Tiếng sấm ầm ầm giống như nổ vang bên tai, tầng tầng lớp lớp mây đen đè ép trên nóc nhà Đông phủ, phút chốc mưa xối xả như trút nước xuống đầu, toàn bộ Tri Thu viện được bao phủ trong màn mưa.
“Tiểu thư, người nghỉ một lát đi, cẩn thận đôi mắt.” Tư Hạnh tiếp tục pha trà nóng cho Đông Tích Thu, đau lòng nhìn thân hình ngày càng gầy gò của tiểu thư nhà mình, chiếc áo bông nhỏ màu hoa sen lộ ra một đoạn cổ tay gầy yếu mảnh khảnh khiến người sinh lòng thương xót, một cây trâm ngọc hoa lan lẻ loi cài nghiêng trên búi tóc mẫu đơn, lông mày như trăng non, chiếc mũi thanh tú, cúi đầu chuyên chú vẽ lên trang giấy trước mặt, nhã nhặn lịch sự dịu dàng.
Tư Hạnh nhìn có chút ngẩn người, không nỡ phá vỡ hình ảnh đẹp như tranh vẽ trước mắt.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sột soạt phát ra trên kháng trác [1] chỉ có ba thước vuông, Tích Thu cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm!”
[1]: một loại gia cụ ở Bắc TQ, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng gia cụ, cùng phổ thông bàn hình dạng giống nhau, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng cho mọi người ở trên giường ăn cơm, viết chữ sử dụng rất tiện lợi.
Ngoài phòng mưa rơi không ngớt, gấp gáp rơi lên nóc nhà, qua một lúc lâu Tích Thu xoa cần cổ mỏi nhừ, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, dưới ánh sáng yếu ớt toát lên vẻ rực rỡ trắng sáng, khóe môi anh đào hơi hơi nhếch lên: “Nhà Lai Vượng nói thế nào?”
Tư Hạnh thấy nàng không tiếp tục vẽ, lập tức đưa cho nàng tách trà mẫu đơn màu hồng nhạt: “Nói là mấy hoa văn tiểu thư vẽ bán đều tốt, nhất là mấy loại hoa không biết tên đặc biệt dễ bán, ngay cả các đại chưởng quỹ Cẩm Tú các cũng đều khen không dứt.”
Không biết tên? Đó là đương nhiên!
Mấy loại hoa văn kia là mấy loại hoa kiếp trước nàng có được, hiện giờ thoáng cái đã năm năm, trí nhớ của nàng cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí nửa năm cô đơn ở trong phòng bệnh nhìn hoa nở hoa tàn chờ sinh mệnh biến mất, giờ cũng có chút không chân thực.
Nước trà nóng vào cổ họng, nút thắt trong lòng giống như cũng được nới lỏng, Tích Thu thở dài xoay người lại tiếp tục vẽ: “Vậy thì vẽ nhiều thêm vài loại, mấy ngày nữa là sinh thần của Tứ tỷ tỷ, không thiếu được phải dùng tiền.”
Sắc mặt Tư Hạnh tối sầm lại, cẩn thận mài mực, vừa nói: “Hôm qua nghe di nương nói hôm nay di thái thái sẽ đến, biểu thiếu gia …” Tính tình biểu thiếu gia khiêm tốn, ôn nhuận như quân tử, ấn tượng của nữ quyến Đông phủ đối với hắn cũng vô cùng tốt.
Tích Thu nheo mắt lại, nhíu mày nhìn Tư Hạnh, lộ ra sắc mặt nghiêm khắc hiếm có. “Lời này về sau không nên nói nữa."
“Nô tỳ hiểu rõ!” Tư Hạnh vội vã khom người cúi lạy.
Tích Thu cũng cảm thấy bản thân quá mức cẩn thận, vừa vặn ở trong gia đình như vậy, cho dù năm năm này nàng không ngừng tìm tòi, cố gắng thích ứng khắp nơi cẩn thận, cố gắng làm cho mình sống tự tại một chút trong điều kiện hạn chế này, nhưng có chuyện vẫn không phải do nàng quyết định, nàng là thứ nữ, hôn nhân không thể tùy theo ý nàng, nếu đại thái thái vui vẻ có lẽ có thể cho nàng thể diện gả cho một gia đình tốt, còn về biểu thiếu gia Từ Thiên Thanh…
Không có kỳ vọng sẽ không thất vọng, huống hồ, cái nàng mong muốn cũng không phải là hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp.
Bỗng nhiên, mành vải bông dày thêu hình quạ màu xanh bị người xốc lên, một cơn gió lạnh thổi vào, bước chân Xuân Nhạn lảo đảo đi tới, nước mưa khắp người rơi trên sàn nhà màu đỏ sậm, chật vật không chịu nổi.
“Có chuyện gì vậy?” Tích Thu cau mày, tính tình Xuân Nhạn từ trước tới nay trầm ổn, cũng không nhiều lời, có thể làm cho nàng ấy thất thố như vậy, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
‘Bịch’ một tiếng, Xuân Nhạn quỳ xuống: “Tiểu thư, người làm ơn cứu Tư Lưu đi.”
Tích Thu đặt bút xuống, nàng cẩn thận năm năm rồi, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được, cuối cùng cũng tới.
Sắc mặt Tư Hạnh trắng nhợt, cũng chẳng quan tâm gì nhiều, vội vàng kéo Xuân Nhạn qua một bên thấp giọng chất vấn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng nàng ấy đập thình thịch: “Ngươi không biết tình cảnh của tiểu thư ở trong phủ sao, lão gia chưa đến phòng di nương sáu năm, ngay cả tiểu thư cùng thiếu gia cũng không gặp, mấy năm nay ngay cả hạ nhân trong phủ cũng có thể gây khó dễ cho chúng ta, bày sắc mặt cho chúng ta nhìn. Nếu không phải hai năm qua tiểu thư ở trước mặt đại thái thái cẩn thận từng li từng tí, đừng nói ngươi, ta, ngay cả Tri Thu viện này chỉ sợ cũng khó giữ được, các ngươi không cẩn thận mọi chuyện, lại còn gây họa.”
Sắc mặt Xuân Nhạn trắng bệch, nàng ấy làm sao không rõ, nhưng mà…
Tích Thu mang ý cười nhìn các nàng, giọng nói lại hàm chứa nghiêm khắc: “Tư Hạnh!”
Sắc mặt Tư Hạnh trắng nhợt, lập tức tỉnh táo lại: “Nô tỳ quá phận.” Cũng quỳ gối bên cạnh Xuân Nhạn.
Đưa ra quyết định gì, làm như thế nào cũng không tới lượt nàng quyết định, Tư Hạnh không dám nói nữa.
Tích Thu cười nhìn về phía Xuân Nhạn.
Xuân Nhạn cúi đầu, thở hắt ra, “Tư Lưu đi phòng bếp lấy bữa trưa. Thủy Hương nhìn thấy chúng ta được đại thái thái thưởng cho món chân giò thủy tinh [2] liền nói tiểu thư trước giờ luôn ôn hòa, không bằng tặng cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư mấy ngày nay vẫn nhắc tới tiểu thư. Tư Lưu không thuận theo, hai người liền cãi nhau, cũng không biết như thế nào lại nói ra chuyện nhà Lai Vượng cho chúng ta mang tranh thêu đi bán, Thủy Hương lại còn đập bể đĩa sứ trắng, Lưu ma ma ở nhà bếp không khuyên ngược lại còn châm thêm dầu vào lửa, muốn thái thái phân xử, không bao lâu Phòng ma ma sầm mặt đi vào, mang hai người bọn họ đi, nô tỳ nhìn thấy không đúng, vội vàng đi đường tắt trở về.”
[2]: Thịt chân giò xắt khoanh
Di nương của Tam tiểu thư Đông Tích Ngôn đang được sủng ái, theo lão gia đến Vĩnh Châu hầu hạ. Tam tiểu thư càng thêm kiêu ngạo, nhưng cho dù nàng ta chỉ vì muốn một đĩa chân giò thủy tinh, Tích Thu tin tưởng nàng ta cũng không đến mức như vậy.
Tam tiểu thư vì cái gì?
Loại chuyện nhỏ nhặt này theo lý Phòng ma ma nói hai câu là có thể kết thúc, cùng lắm thì mỗi người bị đánh mấy hèo.
Vì sao thái độ của đại thái thái lại khác thường, tự mình hỏi đến việc này?
Xuân Nhạn thấy nàng không nói lời nào, trong lòng càng sốt ruột. Đại thái thái là Phật mặt cười, nhìn như ôn hòa nhưng thủ đoạn lại vô cùng bá đạo, nếu như bà ta thực động tâm muốn trừng trị, chỉ sợ Tư Lưu lần này không chết cũng bị lột da.
Các nàng cũng biết tình cảnh của Lục tiểu thư gian nan, nhưng mà các nàng không cầu nàng, còn có thể cầu ai chứ.
“Tiểu thư.” Tư Hạnh cắn môi, trên mặt không có chút huyết sắc nào. Các nàng vào phủ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, nghĩ đến đủ loại khả năng có thể xảy ra, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Tiểu thư, Tư Lưu cãi nhau với người ta là sai quy củ, đại thái thái trừng phạt cũng là nàng đáng nhận.”
Tích Thu ngậm miệng lắc đầu, nàng nếu như ngay cả nha đầu của mình cũng không có biện pháp bảo hộ, làm sao có thể để các nàng trung thành với nàng, để cho đại thái thái coi trọng nàng.
Chỉ có điều không biết rõ tâm tư đại thái thái mà lỗ mãng hành động ngược lại không ổn: “Ngươi thay quần áo uống chén trà nóng cho ấm người trước đi, chỉ sợ lát nữa trong phòng đại thái thái sẽ có người qua đây, thấy ngươi như vậy sẽ lại rước họa.”
Xuân Nhạn khẽ giật mình, nàng không nghĩ tới tiểu thư trước giờ vẫn luôn tự bảo vệ mình cầu toàn lại bằng lòng đi cứu Tư Lưu.
Tư Hạnh đỡ Xuân Nhạn vào noãn các, Tích Thu đứng dậy đi đến trước gương sửa sang, cởϊ áσ nhỏ hơi cũ trên người ra, thay chiếc áo gấm hoa bách điệp màu đỏ thạch lựu đại thái thái tặng năm ngoái, nhìn mình trước gương to, nàng nhất thời hoảng hốt, năm năm trước nàng ôm văn bằng thạc sĩ hộ lý cao cấp, tưởng tượng qua các loại chuyện muốn trải qua trong đời, thế sự trêu người, sao cũng không ngờ rằng, nàng sẽ ở trong một gia đình nhà cao cửa rộng ở thế giới cổ đại như đáy giếng này, sống hèn mọn.
Lúc cuộc sống thậm chí là sinh mệnh của ngươi bị người khác nắm giữ ở trong tay, ngươi có thể ra sức vùng vẫy, nhưng bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi!
Tích Thu nhìn người trong gương nhíu mày, người trong gương cũng nhìn nàng nhíu mày, khuôn mặt thanh tú lớn cỡ bàn tay, lông mày nhíu lại, sắc mặt có chút tái nhợt, lộ ra đôi mắt đặc biệt lớn, thân thể cũng bởi vì đang trổ mã có chút gầy yếu, mặc dù như thế vẫn mỹ lệ trong suốt.
Mới mười hai tuổi, chỉ sợ qua vài năm nữa khuôn mặt này làm thế nào cũng không giấu được rồi.
Xem ra, chỉ cần tự bảo vệ mình đã không thể đủ, vì người nàng để tâm, nàng cũng không thể cầu an ổn mãi.
Thu hồi tâm tư, nàng xoay người ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gạch trải nỉ đỏ, không đợi Tư Hạnh từ bên trong đi ra, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của tiểu nha đầu Hỉ nhi: “Mưa lớn như vậy, Phòng ma ma mau vào trong uống chén trà cho ấm áp.”