Chương 3: Mẫu thân

Thấy mẫu thân hỏi, Thập Nhất Nương đứng dậy cung kính lên tiếng” Dạ” rồi nói:” Chính là học ít da lông mà thôi.”

Đại thái thái thấy nàng thái độ khiêm tốn, không thể không gật đầu.

” Hai mươi bốn tháng tư là sinh nhật của Thái phu nhân Vĩnh Bình Hầu

phủ. Ta đã bảo Ngũ tỷ ngươi viết một trăm chữ “Thọ” khác nhau, đến lúc

đó ngươi dùng ‘song diện tú’ thêu thành cái bình phong, mang đi Yến Kinh để làm thọ lễ cho thái phu nhân.”

La gia Đại tiểu thư La Nguyên Nương gả cho Vĩnh Bình Hầu Từ Lệnh Nghi.

Thái phu nhân của Vĩnh Bình Hầu phủ, cũng chính là bà bà (mẹ chồng) của La Nguyên Nương, thân gia của đại thái thái.

Từ gia có đứa con trai cả chết yểu, nhị tử thì chết bệnh, tam tử là

thứ xuất, tước vị ngoài dự đoán mọi người lại rơi xuống tứ tử Từ Lệnh

Nghi kế thừa. Cùng với việc chị ruột của Từ Lệnh Nghi bị tân đế sách

phong hoàng hậu vị hai năm trước, Từ gia trở thành công huân thế gia đầy quyền lực của Đại Chu, địa vị Vĩnh Bình Hầu phu nhân của La Nguyên

Nương cũng liền được nâng lên cao, mặc kệ là quý phụ trong phạm vi Yến

Kinh, hay như La gia xa tận Giang Nam, đều có sức ảnh hưởng. Mà lễ vật

sinh nhật của thái phu nhân, tự nhiên đại thái thái cần phải vắt hết óc

đảm trách chuyện đại sự này.

Biết tầm quan trọng của việc này, Thập Nhất Nương không khỏi chần chờ nói: “Nữ nhi tuy nhiên có thể thêu song diện tú, nhưng mà tài nghệ lại

không tinh thông. Hơn nữa Yến Kinh tàng long ngọa hổ, sợ đến lúc đó sẽ

làm mất mặt mũi đại tỷ……”

Không đợi lời của nàng nói xong, đại thái thái đã cười nói:” Nếu nói

tài nghệ xuất chúng, ai lại so được với người của thượng cung ti chế

phòng? Chúng ta tặng cái‘ bình phong trăm thọ ’ đi qua, cũng bất quá là

biểu hiện tâm ý thôi.”

Ý là thủ nghệ của mình dù cho có tốt đi nữa, cũng sẽ không bằng những thợ thêu được tuyển chọn từ trong cả nước; La gia dù có tặng đi đồ vật

quý trọng này nọ, nhưng cũng sẽ không quý trọng hơn tặng phẩm mà Hoàng

Thượng ban cho.

Thập Nhất Nương thoải mái cười hỏi đại thái thái:” Không biết mẫu thân chừng nào phái người đi Yến Kinh tặng thọ lễ?”

” Mùng sáu tháng ba.” Đại thái thái cười nói,”Ta đã xem hoàng lịch

rồi. Mùng sáu hướng tây hung hãn, kị khai thương động thổ, không ra

đường kết bạn. Sớm hơn nửa, thì không có ngày tốt như vậy, trễ hơn, sợ

trên đường xảy ra trì hoãn.”

Thập Nhất Nương hơi trầm tư, trên mặt liền lộ ra vẻ do dự.

Đại thái thái nhìn thấy vậy không khỏi thân thiết hỏi:” Có chỗ khó xử sao?”

Thập Nhất Nương chần chờ nói:” Song diện tú không thể so với đơn diện tú, công phu làm so với đơn diện tú nhiều gấp ba lần…… Ta tính toán

ngày làm dường như có chút gấp!”

” Như vậy phải làm như thế nào cho tốt đây?” Đại thái thái cau mày,

“Ta nghĩ hơn phân nửa tháng mới ra ý kiến hay như vậy. Nếu thế, chẳng

phải lại nghĩ thọ lễ một lần nữa sao? Cũng không biết có kịp hay không.

Cho dù là đến kịp, thì suy nghĩ xem tặng cái gì cũng làm cho người ta lo lắng a!”

La gia nhiều thế hệ làm quan, căn cơ là ở nơi đó. Cho dù không cần là vật hiếm lạ, tìm một đồ vật tỏ vẻ cát tường làm thọ lễ vẫn là không khó đi? Hay là, sinh nhật lần này của Thái phu nhân Vĩnh ninh Hầu phủ có

chỗ gì đặc biệt……

Thập Nhất Nương suy nghĩ, rồi giương mắt liếc nhẹ Ngũ Nương một cái.

Nàng ấy bưng chung trà ngồi ở bên người đại thái thái, trầm lặng ngồi ở nơi đó, đối lời với nói của đại thái thái làm như không nghe thấy.

Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ động.

Đại thái thái làm cho nàng dùng song diện tú thêu một trăm chữ ” Thọ” tất nhiên không dễ dàng, còn làm cho Ngũ Nương viết một trăm chữ ” Thọ” với các thể chữ khác nhau cũng đồng dạng gian nan. Như vậy, trước nan

đề này, người luôn luôn khôn khéo như Ngũ Nương lại đột nhiên trở nên

trầm mặc.

Vừa rồi nhìn thấy Ngũ Nương giúp đỡ đại thái thái đi vào đây.

Như vậy xem ra, Ngũ Nương hoặc là không biết khó, thực sảng khoái đáp ứng; hoặc tuy cảm thấy khó xử, nhưng nghĩ đến thêu một trăm chữ ” Thọ”

so với viết một trăm chữ ” Thọ” càng khó khăn, chờ mình đến cự tuyệt. Cứ như vậy, đại thái thái chỉ biết việc này không thành, nguyên do sẽ tính trên đầu mình.

Mặc kệ là loại tình huống nào, hiện tại tình thế đã không để cho nàng cự tuyệt.

Huống chi nàng căn bản không có ý cự tuyệt đại thái thái.

Chẳng qua nàng không nghĩ đáp ứng một cách sảng khoái, làm cho đại

thái thái nghĩ thêu một trăm chữ ” Thọ” là việc rất đơn giản, khiến cho

sự vất vả của nàng không được nhìn nhận……

Ý niệm trong đầu chợt lóe qua.

Nàng trầm ngâm: “Nếu không, để cho Giản sư phó giúp hỗ trợ……”

” Vậy làm sao mà được!” Không chờ Thập Nhất Nương nói hết lời, đại

thái thái lập tức bác bỏ đề nghị của nàng “Tặng bức thêu trăm chữ thọ

vốn là vì tỏ vẻ thành ý của La gia chúng ta, để cho người khác động

thêu, còn có ý nghĩa gì?”

Thập Nhất Nương nghe xong sắc mặt ửng đỏ, lẩm bẩm:” Là nữ nhi nghĩ không chu đáo! Mẫu thân chớ trách.”

Đại thái thái nghe xong liền thở dài một hơi.

Thập Nhất Nương nghe thấy dáng điệu bất an, vội hỏi:” Nếu không, để cho nữ nhi thử xem……”

Ánh mắt Đại thái thái sáng ngời: “Ngươi có thể nắm chắc mấy phần?”

Thập Nhất Nương trầm ngâm một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Ta thức

khuya dậy sớm, lại cho Lục Sồi giúp đỡ phân tuyến, sỏ kim…… Như vậy có

thể mau một chút.” bộ dáng không nắm chắc lắm.

Đại thái thái tự hỏi nửa ngày, rồi từ chối cho ý kiến.

Thấy Thập Nhất Nương mang bộ dạng như đưa đám.

Ngũ Nương liền cười mở miệng: “Ta cũng thức khuya dậy sớm, trong hai

ngày viết tốt một trăm chữ ‘ thọ’. Không biết như vậy thập nhất muội có

thể nắm chắc hơn không.”

Thập Nhất Nương trong lòng rung lên, cười nói: “Ta vôn tính Ngũ tỷ

phải cần hơn phân nửa tháng. Nếu chỉ dùng hai ngày thời gian, thì tự

nhiên có thể làm kịp.”

Trên thực tế nàng đã có chủ ý, đến lúc đó đem bản chữ ‘Thọ’ của Ngũ

Nương chép làm hai bản, để cho Giản sư phó tìm người thêu một bộ, chính

mình thêu một bộ, ai thêu xong trước liền giao bản của người đó. Vạn

nhất đại thái thái hoài nghi, thì mình kiên quyết không nói ra, chẳng lẽ đại thái thái còn tìm người đối chất? Cho dù là nàng tìm đối chất, Giản sư phó sẽ thừa nhận hay sao?

Đại thái thái nghe xong cũng cao hứng lên: “Một khi đã như vậy, tỉ

muội các ngươi đồng tâm, đem bình phong trăm thọ hoàn thành. Làm cho đại tỷ các ngươi nở mày nở mặt. Làm cho người ở Yến Kinh nhìn thấy nữ nhi

La gia chúng ta không chỉ thông hiểu cổ kim, hơn nữa còn hiểu biết lễ

nghĩa thánh hiền.”

La gia có tổ tiên thu thập tích góp, viết ra La thị nữ gia huấn

truyền xuống. La thị nữ nhi khi biết chữ trước hết phải đọc( Tích công

nữ huấn), sau đó đọc(Nữ giới), (Nội huấn). Hai câu đó chính là nội dung

gia huấn. Nhưng đại thái thái dùng vào lúc này, Thập Nhất Nương nghe như thế nào cũng không được tự nhiên!

Nhưng ai lại ngu ngốc đến mức đi chất vấn đại thái thái đâu?

Thập Nhất Nương cùng Ngũ Nương đứng lên hơi nghiêng người hành lễ đại thái thái, cung kính lên tiếng “Dạ”.

Đại thái thái thực vừa lòng thái độ của hai người, hơi gật gật đầu.

Giống như nhớ tới cái gì, liền hỏi bà tử Ngô Hiếu Toàn Gia bên người:”

Ta nhớ rõ, Bà vυ" của Thập Nhất Nương hình như ở tại Phúc Kiến ……”

Ngô Hiếu Toàn Gia bước lên phía trước trả lời:” Lúc ấy Bà vυ" của Thập Nhất tiểu thư không muốn rời đi quê hương, cho nên không đi theo đến.”

” Ân!” Đại thái thái hơi gật đầu,” Vậy đem Hổ Phách đưa đến trong phòng của thập nhất tiểu thư để nàng sai sử……”

Thập Nhất Nương ngạc nhiên.

Đem Hổ Phách đến trong phòng mình, vậy Đông Thanh thì sao?

Chẳng lẽ Diêu mama thật sự đã thuyết phục được đại thái thái đem Đông Thanh gả cho chất nhi của nàng, nên đại thái thái đem Hổ Phách đưa lại

đây trước, làm cho nàng quen thuộc công việc, sau đó đem Đông Thanh gả

ra ngoài thì trong phòng mình cũng không đến nỗi rối loạn.

Nghĩ vậy, trong lòng Thập Nhất Nương giống như sông cuộn biển gầm, lại thêm có mơ hồ oán hận.

Ba năm kinh doanh, nàng thật vất vả mới cùng người bên người bồi

dưỡng cảm tình, làm cho các nàng dựa theo ý tứ chính mình đi làm việc,

đại thái thái lại đột nhiên đem nha hoàn chính mình đặt đến bên người

nàng…… Cái này khác nào với nuôi ong tay áo, cho dù là không có ác ý,

cũng làm cho người ta bất an.

Nghĩ như vậy nhưng mặt nàng cũng không dám lộ ra mảy may, ngoài miệng không dám chần chờ một khắc. Thần sắc sợ hãi nói:” Mẫu thân, cái này

sao có thể được? Hổ Phách tỷ tỷ chính là người đắc lực bên ngài. Đem

cho ta, ngài làm sao bây giờ?”

Đại thái thái cười khoát tay áo, ý bảo nàng không cần nói thêm nữa.

” Tiểu thư trong phủ chúng ta, những người ở hầu hạ bên người đều là có định chế.” Nàng nghiêm mặt đối với nha hoàn bà tử bên người

nói,”Đều là có hai cái đại nha hoàn, hai cái tiểu nha hoàn, một cái bà

vυ", hai cái bà tử thô sử. Hiện giờ bà vυ" Thập Nhất Nương ở lại Phúc

Kiến, ta cho nàng thêm một cái đại nha hoàn nữa, điền vào chỗ thiếu bà

vυ"…… Cũng không tính là trái lệ.”

Người ở bên cạnh bà ứng lời” Đại thái thái nói đúng”, hoặc nói “Đại

thái thái lo lắng chu toàn”. Mà Ngô Hiếu Toàn Gia lại cười nói:” Theo

đạo lý, đại thái sớm nên đem bổ khuyết cho phòng Thập Nhất tiểu thư.

Hiện giờ mới nói, cũng không biết là muốn tiết kiệm tiền tiêu vặt hàng

tháng trong vài năm, hay là thật sự không có nghĩ đến?”

Tất cả mọi người ha ha cười rộ lên.

Đại thái thái cũng cười lên.

Ngô Hiếu Toàn Gia là đại tổng quản La gia, là người hầu của Hứa gia, cũng chính là thị tì của đại thái thái.

Đối với những người này, nàng luôn thực khoan dung!

Mọi người cười một hồi, thì đại thái thái nhìn Thập Nhất Nương: ” Về phần Đông Thanh ở trong phòng ngươi……” Nàng dừng một chút.

Hoặc là bởi vì Hổ Phách đã đến làm cho nàng, khiến nàng hoàn toàn

tỉnh táo lại, biết mình đang khẩn trương đề phòng đại thái thái ở trước

mặt, không phải nói, nàng thật yếu đuối trong tay vị này. Luôn có thể

bình tĩnh, nàng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Câu nói kia dừng lại ngắn ngủi, thế nhưng làm cho nàng đột nhiên lạnh hết cả sống lưng, tim”

Phanh phanh” đập loại.

Nguyên lai, đây là cảm giác “cá nằm trên thớt”!

Thập Nhất Nương gắt gao nắm tay thành quyền đặt ở trong tay áo, móng tay bấu vào da thịt cũng không cảm thấy đau.

Đang nghĩ biện pháp thay đổi tình cảnh chính mình…… Việc đem vận mệnh giao vào tay người khác cảm giác quá khó chịu!

“…… Cũng miễn của nàng mọi chuyện, làm cho nàng toàn tâm toàn ý ở bên người ngươi hầu hạ, để ngươi có thể an tâm an ý thêu trăm thọ bình

phong.”

Thanh âm Đại thái thái giống như xa ở chân trời, lại như gần ở bên

tai, làm cho đầu óc nàng” Ông ông” rung động.” Hổ Phách là người biết

việc, có nàng ở bên người ngươi hầu hạ, ta cũng yên tâm. Về sau chuyện

trong phòng ngươi liền giao cho nàng đi!”

Việc đã đến nước này, nàng không có khả năng chống cự, cũng không nghĩ muốn phản bác cái gì.

Thập Nhất Nương bắt buộc mình chỉnh đốn tốt tâm trạng.

Nàng phải cấp bách là ứng phó tốt hết thảy mọi việc trước mắt.

Thập Nhất Nương tỏ ra biểu tình hổ thẹn, nửa quỳ cho đại thái thái hành phúc lễ:” Đa tạ mẫu thân!”

” Như vậy đi!” Đại thái thái trên mặt lộ ra vài phần mệt mỏi, phân

phó Ngô Hiếu Toàn Gia:” Đợi lát nữa đem thước tấc, hình dạng bình phong

nói cho hai vị tiểu thư, cũng miễn cho các nàng trống đánh xuôi kèn

thổi ngược. Đợi tỷ muội các nàng thương lượng tốt, ngươi lại trở về nói

với ta một tiếng.”

Ngô Hiếu Toàn gia cười đáp.

Đại thái thái liền bưng trà:” Các ngươi đi xuống đi!”

Hoàn toàn không có đề cập đến hôn sự của Đông Thanh.

Là quên?

Hay là bởi vì hiện tại không phải thời điểm?

Thập Nhất Nương không khỏi liếc mắt nhìn Diêu mama đứng xa xa ở phía sau đại thái thái một cái.

Diêu mama cũng nhìn lại đây.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau. Thập Nhất Nương liền thấy ánh mắt đối phương không chút nhượng bộ.

Nàng đột nhiên vì chính mình mà cảm thấy bi ai.

Hiện tại, nàng cũng chỉ có khả năng đấu cùng người như Diêu mama!