Quyển 1 - Chương 4: Tứ Tỷ

Đại thái thái thấy nàng như vậy, nụ cười trên mặt cũng có chút chân thật: “Vẫn là lúc ta còn trẻ, ngoại tổ mẫu của các con tự tay may, bây giờ đã già rồi mặc cũng không được…”

Tích Thu cười chân thành: “Tay của ngoại tổ mẫu thật là khéo léo.” Nói xong thẹn thùng cười: “Mẫu thân cao quý đoan trang, cho dù chúng con sống thêm năm mươi năm nữa cũng không sánh bằng, nữ nhi vẫn còn nhớ năm ngoái trong bữa tiệc mùa xuân ở Tuyên Ninh Hầu phủ, mẫu thân mặc một chiếc váy có hoa văn bát bảo kết hợp họa tiết sóng nước, ngày thứ hai Cẩm Tú các liền có kiểu giống y như vậy, nhất thời thịnh hành khắp kinh thành, hơn nữa còn có người nhờ bà tử quý phủ, len lén hỏi thăm tú nương trong phủ.”

Đại thái thái dịu dàng cười nói: “Hôm nay sao miệng của hai đứa đều giống như rót mật thế.”

Tích Thu che tay áo cười: “Đó cũng là mật do tự tay mẫu thân ủ.”

Trong phòng một lần nữa vang lên tiếng cười.

Đông Tích Nghiễn cũng rất vui vẻ: “Ngay cả phụ thân trong thư cũng nhắc tới, giới phu nhân Vĩnh Châu cũng bắt chước nhau, đoạn thời gian đó gấm Tứ Xuyên đều bán hết hàng."

Trên mặt Đông Tích Ngôn hiện lên tia đắc ý.

Tươi cười trên mặt Đại thái thái liền bớt đi một phần.

Đại lão gia sự vụ bận rộn, chuyện trong phủ tuyệt sẽ không biết cặn kẽ như vậy, lại càng sẽ không để ý chuyện của nữ nhân, chỉ có thể là Vương di nương nói. Vương di nương làm sao biết, không cần nói cũng biết.

Tích Thu giống như một chút cũng không phát hiện biến hoá của Đại thái thái: “Phụ thân nhất định là khen không thôi.”

Lão gia không có khả năng nhìn phụ nhân khác, thì làm sao khen? Còn không phải là khen Vương di nương.

Phòng ma ma nhìn thấy mặt Đại thái thái không còn tươi cười, sau lưng rịn mồ hôi, nghĩ muốn ngăn Tích Thu lại nhưng cuối cùng lại nuốt trở về lời sắp nói ra khỏi miệng.

Đại thái thái không có hứng thú, mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Thời gian không còn sớm, các con cũng quay về nghỉ ngơi đi.”

Ba vị tiểu thư lần lượt đứng dậy hành lễ, lần lượt đi ra ngoài.

Phòng ma ma giúp Đại thái thái đổi chén trà, Đại thái thái nhấp một ngụm trà nóng, híp mắt nói: “Tam nha đầu càng ngày càng không có quy tắc, nó tưởng ta không biết tâm tư nó sao, hừ!”

Phòng ma ma ngồi dưới chân bà, bóp chân cho Đại thái thái, cười nói: “Thái thái cũng không cần để ý, nàng chỉ là một thứ nữ, còn có thể lật trời sao, còn không phải do thái thái định đoạt.”

Làm chủ tớ mấy chục năm, tính nết cũng rất rõ ràng, Phòng ma ma nói chuyện cũng không có chú ý.

Đại thái thái oán hận nói: “Cái gì không học lại học tâm kế của kẻ tiện nhân kia, cho rằng dựa vào bụng di nương mình thì có thể leo lên một bậc, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Thái thái nói rất đúng, dù sao cũng chỉ là một nô tài, thái thái muốn thế nào thì thế đó, chẳng lẽ nàng ta dám lấy trứng chọi đá.”

Phòng ma ma lấy thí dụ khiến cho Đại thái thái buồn cười lườm bà một cái, rốt cục sắc mặt tốt hơn một chút, chỉ có điều giọng nói vẫn oán hận như cũ: “Tiện nhân kia, vậy mà cũng kêu người ta làm một bộ, làm như ta không biết, thật sự cho rằng đi Vĩnh Châu liền coi mình là chủ tử, bày ra phong phạm chính thê.” Nói xong lại tức giận: “Lão gia cũng thật là, ta đưa Tử Hoàn qua, thế nhưng ông ấy động cũng không động, cũng không thông qua ta mà tùy ý chọn người, lại bù không được một di nương sắc suy.”

Phòng ma ma cũng cau mày, nghĩ đến Vương di nương đầy rẫy thủ đoạn, hiện giờ trong bụng lại có hài tử, trong lòng thở dài: “Tính tình lão gia người còn không biết, là người nhớ tình cũ, cộng thêm Vương…, Tử Hoàn tuy là do người dạy dỗ, nhưng chung quy tuổi trẻ da mặt hơi mỏng.”

Đại thái thái hừ lạnh một tiếng, ném tách trà sứ Thanh Hoa trong tay xuống đất, nước trà văng tung toé: “Đúng là ta xem nhẹ bà ta rồi.”

Phòng ma ma biết tính tình Đại thái thái, chỉ có thể theo lời bà nói: “Thái thái tội gì tức giận như vậy, không quá nửa tháng sẽ trở về rồi, đoạn đường về này nào là đường thủy đường bộ, đường xá gập ghènh, tuổi bà ta lại lớn, nô tỳ tuy không nhìn thấy, cũng biết thai vị sẽ không ổn định.”

Đại thái thái rốt cục lộ ra nụ cười: “Đừng nhắc tới tiện nhân kia nữa! Mấy năm nay ta thấy Lục nha đầu không tệ, giống tính tình di nương nàng, nhát gan thành thật". Đã vậy còn rất nghe lời. Đại thái thái dừng một chút lại nói: “Cũng nên sửa trị mấy bà tử này.”

Phòng ma ma gật đầu, bà là của hồi môn của Đại thái thái, về sau gả cho người vẫn lưu lại trong phủ như cũ, hiểu rõ tâm tư Đại thái thái nhất.

Nhưng đối với Lục tiểu thư, bà không cho là như vậy. Đại thái thái ngồi trên cao đã quen ngược lại mất đi sự cẩn thận khi nhìn người trước kia, thành thật mặc dù thành thật, nhưng lá gan lại không nhỏ. Nếu không sao hôm nay nàng có thể nói ra lời như vậy, làm sao có thể gợi lên sự chán ghét của Đại thái thái với Vương di nương cùng Tam tiểu thư.

Nếu là vô ý thì tốt, nếu là có ý thì Lục tiểu thư này sợ là không thể xem thường.

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, bà tử nhị môn bẩm báo: “Hồi thái thái, xe ngựa đi đón di thái thái đã đến đường Đông rồi.”

Đại thái thái lập tức vứt bỏ tất cả tâm tư, vội vàng để cho Phòng ma ma đi ra cổng nghênh đón.

------

“Mồm mép Lục muội muội càng ngày càng lanh lợi rồi.” Đông Tích Ngôn cười lạnh, mặt mũi có vẻ hơi dữ tợn.

Nàng hôm nay nói quá nhiều, không muốn tiếp tục lắm mồm cùng nàng ta: “Cảm ơn tỷ tỷ khen ngợi.”

“Ngươi hãy khoan đắc ý.” Đông Tích Ngôn tức giận, cảm thấy bản thân giống như vung một quyền vào vải bông: “Chẳng qua chỉ là một con chó!” Nói xong, thở phì phò hất tay nâng người của đại nha hoàn Mặc Hương, đi nhanh về phía cửa thuỳ hoa.

Tích Thu ở sau lưng nàng chào một câu: “Tỷ tỷ đi thong thả!” Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng càng muốn mượn tay người khác làm việc.

Nha hoàn Tâm Trúc bên người Đông Tích Nghiễn muốn cười lại không dám cười, mặt nghẹn đỏ bừng.

Lục tiểu thư là chó, vậy Tam tiểu thư là gì, Tứ tiểu thư, Đại thái thái, cả nhà này là gì?

Lời này chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ sẽ đến trong tai Đại thái thái, đều nói Tam tiểu thư thông minh lanh lợi, hôm nay so ra không bằng vị Lục tiểu thư luôn luôn ít nói.

Bước chân Đông Tích Ngôn dừng lại, rất nhanh liền bước qua cửa thùy hoa.

Đông Tích Nghiễn chỉ trán Tích Thu: “Là muội thông minh”. Lại khoác cánh tay nàng: “Đi tới chỗ ta ngồi một chút đi, hôm qua mẫu thân thưởng cho ta nửa cân trà xuân Long Tĩnh, không phải muội thích nhất sao.” Không đợi Tích Thu từ chối, đã bị nàng túm vào cửa thuỳ hoa.

Đại phòng Đông gia hiện giờ còn bốn vị tiểu thư đợi gả, toàn bộ ở bên trong Tây Khoá viện, đi vào cửa thuỳ hoa bên tay trái chính là Linh Vận các khi Đại tiểu thư còn ở nhà, bên tay phải là sân viện của Tam tiểu thư, đi về phía trước là Ly Xuân trai của Tứ tiểu thư, ở bên cạnh chính là Bát tiểu thư, Tích Thu thì ở phía tây Tây Khoá viện, phải đi ngang qua nhà thuỷ tạ cùng một nửa mẫu rừng trúc mới đến được.

Vừa mới tiến vào sân viện, đập vào trong tầm mắt là cây nhãn thơm và cây bạc hà xanh tốt, vào cửa là gia cụ một màu sơn đỏ, gian giữa làm thư phòng, bên phải là phòng ngủ, hai người vây quanh bàn học một trái một phải ngồi xuống: “Lục muội muội nếm thử.” Trên bàn đặt trà mới pha, mùi hương ấm tử sa bằng trúc hoa [1] tỏa ra mùi thơm bốn phía.

[1]: loại trúc thân có chấm nâu để làm cán bút

Tích Thu nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt đảo khắp thư phòng, những nơi tay có thể với tới đều là sách, trên tường cũng treo tranh hoa điểu do chính mình vẽ, mùi mực thanh nhã đầy phòng, so với lần trước tới thì có nhiều thi hoạ hơn, thở dài: “Công phu pha trà của Tâm Trúc càng ngày càng cao, Tứ tỷ tỷ ngàn vạn lần không thể gả nàng đi.”

Đông Tích Nghiễn không rõ ràng cho lắm, hiếu kỳ nói: “Nàng mười lăm rồi, mẫu thân nói năm nay sẽ gả nàng đi, vì sao Lục muội muội nói như vậy?”

Tích Thu cười nói: “Tứ tỷ tỷ tương lai phải tới nhà tỷ phu, nếu như có nha hoàn đắc lực như vậy hiệp trợ, tỷ phu khẳng định sẽ ngày ngày lưu luyến không rời.”

Tâm Trúc ở bên hầu hạ sớm dỏng lỗ tai nghe, nàng đỏ mặt cầm hoa quả cắt xong xuôi đặt ở trên bàn, sẵng giọng: “Lục tiểu thư hôm nay làm sao vậy, lấy hai người chủ tớ chúng ta ra trêu đùa.” Xoay mặt nhìn chủ tử ngây thơ nhà mình, giậm chân nói: “Tiểu thư người nhanh quản Lục tiểu thư đi.”