Trên đường đến viện của Nhàn Quý phi, tiểu thái giám đã kể cho ta nghe mọi chuyện, kẻ mặc đồ đen kia đã lẻn vào viện định g.i.ế.t c.h.ế.t Nhàn Quý phi.
May mắn là thái giám và cung nữ của Nhàn Quý phi đã ngăn cản được nhưng trong lúc hỗn loạn, Nhàn Quý phi đã bị ngã và sảy thai.
Tống Minh Châu làm việc đó quá trắng trợn, ta cảm thấy có thể tỷ ấy đang cố vu oan giá họa cho ta. Đáng tiếc là tỷ ấy không biết rằng luôn có người theo dõi mình.
Khi đến viện của Nhàn Quý phi, cả viện đèn đuốc sáng rực, Nhàn Quý phi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Hoàng thượng ngồi nghiêm nghị ở giữa, Hoàng hậu Tống Minh Châu ngồi bên cạnh Hoàng thượng, các phi tần khác đều đứng cẩn thận hai bên.
Có một kẻ mặc đồ đen đang quỳ trước mặt Hoàng thượng. Ta nhếch khóe miệng, chậm rãi bước vào.
Tống Minh Châu thấy ta đi vào liền mắng: "Tống Tiệp dư to gan, sai người hành thích Nhàn Quý phi khiến Nhàn Quý phi sảy thai, ngươi đáng phải chịu tội gì?"
Kẻ mặc đồ đen nhìn thấy ta đi vào liền nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, chính cô ta đã ra lệnh cho ta. Cô ta nói chỉ cần ta loại bỏ được cái thai trong bụng Nhàn Quý phi thì sẽ đảm bảo cho ta cả đời vinh hoa phú quý, nếu như có thể g.i.ế.t c.h.ế.t Nhàn Quý phi thì càng tốt."
Mọi người đều nhìn về phía ta.
Ta nhìn thoáng qua ánh mắt đắc ý trên khuôn mặt Tống Minh Châu, thật khiến ta cảm thấy buồn cười.
Tống Minh Châu thấy ta không sợ, ngược lại còn mỉm cười, liền nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, xin Hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt Tống Tiệp dư."
Sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn Tống Minh Châu, sau đó mới nhìn ta, lạnh nhạt mở miệng: "Nàng nói đi..."
Thấy Hoàng thượng như vậy, sắc mặt Tống Minh Châu hơi thay đổi, ta mỉm cười nói vọng ra bên ngoài: "Vào đi."
Vừa dứt lời, hai tên thái giám từ cửa bước vào, họ đều là người hầu hạ bên người Hoàng thượng, vừa vào đã trực tiếp quỳ xuống.
Ta nhìn về phía mọi người: "Trước đó Hoàng hậu đã sai thần thϊếp g.i.ế.t hại thai nhi của Nhàn Quý phi. Thần thϊếp không đồng ý, Hoàng hậu nương nương liền trách mắng thần thϊếp. Sau đó thần thϊếp sợ Nhàn Quý phi sẽ xảy ra chuyện nên đã để hai vị công công bên cạnh Hoàng thượng nhìn chằm chằm Phượng Tảo cung."
"Hôm nay hai vị công công đã tận mắt chứng kiến kẻ mặc đồ đen này rời khỏi Phượng Tảo cung của Hoàng hậu nương nương rồi tiến vào viện của Nhàn Quý phi. Sau đó, Nhàn Quý phi đã bị kẻ mặc đồ đen làm sẩy thai... "
Tống Minh Châu sắc mặt tái nhợt, toàn thân khẽ run, vội vàng giải thích: "Bổn cung không có, Hoàng thượng hãy tin thần thϊếp, thần thϊếp không có..."
Hai vị tiểu thái giám lúc này mới nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài và Tiểu Phúc Tử đều tận mắt nhìn thấy, lời Tống Tiếp dư nói đều là sự thật."
"Hơn nữa, khi Hoàng hậu nương nương sai Tống Tiếp dư mưu hại Nhàn Quý phi, nô tài ở ngay bên cạnh đã nghe thấy toàn bộ."
Ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Minh Châu: "Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương không biết, nô tài bên cạnh muội đều là thái giám và cung nữ bên người Hoàng thượng, cho nên khi nói chuyện với muội, tỷ cũng không biết kiềm chế."
Đây mới là nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa động cơ cũng rõ ràng, Tống Minh Châu hoàn toàn không còn cách nào để thanh minh.
Hoàng thượng đứng dậy đạp Tống Minh Châu một cái, Tống Minh Châu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, hồi lâu vẫn không thể cử động.
Sau đó Hoàng thượng từ từ đi tới trước mặt ta, nhìn chằm chằm ta, nhỏ giọng nói: "Xem như Tống Chiêu đã lệnh cho Tống Minh Châu làm như vậy, cũng không thể lật đổ được Tổng Chiêu bởi vì không có bằng chứng trực tiếp. Hơn nữa không có Tống Minh Châu để kiềm chế thì sau này sẽ không có cơ hội lật đổ Tống Chiêu, đây là điều nàng muốn sao?"
Hoàng thượng nói cũng không sai. Có thích khách và tiểu thái giám làm chứng việc Tống Minh Châu hãm hại Nhàn Quý phi và hoàng tự, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy Tống Chiêu là kẻ chủ mưu.
Nhưng Hoàng thượng đã quên mất một chuyện, ở hậu cung, ngoài nữ nhi của Tống Chiêu là Tống Minh Châu, còn có ta, nữ nhi không được ông ấy thừa nhận