Sau khi nghe thấy lời nói của Hiên đế, tầm mắt của Hiền phi và Đức phi đều nhìn về phía Bách Lí Dung Cẩn, chờ đối phương đưa một câu trả lời chắc chắn.
Lúc này Nghênh Điềm công chúa ngồi ở bên cạnh Hiền phi cũng không khỏi đỏ bừng mặt, một đôi mắt hạnh mang theo e thẹn cùng chờ mong khó có thể che giấu.
Nàng xuất thân tôn quý, dung mạo xinh đẹp, có không ít vương tôn công tử theo đuổi, nhưng chọn tuyển nhiều năm cũng không chọn được một người, chính là bởi vì nàng tâm cao khí ngạo, tự nhận chỉ có nam tử tốt nhất thế gian mới vừa rồi xứng đôi với nàng.
Mà Tĩnh vương thế tử, vô luận là quyền thế, tướng mạo hay là phẩm hạnh đều là nhân trung chi long đáng chú ý, cũng là người xứng đôi chính mình.
Đối với cuộc hôn sự này, nàng vô cùng cảm thấy vừa lòng, chỉ là...
Hai mắt Nghênh Điềm công chúa chuyển hướng về phía Hạ Thính Ngưng ngồi ở bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, nhìn thấy hai người nắm tay, trong mắt nhất thời liền hiện lên một ánh lửa.
Việc duy nhất không được hoàn mỹ trong cuộc hôn sự này chính là Tĩnh vương thế tử phi này. Nàng vốn muốn để mẫu phi vận dụng quyền thế bức bách đối phương tự lui về sau, chính mình hảo hảo trực tiếp gả qua làm chính thê.
Dù sao nàng cũng đường đường là công chúa hoàng tộc, xuất thân cao quý, nào có đạo lý làm thϊếp cho người ta. Để chính thê của đối phương tự mình xin lui, chuyện tuy rằng không có phát sinh qua ở các triều đại trước, nhưng cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Nhưng mẫu phi lại nói, danh hiệu thế tử phi của Hạ Thính Ngưng là do phụ hoàng tự mình hạ chỉ ban thưởng, tuyệt không có đạo lý để đối phương tự mình lui về sau, chính mình chỉ có thể trước ủy khuất gả qua làm bình thê, sau đó lại tìm cơ hội trừ bỏ cái đinh trong mắt này nàng liền tự nhiên có thể được phù chính.
Tuy rằng sớm đã tiếp nhận hiện thực như vậy, nhưng trong lòng Nghênh Điềm công chúa thủy chung đều cảm thấy vô cùng không thoải mái, nàng một kim chi ngọc diệp xuất thân cao quý, nơi nào cũng tài trí hơn người, hiện tại lại phải chấp nhận hạ mình đừng chung với người thấp hơn mình, cho dù chỉ là tạm thời cũng khiến nàng khó có thể tiếp nhận, chính mình đường đường là công chúa hoàng tộc, khi nào thì chịu qua ủy khuất như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, tầm mắt Nghênh Điềm công chúa nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng nhất thời lại nóng hơn vài phần, trong không trung tựa hồ vang lên thanh âm của thuốc nổ.
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi ngước mắt, không để ý đến khí tức quỷ dị tràn ngập trong không khí, thanh âm thanh lãnh vang lên trong đại điện an tĩnh “Công chúa thân phận cao quý, thần tự biết không thể trèo cao. Hơn nữa thần đã có thê thất, tại sao lại nói là gả.”
Lời vừa nói ra, nhất thời các vị đại thần trong điện đều đem đầu cúi thấp hơn, vừa rồi Hiền phi đã nói rõ ràng là để công chúa lấy thân phận bình thê gả vào Tĩnh vương phủ, hiện tại Tĩnh vương thế tử lại trả lời một câu như vậy, chẳng những trực tiếp cự tuyệt công chúa, mà câu phía sau càng là trực tiếp làm rõ chỉ thừa nhận một mình Tĩnh vương thế tử phi hiện tại là thê tử, ngay cả tử ‘gả’ cũng phủ nhận, không cho phép đối phương nói như vậy.
Ngay mặt vứt bỏ thể diện của đối phương, từ trước đến nay, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tĩnh vương thế tử dám làm như vậy.
Bọn họ chỉ là thần tử, trường hợp như vậy, trừ bỏ cúi đầu giả mù không biết, còn có thể làm gì.
Sau khi nghe thấy Bách Lí Dung Cẩn không nể mặt nói trắng ra như vậy, Hiền Phi ý cười vốn trong suốt, vẻ mặt ôn nhu cười, nhất thời trên mặt liền không nén được tức giận. Đặc biệt là Đức phi sau khi đang nghe thấy lời nói của Bách Lí Dung Cẩn càng không chút khách khí cầm khăn tay che miệng cười.
Đời này nàng còn chưa bao giờ chịu qua bị người khác làm mất mặt dưới tình cảnh lớn như vậy.
Hiền phi vừa tức vừa giận, chỉ cảm thấy trên mặt đặc biệt nóng bừng. Ngực đập dồn dập, nàng không nghĩ tới lá gan Tĩnh vương thế tử lại lớn như vậy, dám ở trước mặt mọi người trách mắng nàng.
Từ trước tới nay nàng đều cho Nghênh Điềm muôn vàn sủng ái, hiện tại lại chịu ủy khuất gả cho Tĩnh vương thế tử làm bình thê đã là cho Tĩnh vương phủ thêm vài phần mặt mũi, nhưng nàng lại bị ngay mặt xé rách.
Vô cùng tức giận thúc đẩy Hiền phi mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Hiên đế, trong lòng căm giận muốn cáo thượng trạng, từ sau khi nàng được phong làm phi, còn chưa bao giờ có người dám can đảm nói năng lỗ mãng với nàng trước mặt nhiều người như vậy.
Dù thế nào nàng cũng phải khiến hoàng thượng hảo hảo răn dạy Tĩnh vương thế tử này.
Hiền phi ngực hơi phập phồng, nàng khẽ nhếch môi đỏ mọng vừa định mở miệng, không ngờ đã thấy Hiên đế thổi thổi chén trà, thản nhiên nhíu mi uống trà, tựa hồ nhìn không thấy cũng nghe không thấy lời nói mạo phạm trên điện vừa rồi của Bách Lí Dung Cẩn.
Hiên đế thiên vị hành vi của Bách Lí Dung Cẩn rõ ràng như vậy, giống như một chậu nước lạnh dội xuống, nhất thời đem tức giận của Hiền phi dập tắt.
Vừa mới rồi nàng thật sự bị tức đến ngu ngốc, một lòng chỉ nghĩ đến để hoàng thượng trừng phạt Bách Lí Dung Cẩn, lại đã quên hoàng thượng đối với người cháu ngoại trai này vô cùng yêu thương, bằng không Bách Lí Dung Cẩn cũng sẽ không có quyền thế hơn người như hiện tại, ngay cả đối mặt với phi tử được cưng chiều hậu cung cũng không cho mặt mũi.
Này đó, không phải hoàng thượng vừa vặn nhắc nhở chính mình sao.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, nhất thời Hiền phi cũng chầm chậm bình tĩnh xuống dưới, dư quang khóe mắt liếc nhìn Tiêu Thành Nghị đang ngồi ở bên trái phía dưới đại điện, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu nhìn chính mình.
Đây là ý bảo chính mình phải nhận nại một chút.
Hiền phi âm thầm siết chặt khăn lụa trong tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Nàng không thể không nhẫn nại, hoàng thượng rõ ràng thiên vị Bách Lí Dung Cẩn như vậy, nhất định sẽ không thay chính mình ra mặt.
Nếu là nàng còn không rõ tình thế, cứng rắn cắn chặt không tha, kết quả chỉ sợ sẽ chọc hoàng thượng phiền chán.
‘Cẩn thận làm người’ mới là đạo lý hành sự ở hậu cung. Hơn nữa hiện tại quả thật còn chưa phải thời điểm trở mặt với Tĩnh vương thế tử, ngày sau Nghị nhi muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chắc chắn cần mượn sức của Tĩnh vương phủ. Nếu như nháo lớn, chẳng phải là không công tiện nghi cho các vị hoàng tử khác hay sao.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hiền phi nỗ lực bình ổn lửa giận trong lòng, trên mặt lại lần nữa nổi lên ý cười, ánh mắt nhu hòa mở miệng “Thế tử quá khiêm nhường, Nghênh Điềm cùng ngươi có tình nghĩa từ nhỏ, nào có cái gì trèo cao không với tới. Tuy rằng trong thế gia ít có người cưới bình thê, nhưng cũng không phải là không có, bản cung cảm thấy, có thể có hai người thê tử hiền chính là chuyện vô cùng tốt.”
Nghe nói như thế, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.
Hiền phi này thật đúng là bám riết không tha, vì có thể để nữ nhi gả vào Tĩnh vương phủ, ngay cả lời nói khó nghe của Dung Cẩn cũng đều có thể nhẫn nhịn.
Chiêu đánh vào tình cảm không nói, cái gì dễ nghe đều nói hết ra bên ngoài, đã biết trong thế gia ít có người cưới bình thê, lại còn một bộ dáng hăng hái muốn đem nữ nhi của chính mình đưa cho Dung Cẩn.
Bộ dáng kiên quyết đau lòng ‘hiến vật quý’ như vậy, cũng không sợ nói xong đau đầu lưỡi.
Ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn trong suốt, môi mỏng khẽ động “Nương nương sợ là đã hiểu lầm, hồi nhỏ thần chỉ từng cùng các hoàng tử tập viết nghe học, cùng các vị công chúa bất quá là ngẫu nhiên gặp mặt có một lần ở chỗ dì mà thôi, nên thần đảm nhận không nổi hai chữ tình nghĩa này.”
Hiền phi nghe vậy liền nắm chặt tay, nàng ôn hòa nói hơn nửa ngày, còn thiều chưa nói rõ muốn đem nữ nhi đưa cho. Nhưng Tĩnh vương thế tử này vẫn như trước là một bộ dáng bất vi sở động.
Nghênh Điềm công chúa ở bên cạnh thấy như vậy, đáy lòng cũng không khỏi có một chút bối rối, nàng đến cùng là chỗ nào không tốt, mẫu phi đã ba đẩy bốn đẩy, nhưng phu quân tương của chính mình lại vẫn chưa chịu tiếp nhận nàng.
Càng nóng lòng nàng càng muốn nói vài câu, bất quá tuy rằng tính tình nàng hấp tấp xao động, nhưng đến cùng cũng là người chịu qua giáo dục hoàng tộc chính thống, biết trong trường hợp này, nàng một cái nữ tử khuê các chưa gả không thể tùy tiện mở miệng.
Trong điện không khí nhất thời lại lạnh xuống.
Đức phi ngồi bên cạnh dịu dàng cười, đánh vỡ vắng lặng trong đại điện nói “Hiền phi tỷ tỷ đừng nóng giận, kỳ thật muội muội ta cũng cảm thấy, để Nghênh Điềm đi làm bình thê, thực có chút ủy khuất, dù sao cũng là công chúa của một quốc gia, không biết hoàng hậu nương nương có tán thành lời nói của thần thϊếp.”
Theo lời nói của Tĩnh vương thế tử, hôm nay Hiền phi chắc chắn sẽ không thể được như nguyện. Nàng dứt khoát liền mượn nước đẩy thuyền cấp đối phương một cái bậc thang đi xuống, như vậy ít nhiều cũng có thể giành được hảo cảm từ hoàng thượng và Tĩnh vương thế tử.
Hoàng hậu nghe vậy không khỏi lộ một cái tươi cười vừa lòng, gật đầu tiếp lời “Đó là tự nhiên, Nghênh Điềm đứa nhỏ này là bản cung nhìn nàng lớn lên, cấp Cẩn Nhi làm bình thê quả thật là ủy khuất, vẫn là chờ thêm chút thời gian nữa, bản cung tự mình chọn người lương xứng.”
Lời này vừa nói ra, Hiền phi có thể nói là có một cái bậc thang thuận lợi đi xuống, tuy rằng nàng một chút cũng không hiếm lạ hoàng hậu sẽ vì nữ nhi của chính mình chọn phu quân, nhưng trên mặt vẫn phải giả như đáp ứng. Ngầm cấp nữ nhi một ánh mắt trấn an, lần này không được, lần sau tổng vẫn còn có cơ hội.
Cuối cùng chuyện Nghênh Điềm công chúa cũng không thể gả làm bình thê khiến tất cả những người trong đại điện đều nhẹ nhàng thở ra.
Trong đó đặc biệt là Lưu Như Lan ngồi ở bên người Thái Hậu, theo tràng diện không phát triển giống như mong muốn của nàng vài cô nãi nãi, trong lòng nàng liền bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng cũng may mắn cuối cùng không để Nghênh Điềm công chúa kia đạt được ước muốn.
Vị trí Tĩnh vương thế tử phi này, đến cuối cùng nhất định sẽ chỉ thuộc về một mình nàng.
Nhìn Hiền phi bị thua phải dừng lại, Đức phi nhất thời cảm thấy trong lòng có loại nói thoải mái nói không lên lời, nàng rèn sắt khi còn nóng, bộ dáng vì người kia suy nghĩ “Chỉ là bên người Tĩnh vương thế tử quả thật nên có thêm vài người vừa ý, kéo dài con nối dòng mới phải.”
Lời kia vừa thốt ra, Hiền phi nhất thời liền cắn chặt hàm răng, Đức phi đáng chết, còn muốn không công ăn cục thịt béo này.
Thái hậu ngồi ở bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi tức giận, Hiền phi như vậy, Đức phi cũng như vậy. Một người hai người, đều là muốn tạo phản, cũng dám giáp mặt cướp của nàng.
Đức phi cũng mặc kệ hai người này tức giận, chỉ ôn nhu cười nhìn về phía hoàng thượng nói “Mới vừa rồi thần thϊếp cũng có đề cập qua, chất nữ kia của thần thϊếp tính tình nhu hòa thích hợp cấp thế tử làm sườn phi, không biết hoàng thượng cảm thấy như thế nào?”
Nàng cũng không nghĩ muốn miệng rắn nuốt voi giống Hiền phi như vậy, vừa mở miệng liền muốn đem người gả qua làm bình thê, vào không được vương phủ thì chỉ dựa vào suy nghĩ của ngươi xem ngươi làm được gì.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi cúi mắt, khóe môi khẽ nhếch. Đẩy đi một cái bình thê, lại thêm một cái sườn phi, tất cả những người này đều không chịu thành thành thật thật yên tĩnh một chút được hay sao.
Lúc này không đợi Hoàng Thượng mở miệng, Thái Hậu liền lớn tiếng nói “Ai gia cũng đã vì Cẩn Nhi chọn tốt một người, vừa khéo hai vị trí sườn phi vị đều đang bỏ trống, Đức phi đã có tâm như vậy, liền đồng loạt đưa vào vương phủ hầu hạ là chuyện tốt.”
Lời này rõ ràng chính là muốn tự định đoạt, nửa điểm cũng không bận tâm tới ý nguyện của đương sự.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
Hiên đế tươi cười như trước, nâng chén trà nhìn về phía Bách Lí Dung Cẩn.
Bách Lí Dung Cẩn khẽ nhíu mày, không cho thể diện nói “Thần không đồng ý.”