngọc đi vào nói:
“Thế tử, Thế tử phi, Vương gia căn dặn bữa trưa đến đại sảnh dùng chung.”
Toàn gia yến?
Hạ Thính Ngưng nhất thời nhíu mày, nàng vừa giữ Vân Nhi ở lại dùng bữa trưa, giờ lại có toàn gia yến.
Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là nhìn ra ý tưởng của Hạ Thính Ngưng, thanh âm hắn ôn hòa nói:
“Cùng nhau đi qua dùng bữa là được, đều là người một nhà, không cần chú ý chuyện này.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy gật gật đầu, nếu Dung Cẩn cũng đã nói như vậy, vậy nghe hắn.
Buổi trưa đến, Hạ Thính Ngưng mang theo Hạ Tử Vân đi theo bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn cùng nhau đi tới đại sảnh ngồi xuống.
Đợi phu thê Tĩnh Vương gia cùng một nhà Nhị lão gia an vị xong, Nguyễn thị y phục xinh đẹp mới chậm rãi đến.
Bách Lí Trần Hiên cực kì thoả đáng đưa tay ôm lấy nàng, một tay Nguyễn thị vỗ về bụng, một tay giữ Bách Lí Trần Hiên, chậm rì rì từng bước một vào đại sảnh.
Ngay cả ngồi lên ghế cũng phải tốn vài phút, động tác bị chậm gấp mấy trăm lần, xoa xo.a nắn nắn không ngừng được.
(Ụt: Hãy tưởng tượng phân cảnh này là một cảnh huyền thoại cỡ cô dâu tám tuổi nha nha nha.)
Hạ Thính Ngưng nhìn mà âm thầm phiết môi, cũng không phải sắp lâm bồn, có cần thiết là dáng vẻ này sao.
Liền ngay cả Tĩnh Vương phi cũng bất mãn hành động này của Nguyễn thị. Ngay cả khi bà mang thai cũng không có dáng vẻ quý giá đến đòi mạng như vậy.
Đợi hai người này an vị xong, Tĩnh Vương gia mới khẽ chau mày lại nói:
“Động đũa đi.”
Nguyễn thị cũng không cầm đũa, chỉ hơi mở miệng, Bách Lí Trần Hiên liền đút những thứ nàng muốn ăn vào miệng. Nguyễn thị vừa ăn vừa bình luận một hai.
Hạ Thính Ngưng lười nhìn dáng vẻ thái thượng hoàng kia của nàng ta, trực tiếp múc chén canh cho Hạ Tử Vân, nàng lo lắng đệ đệ có chút gò bó, không dễ dàng hạ đũa.
Vừa đặt canh tới trước mặt Hạ Tử Vân, liền nghe thấy thanh âm Nguyễn thị quái gở nói:
“Đại tẩu, tẩu đối với đệ đệ của tẩu cũng quá tốt, món gì ngon đều vội vàng lấy cho nó. Không bằng cũng múc chén canh cho ta đi. Đại tẩu là biết, nữ nhân mang thai như ta, không thể nhúc nhích.”
Vừa ngồi xuống liền gây sự, Hạ Thính Ngưng không muốn quan tâm nàng ta, nhàn nhạt nói với tỳ nữ hầu hạ:
“Múc chén canh cho nhị thiếu phu nhân.”
“Vâng.”
Tỳ nữ vội vàng lên tiếng, đưa tay muốn múc canh cho Nguyễn thị.
Không ngờ, Nguyễn thị lại càng nói chuyện cao giọng:
“Đại tẩu, chẳng lẽ tẩu là xem thường ta, mới không muốn tự mình múc canh cho ta.”
Hiện tại nàng có thai, sức lực đầy đủ. Tự nhiên không để Hạ Thính Ngưng vào mắt.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy âm thầm trợn mắt, đưa tay dùng khăn lụa lau lau môi, lườm Nguyễn thị đang ngẩng cao đầu nói:
“Nhị đệ muội nghĩ nhiều, ta cách muội xa như vậy, không cẩn thận đổ canh lên trên người muội, vậy liền không tốt.”
Nguyễn thị nghe vậy khẽ nhíu mi, lại tiếp tục cười chỉ vào tôm hấp muối tiêu trên bàn nói:
“Vậy làm phiền đại tẩu lột tôm cho ta đi, ta này có thân mình, không thể lột được.”
Lúc này Hạ Thính Ngưng cũng không ngẩng đầu lên nói:
“Nhị đệ muội, nữ nhân có thai là không thể ăn quá mặn, muội cần phải suy nghĩ cho hài tử trong bụng, ăn kiêng.”
Nguyễn thị vừa nghe, nhất thời vẻ mặt liền không vừa ý, còn tưởng mở miệng lại nói chút gì. Lại nghe Bách Lí Dung Cẩn lạnh lùng nói:
“Muốn làm cái gì căn dặn hạ nhân đi, một chút quy củ cũng không hiểu.”
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời trên mặt cứng đờ, giây lát lại vỗ về bụng nói:
“Đại ca nói gì vậy, đệ muội chỉ là để đại tẩu giúp muội gắp chút đồ ăn thôi. Dù sao muội có thai, đây chính là trưởng tôn của Vương phủ. Muội ăn không tốt không quan trọng, hài tử ăn…”
Nói còn chưa nói xong, liền bị Bách Lí Dung Cẩn ngắt lời:
“Là nam hay là nữ, phải đợi sinh mới biết được.”
Nguyễn thị vừa nghe sắc mặt nhất thời đen như đáy nồi, cao giọng nói:
“Đại ca đây là có ý gì, nguyền rủa muội không sinh được nam hài sao.”
Nói xong lại quay đầu mặt hướng Tĩnh Vương gia, mặt mang ý chỉ trích:
“Phụ vương, người cần phải làm chủ cho con nha. Đại ca hắn rõ ràng là không muốn con sinh ra trưởng tôn cho Vương phủ.”
Tĩnh Vương gia có chút đau đầu cộng thêm không kiên nhẫn:
“Được rồi, Cẩn Nhi nói không sai, còn không biết là nam hay là nữ đâu. Không có việc gì thì bớt tìm việc đi.”
Hiện tại ông thật là có chút ảo não, sao người mang thai lại cố tình là nhị nhi tức này nha.
Mặt Nguyễn thị cươ.ng cứng, hiện tại nàng có thai, bụng có kim tôn. Lại còn không bằng Hạ Thính Ngưng trong bụng không có gì kia sao, không phải chỉ là để ả làm chút chuyện thôi sao. Hiện tại nàng có thân mình, để ai làm cái gì không phải là chuyện đương nhiên sao.
Nghĩ vậy, Nguyễn thị nhất thời vỗ về bụng, lưu luyến nói:
“Con của ta, chúng ta vẫn là trở về phòng đi, nơi này rõ ràng không có vị trí của con cùng mẫu thân. Bữa này cơm chúng ta không ăn.”
Tĩnh Vương gia nghe vậy nhất thời liền trầm mặt. Ông lãnh binh đánh giặt nhiều năm đã sớm xây dựng được tính cách nói một không hai, lúc này Nguyễn thị cố tình gây sự như vậy, nhất thời liền nhướng mày nói:
“Đã không muốn ăn, vậy trở về phòng, đói một chút cũng không chết được.”
Tôn tử tương lai của ông còn nhiều, sao phải để ý một đứa này.
Vừa nghe lời này, Nguyễn thị liền mở to hai mắt nhìn, nàng không ngờ Tĩnh Vương gia lại nói như vậy. Lời này khác xa một vạn tám ngàn dăm so với suy nghĩ của nàng nha.
Không muốn tiếp tục nhìn gương mặt gây phiền lòng kia của Nguyễn thị, Bàn tay to của Tĩnh Vương gia vung lên, nói:
“Người tới, đưa nó trở về phòng.”
Nguyễn thị vừa sợ vừa ngốc lặng bị nhóm tỳ nữ đưa ra đại sảnh.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu mày.
Nguyễn thị này, nói như thế nào cũng không nghe lời, cứ hết lần này tới lần khác muốn vuốt râu hùm.