Chương 43: Xuân yến (Hạ)

Thái phu nhân liền cười giáo huấn Từ Ngũ gia: “Suốt ngày thích làm kỳ quái, cũng không sợ dọa các muội muội.” Rồi quay ra sau liếc mắt nhìn

Ngũ phu nhân đứng ở phía sau mình một cái,” Đan Dương, ngươi phải quản

lý tốt hắn mới phải!”

Ngũ phu nhân vịn bả vai thái phu nhân, dùng ánh mắt nhìn trượng phu rồi mím miệng cười.

” Ngũ thúc cũng là có ý tốt!” Tam phu nhân cười nói,” Nhìn thấy nhiều trưởng bối, cùng các tỉ muội ở trong này như vậy, thì không thể để cho

nam tử hát hí khúc tiến vào dâng thϊếp chọn vở được?” Nói xong, còn tự

mình đi qua tiếp thϊếp chọn vở từ trong tay Ngũ gia trình cho thái phu

nhân.

Thái phu nhân lại đem thϊếp chọn vở cho Trịnh thái quân:” Ngài nhìn xem, vở nào vừa ý ngài!”

Trịnh thái quân từ chối, nhất định để cho thái phu nhân chọn vở diễn:” Khách theo chủ thôi!”

Thái phu nhân thấy nàng đùn đẩy thành thật, liền đem thϊếp chọn vở đưa Hoàng phu nhân bên cạnh.

Hoàng phu nhân không khách sáo, cười tiếp nhận thϊếp chọn vở: “Các

ngươi đều đẩy qua đẩy lại, làm gì còn thời gian biểu diễn.” Phía sau có

nha hoàn dâng mắt kính đồi mồi lại.

Nàng nhận mắt kính tinh tế xem thϊếp chọn vở: “Chức cẩm ký, Đồng song ký, Tỳ bà ký, Kim điêu ký, Kim ấn ký…… Vẫn là xem kịch văn đi? Kịch võ

này đánh nhau bùm bùm suốt, bất quá chỉ là đánh nhau thôi, không có mạnh truyện gì cả?” Nói xong, nhìn về phía mọi người đang ngồi.

Mọi người tự nhiên không có ý kiến, đều nói:” Nghe theo ngài.”

Hoàng phu nhân cầm thiệp chọn vở, cười nói với Từ Ngũ gia: “Vậy diễn Tỳ bà ký, ta thích nghe!”

Từ Ngũ gia học diễn viên rạp hát hét lên tiếng dạ, cầm thiệp chọn vở đi sương phòng phía sau sân khấu.

Chỉ chốc lát, sương phòng cánh cửa một bên mở ra, có mấy nam tử mang theo các loại nhạc cụ ra ngồi xuống bên phải sân khấu.

Có nam tử hơn bốn mươi tuổi nói vài lời dí dỏm giới thiệu khung cảnh

vở diễn, sau đó thanh âm chiêng trống vang lên, vở diễn liền khai mạc.

Nhịp giáo dương nô nức cao vυ"t, leng keng hung hồn, nhạc điệu lấy đại la chiêng trống là chính, tiếng vang có lực thập phần, còn chưa có bắt

đầu, mà dàn nhạc đã náo nhiệt như vậy.

Đây mới là kịch văn, nếu là kịch võ, thanh âm chẳng phải còn lớn hơn nữa.

Thập Nhất Nương có điểm hoài niệm Việt kịch (*). Di di nha nha nước mắt dấu trong tay áo khiêu vũ, nhiều cảnh đầy tình ý.

(*) Một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang

Loại kịch này nàng chưa thấy qua, nhưng cũng cố gắng hạ quyết tâm xem cẩn thận.

Cảnh đầu của Tỳ bà ký là chia ly. Kể rằng sau tân hôn không lâu vì

thư sinh Thái Bá Dương phải vào kinh tham dự khoa thi, nên chia tay cùng thê tử Triệu Ngũ Nương.

Trên sân khấu diễn viên diễn tình cảm chân thành thắm thiết, nhấc

tay, ánh mắt thực chính xác, đáng tiếc bọn hắn chỉ dùng phương pháp diễn hát niệm, Thập Nhất Nương phải tập trung tinh thần mới có thể miễn

cưỡng nghe hiểu bảy, tám phần.

Nếu có thể đem lời kịch chép trên quyển sách nhỏ cho người xem diễn

đối chiếu thì tốt lắm…… Thập Nhất Nương nhớ rõ lúc đi theo ông bà ngoại

trước kia đến rạp hát xem diễn, đều phát quyển sách nhỏ như vậy.

Đột nhiên có người kéo ống tay áo bên phải của nàng.

Thập Nhất Nương không cần quay đầu lại cũng biết là Ngũ Nương.

” Thập Nhất Nương, không thể để cho Thập Nương nổi bật……” Thanh âm nàng thực thấp.

Thập Nhất Nương ngây thơ quay đầu lại, mở to mắt: “Tỷ tỷ nói cái gì, ta nghe không rõ!”

Tiếng chiêng trống vừa vặn dừng lại, thanh âm trong trẻo của nàng vang lớn.

Ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây.

Thập Nhất Nương hướng mọi người lộ ra nụ cười xin lỗi.

Ngũ Nương ngượng ngùng cười cười, nói:” Ta nói ngươi ngồi xích qua một chút, chắn trước mặt ta!”

” Nga!” Thập Nhất Nương cười xê dịch vị trí, dựa càng gần vào đại thái thái.

Tiếng chiêng trống lại vang lên.

Cảnh thứ hai là Trung học, tả Thái Bá Dương trúng Trạng Nguyên trung

học, vui mừng chuẩn bị áo gấm về làng, kết quả lại bị Ngưu Thừa tướng

xem trúng, muốn tuyển làm con rể.

Thập Nhất Nương nhìn thấy Cam thất tiểu ngồi chỗ đó trộm nhìn xung

quanh, bộ dáng bất đắc dĩ, nhẫn nại, mà Cam tam tiểu thư lại nghe rất

nồng nhiệt, thậm chí lúc Ngưu Thừa tướng nói muốn tuyển Thái Bá Dương

làm con rể còn nắm tay gắt gao.

Lại nhìn các vị tiểu thư khác.

Kiều Liên Phòng có chút không yên lòng, Lâm tiểu thư nhíu mày lại,

Khang tiểu thư tuy ngồi nghiêm chỉnh, nhưng biểu tình trên mặt lại theo

vui buồn của người diễn mà khi khóc khi cười.

Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười.

Nhìn Ngũ phu nhân.

Không nghĩ tới, nàng thế nhưng lại cùng Đường tiểu thư giống nhau, dáng điệu hoàn toàn đắm mình trong vở diễn.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một lát, quay đầu lại nhìn liếc mắt Ngũ Nương cùng Thập Nương một cái.

Ngũ Nương sắc mặt xanh mét, son phấn cũng không che dấu được thần sắc tồi tệ của nàng, làm sao có tâm tình nghe diễn. Mà Thập Nương, thì cười tủm tỉm nhìn sân khấu diễn, biểu tình hài lòng thỏa mãn.

Thập Nhất Nương đột nhiên nghĩ đến câu thành ngữ “Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi”.

Diễn xong cảnh thứ hai, nghỉ ngơi giữa vở diễn một lát.

Có diễn viên hài ra sân khấu trêu chọc.

Cái này mặc kệ là già hay trẻ đều bị hấp dẫn, thấy miệng cười toét.

Thái phu nhân tưởng thưởng.

Có người dùng khay trà hoa mai sơn hồng mạ vàng mang năm đĩnh vàng chói lọi qua.

Thập Nhất Nương tắc lưỡi.

Mỗi đĩnh vàng kia ước chừng hai mươi lượng, một mâm này là một trăm

lượng. Nàng làm thêu thùa may vá hơn nửa năm mới miễn cưỡng được một nửa con số ấy, đó là bởi vì Giản sư phó bán giúp ……

Cảnh diễn thứ ba là Bức hôn. Tả Ngưu Thừa tướng làm thế nào thuyết

phục hoàng đế tứ hôn, lại làm thế nào bắt buộc Thái Bá Dương ở lại kinh

đô.

Diễn đến đoạn Thái Bá Dương một mình ở thư phòng u sầu thất vọng, có

gã sai vặt còn chưa lưu đầu chạy vào, đứng ở bên ngoài sương phòng nhìn

xung quanh, cũng không dám tiến vào, vẻ mặt lo âu.

Tam phu nhân nhìn thấy lặng lẽ đi qua thấp giọng nói vài câu cùng gã

sai vặt kia, sau đó vội vàng lộn trở lại đến ở bên tai thái phu nhân thí thầm.

” Tiểu Tứ đã trở lại!” Thái phu nhân giật mình,” Hôm nay làm sao mà

về sớm như vậy? Cho hắn tiến vào đi! Nơi này cũng không có người ngoài!” Lại đối với Trịnh thái quân bên người cười nói,”Hầu Gia đã trở lại,

nghe nói chư vị đều ở trong này, muốn tiến vào để hỏi thăm!”

” Điều này sao dám nhận!” Trịnh thái quân mười phần cao hứng, nhưng miệng lại nói lời chối từ.

Hoàng phu nhân lại cười nói: “Ta có cả năm đã không nhìn thấy Hầu

Gia– năm trước hắn đi đánh giặc, năm trước nữa thân mình ta không tốt

không tham gia yến tiệc trong cung…… Hiện tại chỉ sợ là càng ngày càng

trầm ổn.”

Tam phu nhân theo ý tứ thái phu nhân, đi ra ngoài thấp giọng phân phó gã sai vặt vài câu, gã sai vặt gật đầu liên tục, chạy nhanh như chớp.

Thái phu nhân cười tủm tỉm: “Hắn từ nhỏ đã trầm ổn, hiện tại là chấc phác!”

“Ta cũng chưa thấy qua người nghiêm khắc hơn so với thái phu nhân!”

Đường phu nhân nhích đến gần nói,” Ta coi Ngũ gia không biết thật tốt,

nguyện ý ‘giả ngốc y phục lòe loẹt như con công’, nhưng ngài kêu ‘càn

quấy’, lại một câu ‘con khỉ’.” Nói xong, thì nhìn Ngũ phu nhân che miệng mà cười,” Làm hai người con trai không biết làm thế nào nịnh nót ngài

cho tốt. Bàn đến Hầu Gia, mọi người đều tán dương ‘bên trong dày dạn

kinh nghiệm’, đến miệng ngài liền thành‘chấc phác’…… Ai, không biết hai

đứa con của ta khi nào thì có thể giống Hầu Gia cùng Ngũ gia chất phác,

càn quấy một phen như vậy. Ta cũng cảm thấy mỹ mãn!” Lời này nói ra mười phần khéo léo. Vừa khen Từ Lệnh Nghi, lại khen Từ Ngũ gia, còn có Ngũ

phu nhân, lại một mực không nhắc tới một người đang hầu hạ trước mặt Tam phu nhân.

Ánh mắt Thập Nhất Nương quay vòng.

Thái phu nhân cười ha hả, trên mặt tất cả đều là sự thỏa mãn.

Những người khác cũng cười rộ theo, chỉ có đại thái thái, trong mắt hiện lên một tia mất mát.

Thập Nhất Nương không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nếu Nguyên Nương không bệnh, đại thái thái cũng sẽ cảm thấy điều này làm quang vinh đi!

Có gã sai vặt cao giọng hô:” Hầu Gia đến đây!”

Vốn dĩ sân khấu đang vui mừng náo nhiệt chợt dừng lại, không một

tiếng động, nhạc sĩ cùng diễn viên đều đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Từ Ngũ gia đột nhiên xông ra:” Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hắn vẫn như trước mặc xiêm y lúc đầu, trên mặt là vẽ một nửa mặt diễn viên.

Ngũ phu nhân nhìn thấy cười ngất ngưỡng:” Hầu Gia đã trở lại! Chàng không có nghe thấy sao?”

” Ai nha!” Hắn kêu to một tiếng, vội vàng vọt vào sương phòng, “Ngàn vạn lần đừng nói ta ở trong này……”

Mọi người trong viện cười không đứng thẳng thắt lưng.

Tam phu nhân liền cười dẫn các tiểu thư lánh mặt sau bình phong phía tây.

Mặt sau bình phong là chỗ ăn cơm, mọi người phân công nhau ngồi, chỉ

có Cam thất tiểu thư, ghé vào khe hở bình phong nhìn ra ngoài.

Cam tam tiểu thư vội đi túm muội muội:” Có cái gì tốt xem. Vài ngày

nữa sinh nhật ông nội, Hầu Gia sẽ đi chúc thọ, ngươi trực tiếp xem là

đủ. Đừng ở trong này làm mất mặt xấu hổ!” Một câu cuối cùng, cực kỳ nhỏ, nhưng trong phòng không ai nói chuyện, nên tất cả mọi người nghe rõ

nhất thanh nhị sở.

Cam thất tiểu thư hất tay tỷ tỷ: “Ai nha, cho ta nhìn xem. Mỗi ngày

trong miệng Lục đệ không ngừng nói là hắn rất lợi hại, ta thật muốn nhìn xem hắn có phải ba đầu sáu tay hay không.”

Cam tam tiểu thư kéo tay muội muội không tha: “Ngươi như vậy, ta sẽ không mang ngươi đi ra.”

Lâm tiểu thư che tay áo mà cười, mặt Đường tiểu thư lộ vẻ khinh

thường, chỉ có Kiều Liên Phòng, dường như có chút đăm chiêu nhìn Cam gia tam tiểu thư.

Bên ngoài truyền đến bảy tám miệng tiếp đón: “Hầu Gia đến đây!”

Một thanh âm thuần hậu ôn hòa xuyên qua không khí ồn ào này tiến thẳng vào lòng người:” Gặp qua mẫu thân!”

Cam gia hai vị tiểu thư liền sửng sờ ở trước tấm bình phong, những

người khác nín thở im lặng ngồi thẳng thân mình, Thập Nhất Nương cũng ở

trong số đó.

” Mau đứng lên, mau đứng lên!” thanh âm Thái phu nhân không che dấu

được vui sướиɠ,”Hôm nay sao lại sớm như vậy đã bãi triều? Trong triều

không có việc gì sao?”

” Mấy ngày nay coi như nhàn nhã.” Thanh âm kia không nhanh không chậm nói, cho người ta có cảm giác bình tĩnh chắc chắn,” Nghe nói các vị phu nhân ở trong này, nên đặc biệt tới hỏi thăm!”

“Không dám! Không dám!” Các vị phu nhân đều khách sáo, nhưng cũng

nghe ra, đối với hành động này của Từ Lệnh Nghi, các nàng đều thật cao

hứng.

Cam gia thất tiểu thư con mắt chuyển động, một lần nữa ghé vào trước

tấm bình phong nhìn trộm, Cam gia tam tiểu thư đứng ở nơi đó, kéo nàng,

lại sợ người bên ngoài nghe được động tĩnh, không kéo, lại là động tác

cực kỳ thất lễ, thật sự là tiến cũng không được, lui cũng không xong,

thập phần xấu hổ.

Kiều Liên Phòng che miệng trực cười, chính là Thập Nhất Nương, cũng không khỏi mất tự nhiên.

Sau khi hàn huyên vài câu, Từ Lệnh Nghi liền đứng dậy cáo lui:”…… Không trì hoãn nhã hứng các vị phu nhân!”

Mọi người sôi nổi nói:” Hầu Gia đi thong thả!”

Cam gia tam tiểu thư liền thừa dịp bên ngoài có động hung hăng kéo muội muội:” Trở về ta nói cho nương!”

Cam gia thất tiểu thư lại một chút cũng không sợ hãi, đắc ý nhìn mọi người:” Ta nhìn thấy bộ dáng Hầu Gia!”

Mấy người Kiều Liên Phòng đối mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì

cho phải. Thập Nương cũng cười, nói:” Có thể có ba đầu sáu tay?” Giọng

điệu thập phần hoạt bát.

Cam gia thất tiểu thư kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thập Nương chuyển sang

tán thưởng, càng làm những người khác trong phòng gom lại, nghiêm mặt

cười nói:” Chỉ có hai người chúng ta muốn biết bộ dạng Hầu Gia là gì.”

Thần sắc mang theo vài phần trêu tức,” Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi!”

Thập Nương nhẹ nhàng cười, tự nhiên đi qua.

Ngũ Nương khẩn trương:” Thập Nương, ngươi muốn làm gì?”