Chương 2: Tỉ muội

Từ chỗ Thập Nhất Nương nhìn ra, La phủ chiếm diện tích ước chừng có

hơn ba mươi mẫu. Phía đông là Chi Vân Quán, chính giữa là Tứ Tri Đường,

phía tây là Song Hạnh Viện. Cửa sau của Song Hạnh Viện là một miệng cống dẫn nước thông ra hướng ra sông, qua miệng cống là một tiểu viện hơn

mười gian phòng, gọi là Lâm Phương Trai, phía đông của Lâm Phương Trai, chính là hậu hoa viên La phủ.

Mà Lục Quân Lâu thì ở tại góc tây bắc hậu hoa viên.

Thập Nhất Nương mang theo Tân Cúc và Diêu mama ra khỏi Lục Quân Lâu,

xuyên qua hành lang hợp giữa Lục Quân Lâu cùng Chi Vân Quán, rất nhanh

đã đến Chi Vân Quán.

Thời điểm các nàng tiến vào cửa, thì gặp được Hứa mama mang theo bốn, năm nha hoàn bà tử đi ra ngoài.

Hứa mama là người đắc lực bên cạnh đại thái thái, giúp đỡ đại thái

thái coi quản bên trong tiền bạc cùng nhân sự. Diêu mama thì giúp đỡ đại thái thái quản việc vặt hàng ngày.

Thập Nhất Nương cung kính kêu một tiếng” Mama”.

Diêu mama cùng Tân Cúc cũng theo quy tắc tiến lên hành lễ với Hứa mama, nhiệt tình chào hỏi:” Ngài đang vội cái gì thế?”

Hứa mama hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, tuy là người

đắc lực bên cạnh đại thái thái, nhưng trên mặt lúc nào cũng có ý cười,

mọi người trong La phủ từ trên xuống dưới đều nguyện ý thân cận nàng.

Nàng cười hành lễ với Thập Nhất Nương, rồi lại hồi lễ cho Diêu mama

cùng Tân Cúc, lúc này mới nói: “Đại thái thái phái ta đi từ an tự tặng

tiền dầu đèn.”

Diêu mama ngạc nhiên, nói:” Không phải chủ trì Từ An tự đến lấy sao?”

Hứa mama cười nói:” Đại thái thái nghĩ muốn tiếp tục thắp đèn trước Phật.”

Diêu mama càng cảm thấy kỳ quái.

Từ An tự kia cách nơi này hơn hai mươi lí, đi tới đi lui thì mất hết một ngày. Nếu muốn đi, sao lại trễ như vậy mới đi?

Nàng còn muốn hỏi lại, thì Hứa mama đã cùng Thập Nhất Nương tán

gẫu:”…… Làm cho ngài phải bận tâm rồi, còn cố ý làm cho Đông Thanh tặng

tương đậu cho ta nữa.”

Thập Nhất Nương cười khách khí:” Cũng không phải thứ quý giá gì, mama đừng khách khí!”

” Là ngài khách khí.” Hứa mama cười nói,” Lần trước tẩu tẩu của Đông

Thanh đến đây? Ngài lúc ấy cũng để Đông Thanh tặng ta hai vò. Lúc đó ta

nghĩ, ai lại có tay nghề khéo vậy, sao có thể làm ăn ngon như vậy. Ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cho tới bây giờ còn chưa có nếm qua tương đậu

nào ăn ngon như vậy……”

Hai người đều phụng mệnh của đại thái thái làm việc, một còn phải

phụng mệnh đại thái thái đi làm, nên đều không dám dừng lại nhiều lời,

chỉ hàn huyên vài câu xong thì chia ra.

Diêu mama dẫn Thập Nhất Nương đi đến đông gian lầu một chỗ đại thái

thái ngày thường hay ăn cơm:” Thập nhất tiểu thư ngồi chờ, ta đi bẩm

cho đại thái thái!”

Nàng để lại Thập Nhất Nương cùng Tân Cúc xong thì xoay người lên lầu, liền tiểu nha hoàn mang trà bánh chiêu đãi các nàng.

Tân Cúc không khỏi đánh giá cách trang trí trong phòng.

Chính diện có hàng chữ màu đen chạy thẳng lên lầu ba, trên giường La

Hán thì trãi tấm da hổ, trên cái bàn nhỏ đặt ở đầu giường có đỉnh huân

hương nhỏ làm bằng sứ, bên trong đang đốt huân hương. Hai bên bàn trà có đặt một chậu cây là được làm bằng phỉ thúy cành và thân được làm bằng

đá cảnh, phía trước tấm bình phong bằng thủy tinh, ghế bành bằng thạch

thanh bọc bằng da kim xà, sàn nhà dưới chân sáng như gương phản chiếu

bóng người……

Bình thường đều là Đông Thanh cùng Thập Nhất Nương đến Chi Vân Quán, lần này Thập Nhất tiểu thư lại mang nàng đến.

Bài trí phòng so với lần trước nàng đến khác nhau rất lớn.

Lần trước nàng đến còn có hiếu kì, nơi nơi trắng xóa một mảnh, nhìn

thấy làm lòng người hoảng. Lúc này đây, lại có cảm giác hoa lệ nhưng

lạnh như băng, làm cho nàng có loại có cảm giác xấu hổ bất an.

Nghĩ đến vừa rồi không có cơ hội ở trước mặt Thập Nhất Nương nói, lúc này lại thấy các tiểu nha hoàn đều đã lui ra ngoài cửa, trong phòng chỉ để lại Thập Nhất tiểu thư cùng nàng. Tân Cúc không khỏi tiến lên vài

bước, thấp giọng nói:” Thập nhất tiểu thư, nếu vạn nhất…… là hôn sự của

Đông Thanh tỷ …… Ngài liền ứng đi!” Nói xong, nước mắt nhịn không được

dâng lên, ánh mắt trong suốt ướŧ áŧ, “Đó là lời dặn dò của Đông Thanh tỷ lúc chúng ta đi, nhờ ta nói cùng tiểu thư. Còn nói chúng ta về sau còn

cầu người nhiều nữa, không nên vì việc nhỏ mà làm đại thái thái mất

hứng……”

Thập Nhất Nương nhìn chung trà Ma cô hiến thọ màu phấn trong tay mà không có trả lời.

Tân Cúc cùng nàng ở chung ba năm, biết nàng nhìn hiền hòa, nhưng khi

hạ quyết tâm thì chín trâu kéo cũng không khéo trở lại được. Nên không

khỏi thấp giọng khuyên nàng: “Nếu đau lòng Đông Thanh tỷ, về sau gả cho

người, cho nàng hai nha hoàn làm hồi môn. Có người làm chỗ dựa, bằng sự

thông minh của Đông Thanh tỷ, vẫn có thể qua ngày thật tốt……”

” Cẩn thận tai vách mạch rừng.” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng nói một câu, lại làm cho mặt Tân Cúc đỏ lên.

Nàng biết chính mình rất nóng vội, gật đầu ” Ân” một tiếng, đứng ở phía sau Thập Nhất Nương không dám nói nữa.

Điểm nha hoàn hồi môn!

Hai cái nha đầu này nghĩ quá tốt rồi, chuyện đến nước này coi như

không thể tránh, còn có thể chạy tiếp con đường này không cũng không

phải chính mình có thể làm chủ. Chỉ sợ còn cần phải ra sức chu toàn một phen.

Thập Nhất Nương không khỏi cười khổ.

Chi Vân Quán hạ nhân đông đảo, lại có vài vị di nương ở trước mặt đại thái thái vấn an, nên không khí khá náo nhiệt. Nàng hôm nay một đường

đi tới, lại chỉ thấy mấy tiểu nha hoàn, nhưng mỗi người thần sắc có mấy

phân cẩn thận…… Rất có cảm giác sự trầm lặng trước cơn bão.

Chẳng lẽ là Diêu mama ở trước mặt đại thái thái nói gì đó?

Tựa như lần trước nàng dụ đạo đại thái thái, nói chất nhi Diêu mama

là dựa vào tín nhiệm của Diêu mama ở trước mặt đại thái thái thì an

phận, nhưng sau lưng lại nhìn lén nội viện…… Đại thái thái vì giáo huấn

chính mình cho nên mới đuổi người bên cạnh?

Thập Nhất Nương đầu óc chuyển đổi cực nhanh.

Hôm nay vấn an buổi sáng đại thái thái đều vẫn rất tốt, còn cười mỉm nói mình làm Sơn Dược cao ăn ngon, kêu nàng ngày mai làm mấy khối đưa

tới, còn thưởng mình một cây ngọc trâm khắc chữ thọ nạm vàng…… Nếu có

cái gì biến cố, thì phải là lúc sau khi mình đi rồi…… Đáng tiếc Diêu

mama đã đi ngay, mình không thể thoát thân, bằng không, nha hoàn nhị

đẳng San Hô bên người đại thái thái luôn luôn cùng Đông Thanh đi lại,

hỏi nàng một chút, cũng có thể biết được chút tin tức……

Nghĩ đến đây, nàng sờ sờ đến cây ngọc trâm khắc chữ thọ nạm vàng mà

nàng cố ý cắm trên đầu…… Hy vọng đợi lát nữa đại thái thái nhìn đến cây

ngọc trâm có thể nhớ tới mấy năm nay mình trước mặt nàng nhu thuận, có

thể lúc nói chuyện làm việc mà cho mình mấy phần mặt mũi.

Thập Nhất Nương mặc dù đang âm thầm tính toán, nhưng thân thể lại giống một cây cung kéo căng, chú ý động tĩnh chung quanh.

Chỉ chốc lát, nàng đã ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, tiếp theo

liền nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng quần áo ma xát.

Đại thái thái hàng năm lễ phật, nên trên người có một cỗ đàn hương……

Thập Nhất Nương vội đứng lên, thì thấy bức rèm nhoáng lên một cái,

một cô nương mặc bộ xiêm y màu đỏ vải bông nhỏ giúp đỡ cái phụ nhân dáng người cao ráo cử chỉ đoan trang đi đến.

Theo sau đuôi các nàng bảy, tám nha hoàn bà tử, mà Diêu mama cũng ở trong đó.

” Đại thái thái!” Thập Nhất Nương cười đi tới nghênh đón, nhẹ đỡ một cánh tay khác của phụ nhân.

” Nhìn hai ngươi xem!” Đại thái thái tươi cười thân thiết ôn hòa,” Xem ta giống như là lão bà bảy tám mươi đi không nổi.”

” Mẫu thân tuổi trẻ, như thế nào lại đi không nổi?” cô gái áo hồng

nịnh nọt nàng,” Là chúng ta muốn thừa cơ hội này cùng mẫu thân thân cận, ngài không thể vạch trần chúng ta.” Giọng nói của nàng ngây thơ, hồn

nhiên như loại cô gái khờ dại không rành thế sự, làm cho người ta nghe

xong cũng cảm thấy đáng yêu. Nói xong, thì nàng cười hỏi Thập Nhất

Nương:” Ngươi nói có phải hay không? Thập nhất muội!”

” Dạ phải! Ngũ tỷ.” Thập Nhất Nương cười trong suốt nhìn nàng, giống như thực thưởng thức kiểu sáng sủa hoạt bát của nàng.

Cô gái này là tỷ tỷ Ngũ Nương của Thập Nhất Nương, cùng Tứ gia La Chấn Thanh của La phủ là tỷ đệ cùng mẹ.

Mẹ đẻ bọn hắn Kha thị, ở trong hàng di nương đứng thứ ba. Vốn là nha

hoàn bồi gả của đại thái thái, tuy sau đó bị nâng làm di nương, lại sinh một nam một nữ, như vẫn như trước kia giống nhau, nghỉ ở bên ngoài

phòng ngủ trên ghế quý phi của đại thái thái, tẫn tâm hết sức hầu hạ đại thái thái. Đại thái thái đối đãi nàng cũng thực thân hậu, cho Ngũ Nương cùng Tứ gia nàng sinh ra mang theo trên người, cùng với thân sinh

Nguyên Nương của mình, được dạy dỗ giống nhau. Tình cảm phi thường khác

biệt.

Đại thái thái thấy tỷ muội các nàng thân thiết, nụ cười liền tươi thêm mấy phần.

Nàng trước tiên là an ủi vỗ vỗ bàn tay Thập Nhất Nương, sau đó ra

ngón trỏ điểm trán Ngũ Nương một chút:” Cũng chỉ có ngươi mới làm! Ở

trước mặt ta cũng dám quở trách ngươi muội muội!”

Trong lời nói mang theo phóng túng thân mật, Ngũ Nương tự nhiên không đem lời nói của đại thái thái cho là thật, hì hì cười hỏi Thập Nhất

Nương:” Mẫu thân nói ta quở trách ngươi, ngươi nói, ta có quở trách

ngươi không?”

Thập Nhất Nương không đáp, chỉ che tay áo mà cười.

Ngũ Nương liền kéo ống tay áo đại thái thái, làm nũng:” Ngài xem thập nhất muội cũng không nói. Ngài chính là bất công, sợ Thập Nhất muội

chịu ủy khuất. Như thế nào cũng không thương tiếc ta, ta cùng Thập Nhất

Nương giống nhau, chịu không nổi một chút ủy khuất!”

Đại thái thái bị tính trẻ con của nàng chọc cười. Lôi kéo tay Ngũ

Nương ngồi xuống Giường La Hán:” Được, được, được. Ta oan uổng Ngũ Nương chúng ta, làm cho Ngũ Nương chịu ủy khuất.” Lại dặn tiểu nha hoàn lấy

ghế con cho Thập Nhất Nương.

“Vốn chính là vậy!” Ngũ Nương bỉu môi ngồi ở giường La Hán, nhưng

thấy nha hoàn mang trà tiến vào, liền đứng dậy rót một ly trà mang cho

đại thái thái:”Mẫu thân, uống trà!”

Đại thái thái cười tiếp lấy.

Ngũ Nương lại rót một ly cho Thập Nhất Nương:” Thập nhất muội, uống trà!”

Thập Nhất Nương vội đứng lên tiếp.

Ngũ Nương cũng rót một ly cho mình. Sau đó đi đến ghế con cùng Thập

Nhất Nương ngồi xuống. Cố ý để đại thái thái có thể nghe thấy mà nói

cùng Thập Nhất Nương:” Ngươi xem trà…… Ta vừa rồi đến chỉ là long tỉnh,

hiện tại là vũ di. Mẫu thân quả nhiên là bất công!”

Nói mấy câu đùa làm cho mọi người khắp phòng cười rộ lên.

Đại thái thái liền chỉ vào mấy người đứng phía sau Ngũ Nương nói:”

Các ngươi xem, các ngươi xem, ta như thế nào lại dưỡng ra một con khỉ

con, mỗi ngày nháo ta không yên.”

Ngũ Nương nghe xong liền chui vào ngực đại thái thái:” Bát hầu không nháo vương mẫu thì nháo ai?”

Bên cạnh nha hoàn bà tử cũng cười:”Đây cũng là thói quen của đại thái thái.”

Đại thái thái xoa cái trán” Ai nha”,” Ai nha”, một bộ không thể làm gì.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tiếng cười vang lên, náo nhiệt phi thường.

Thập Nhất Nương ngồi ở một bên che tay áo mà cười.

Đại thái thái thấy, liền nghiêm mặt hỏi nàng:” Ta nghe Giản sư phó nói, ngươi hiện tại có thể thêu song diện tú?”

La gia thỉnh lão phu tử đến nhà dạy nữ nhi đọc sách, cũng thỉnh Giản

sư phó nổi danh về thêu ở Hàng Châu phủ đến nhà dạy nữ hồng, làm cho đầu bếp giáo làm tư phòng đồ ăn ở La gia.

Thập Nhất Nương suy nghĩ thật lâu sau, mới lựa chọn nữ hồng cùng trù nghệ.

Đông Thanh không khỏi lo lắng:” Nữ nhân nhà người ta châm tuyến, trù

nghệ tốt ở khắp nơi đều có, có thể ngâm thơ vẽ tranh mới là có bản

lãnh……”

” Ta nghĩ tròn bổn phận mới là tốt.” Thập Nhất Nương hướng tới nàng

xua tay, ý bảo nàng không cần nói thêm nữa,” Nếu không sợ đại thái thái

cảm thấy ta ngu, học cái gì cũng đều học không tốt, về sau không nhìn

ta, thì ngay cả này nữ hồng, trù nghệ ta cũng sẽ không học.”

Từ nay về sau nàng một lòng một ý đi theo Giản sư phó học may vá.

Giản sư phó thấy nàng dụng tâm, dạy cũng vui vẻ, ngay cả chính mình

tuyệt học” Song diện tú” đều truyền cho Thập Nhất Nương.