Chương 47

Tình hình bên biển tốt hơn Lộ Cảnh rất nhiều, Diêm Độc cũng không bởi vì gió tuyết mà giảm sản lượng, mà cá biển cũng vẫn màu mỡ, hắn chịu đựng nước biển đầu xuân lạnh lẽo đến xương, kêu người xuống biển vớt mấy lưới, thu hoạch đầy đủ làm tất cả người tiến vào không nhịn được hoan hô, năm trước bên bờ khoai lang giống như còn chưa tới thời gian nảy mầm, có thể là nhiệt độ còn chưa đủ, Lộ Cảnh ở mấy khối bên bờ cát qua lại cẩn thận quan sát, cảm thấy khối này năm nay khẳng định là còn có thu hoạch, yên tâm mang theo đội ngũ trở về bộ lạc.

Mang về bộ lạc cá biển đều náo nhiệt một trận, An Vân cố ý chọn mấy con cá lớn, mang theo mấy con á thú cùng nhau làm một bữa tối phong phú, nướng cá, nấu canh, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá, nấu cá,

Hiện tại, tất cả ngôn ngữ đều là tái nhợt vô lực, Lộ Cảnh đứng dậy vỗ vỗ vai một thú nhân trẻ tuổi, không nói gì thêm, lại làm cho người ta cảm nhận được lực lượng an ủi, thú nhân trẻ tuổi xoa xoa mắt, một lần nữa lấy lại tinh thần.

Lần này mang về còn có mấy con trai lớn, sau khi An Vân lấy thịt trai thì vỏ trai và trai châu đều giữ lại, trai châu Nhϊếp Dung nói có thể làm thuốc, hắn cho Nhϊếp Dung mấy viên, mặt khác đều bảo tồn, vỏ trai dùng để chế biến thành ma đao, trong bộ lạc lại nhiều người như vậy, vỏ trai đã sớm không đủ dùng, cũng may hiện tại cơ bản đều là cùng nhau ăn cơm, còn có thể tạm chấp nhận, sau này các gia qua các gia, đao phải chuẩn bị lên, ít nhất mỗi nhà một phen.

Sau khi nhiệt độ không khí chậm rãi tăng lên, sinh hoạt của bộ lạc cũng dần dần đi vào quỹ đạo, tất cả mọi người đều nỗ lực vì sinh hoạt, sau khi bộ lạc tích cóp chút đồ ăn, Lộ Cảnh cũng bắt đầu kế hoạch đi ra ngoài, hai ngày này Tiểu Thạch Đầu đi theo Mộc Mộc đi nhà hắn ngủ, các nhà khác cũng đều trở về sơn động của nhà mình ở, hiện tại trong nhà lại không có người ở, sinh hoạt của Lộ Cảnh và An Vân cũng bắt đầu một lần nữa.

Vân nghỉ mưa đã tạnh, khi không khí trong phòng một lần nữa trở về bình tĩnh, Lộ Cảnh ôm An Vân nhẹ vỗ về phía sau lưng hắn, cùng nhau hưởng thụ dư vị sau khi vận động vừa rồi, chờ sau khi nhịp tim của hai người bình phục, Lộ Cảnh mới mở miệng nói ra an bài chuẩn bị của mình khi ra ngoài, đồ ăn không cần chuẩn bị quá nhiều, bọn họ có thể đi săn bất cứ lúc nào, nhưng thật ra các loại thuốc trị thương cầm máu yêu cầu chuẩn bị.

An Vân sau khi nhiệt độ không khí trở nên ấm áp thì biết rằng sớm muộn gì Lộ Cảnh cũng sẽ xuất phát, cho nên đã sớm bắt đầu chuẩn bị:

- Ừm, đến lúc đó mang lên chút thịt khô cùng bánh bột ngô, thảo dược. Bên phía Nhϊếp Dung vẫn luôn chuẩn bị, ngày mai ta sẽ đi tìm nàng chế tạo một ít dược liệu để nàng mang theo.

Nói xong hắn như là nghĩ tới cái gì, lập tức nửa ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lộ Cảnh, nghiêm túc nói:

- Ra khỏi cửa phải cẩn thận, đi sớm về sớm, gặp được chỗ thích hợp thì trở về, đừng thật sự chạy khắp nơi một lần, trước khi trời mưa nhất định phải trở về!



Lộ Cảnh cười kéo người kia vào trong lòng, hôn lên khóe miệng An Vân, cũng rất nghiêm túc đáp ứng mỗi một nhắc nhở và yêu cầu của hắn, lần này tuyết quý làm thời gian hắn ra ngoài điều tra giảm xuống rất nhiều, cho nên hắn đúng là không chuẩn bị mỗi nơi đều chạy một lần, bộ lạc ở phía sông lớn đầu tiên đã không cần đi nữa, khoảng thời gian trước Khoa Lôi và Mộc Lý đã dẫn người đi xem xét, trong bộ lạc đã không còn người may mắn còn sót lại, bọn họ sau khi hỏa táng những tộc nhân này đã trở về rồi.

Thật ra một chuyến ra ngoài này chủ yếu là vì xem xét xem chỗ thứ hai mà trước đó nhắc tới, ngay cả điều kiện đã biết trước mắt thì chỗ thứ hai xem như là nơi thích hợp nhất, nhưng bởi vì không biết lực sát thương của Cự Nhiêm trong sơn cốc như thế nào, lần này ra ngoài phối trí đội ngũ phải suy nghĩ an bài thật tốt, Khoa Lôi không thể đi cùng, hắn cần phải lưu lại chăm sóc bộ lạc, bằng không Lộ Cảnh cũng không yên tâm, nhưng thật ra Lâm Dương có thể đi cùng.

Nghĩ đến việc chọn nhân viên ra khỏi đội ngũ, hai người dần dần tiến vào mộng đẹp, không suy nghĩ xong chuyện thì để ngày mai rồi nói sau.

Ngày hôm sau, trên hội nghị thường kỳ của bộ lạc, Lộ Cảnh đã nói ra an bài của mình, lần này ra cửa hắn sẽ mang theo bảy con thú nhân, Lâm Dương là một con trong đó, mấy con khác phụ trách điều tra Ưng tộc, báo tộc cường hãn, Hắc Lang có sức chịu đựng tốt hơn, trong bộ lạc lưu lại Khoa Lôi và Mộc Lý, Khoa Lôi phụ trách an bài cho đội tuần tra và đội săn thú, Mộc Lý phải phụ trách nhóm người mới gia nhập bộ lạc ở sông lớn, cùng với an toàn của đội thu thập, An Vân quản lý gieo trồng, thu thập đồ ăn cùng với bộ lạc, Nhϊếp Dung thì chỉ cần phụ trách phương diện chữa bệnh, đương nhiên trong công việc của nàng có một bộ phận là liên quan đến An Vân, cho nên hai người thường xuyên ở cùng một chỗ.

An Á đã gia nhập vào đội săn thú, gần đây vẫn luôn đi theo ra ngoài săn bắn, Khả Khả đi theo Nhϊếp Dung học tập rất nhiều còn sẽ giúp đỡ mang theo ấu tể trong bộ lạc, bao gồm cả Khả Khả ở bên trong, hiện tại trong bộ lạc đã có bảy con ấu tể vị thành niên, tuy rằng còn không có mang thai á thú cùng giống cái, nhưng thân thể mọi người đều đã được điều trị tốt, tin tưởng sau khi tới nơi mới bố trí xong, bộ lạc sẽ tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.

Sau khi giao bộ lạc cho mấy người, Lộ Cảnh cũng có thể an tâm rời khỏi, các thú nhân đồng hành sau khi nhận được tin tức nhiệm vụ thì trở về bắt đầu chuẩn bị đồ vật, An Vân và Nhϊếp Dung cùng nhau giúp đỡ bọn hắn chuẩn bị đồ vật cần mang theo lần này đi ra ngoài, nếu không có mưa thì bọn hắn sẽ chuẩn bị xuất phát.

Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời trong sáng, còn có gió nhẹ thổi quét, đoàn người Lộ Cảnh hóa thành hình thú, trên người phân biệt cõng đồ vật An Vân bọn họ chuẩn bị tốt, đồng thời gầm rú một tiếng rống hướng về phía bộ lạc, sau đó xoay người rời đi rồi vào rừng rậm.

An Vân đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lộ Cảnh rời khỏi, mãi cho đến bóng dáng màu trắng kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới ôm đầy lòng lo lắng về bộ lạc, mỗi góc trong phòng đều tràn ngập hương vị của Lộ Cảnh, rõ ràng nhân tài vừa mới rời khỏi, hắn cũng đã bắt đầu nhớ lại, rõ ràng ngày thường đều là mỗi người làm việc riêng, sao lúc này lại bận tâm như vậy?

An Vân không nghĩ ra, cũng không chuẩn bị phiền não tiếp tục, hắn còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, trước khi Cảnh ca trở về, bọn họ phải tồn càng nhiều đồ ăn, hắn phải mang theo mọi người trong bộ lạc sinh hoạt càng tốt.

Rừng rậm và thảo nguyên là nhạc viên thực vật, Mộc Lý quyết định mang theo một đội người đi đến trước bộ lạc Trường Giang thu thập rau dại, bên kia có sản lượng rau dại làm cho người ta kinh ngạc, lúc trước bộ lạc Trường Giang bọn họ từ trong núi rừng di chuyển ra lựa chọn bên kia một nguyên nhân rất quan trọng chính là bởi vì có rau dại phong phú.

An Vân không lựa chọn đi trước, lộ trình lần này hơi xa, cho nên hắn làm mấy người có bạn lữ á thú cùng giống cái đi qua, tận khả năng đều mang về một ít, bọn họ có thể phơi rau khô, cũng có thể chế tạo rau ngâm.



Sau khi hai nhóm người của bộ lạc đi ra ngoài lập tức có vẻ vắng vẻ, may mắn còn có các con thú nhỏ ở lại, âm thanh chơi đùa làm nơi này có vẻ không yên tĩnh, An Vân và Nhϊếp Dung cùng nhau ngồi ở dưới mái hiên thu thập dược thảo, nhìn bọn nhỏ chơi đùa ở chỗ sân trống trải, Tiểu Thạch Đầu là hoàn toàn không ý thức được phụ thân rời khỏi bộ lạc, điên cuồng chơi đến cả người đều là dơ hồ hồ, từ một con hổ nhỏ biến thành tiểu hổ hôi.

Bởi vì lúc trước bị Lộ Cảnh mang theo đi ra ngoài đã trải qua một lần hoạt động săn bắn, lúc này Mộc Mộc đang rón ra rén tới gần, thân thể hơi cúi thấp, cái đuôi dán sát vào chân sau, chỉ có cái đuôi nhỏ vẫn còn nhẹ nhàng lắc lư, móng vuốt nhỏ nhẹ chậm rãi tới gần Mộc Mộc, cho đến khi khoảng cách đến Mộc Mộc còn kém xa một chút, cái mông nhỏ hơi nhếch lên đánh về phía trước, ngay khi con gấu đen đang muốn đè lên người Mộc Mộc thì bị Mộc Mộc xoay người một cái.

An Vân cùng Nhϊếp Dung ở bên cạnh nhìn không nhịn được cười ra tiếng, một số nhãi con khác đang cùng nhau chơi trò chơi gia đình, ngày qua bình phàm nhưng ấm áp.

Đội ngũ dẫn đường thăm dò bên kia cũng đang thuận lợi đi tới, mục tiêu của bọn họ chính là chỗ thứ hai mà lúc trước nhắc tới, cách bộ lạc Tây Nam khoảng mười ngày, bọn họ một đường không dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi, tránh các loại mãnh thú và nguy hiểm, mất bảy ngày, đã tới gần sơn cốc.

Lộ Cảnh để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, tìm một sơn động lớn, để lại hai người gác đêm, sáu người khác nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, ban ngày ngày hôm sau Lộ Cảnh mang theo thú nhân của Ưng tộc và thú nhân báo đốm ra ngoài đi đến gần sơn cốc điều tra tình huống, những người khác đi săn, nghỉ ngơi, chờ đợi ở trong sơn động.

Sơn cốc và những nơi trước đó mọi người thương lượng miêu tả không sai biệt lắm, là một sơn cốc nằm ở hai sườn núi, xung quanh còn có một ít ngọn núi nhỏ xen lẫn nhau, trong cốc bình thản, hoa nước đầy đủ, thực vật lớn lên rất tốt, mấy dòng suối từ trên núi bên cạnh tràn xuống, ở dưới chân núi có một cái hồ nước lớn, hồ nước lại cọ rửa ra một con sông không hẹp dọc theo sơn mạch đi về hướng đông nam, ngoài ra thì trong cốc còn có mấy cái hồ nước nhỏ, nhưng trước mắt không xác định được có mấy cái.

Hai bên có một ít ngọn núi nhỏ xen lẫn làm cho toàn bộ bình nguyên bị quấy rầy, nhưng có mấy ngọn núi cũng không cao, nếu thật sự không tránh được thì trực tiếp đào lên, những ngọn núi nhỏ độ cao này đối với thú nhân mà nói cũng chỉ là một ít sườn núi nhỏ mà thôi.

Có thể là sơn cốc này bởi vì phía trước không có thú nhân cư trú, mặt sau lại bị Cự Ngạc chiếm lĩnh rất nhiều mãnh thú cỡ lớn, cho nên cánh rừng có chút rậm rạp, cây cối thưa thớt và một ít cỏ dại cũng không quá nhiều, nếu như sau này thật sự muốn dời lại đây chặt cây sẽ tốn không ít thời gian, thật là làm người hói đầu.

Chân núi bên kia có mấy sơn động lớn, Cự Ngạc ở trong một sơn động lớn, Thú Nhân của Ưng tộc ở trong đó, bọn người Lộ Cảnh thì núp ở trên cây chờ đợi, cũng vừa vặn lúc này là lúc Cự Ngạc hoạt động, nó từ trong sơn động đi ra, toàn bộ đường kính của con rắn thô nhất nhìn ra vượt qua 1m, toàn trường ít nhất có khoảng 3 40m, hình thể này đối với Thú Nhân có độ cao hơn 4m mà nói đều là rất lớn, núi lớn ở trên cao lượn quanh, nhìn Cự Ngưng ở trên núi đá cây cối xung quanh quấn quanh loạn cọ, giống như tiến vào đổi da, lại cẩn thận xem xét địa thế xung quanh sơn động sau đó mới trở về cùng bọn người Lộ Cảnh.

Ba người không ở lâu, sau khi trở về từ trên núi lớn thì cùng nhau rời khỏi cánh rừng, trở lại ở trong sơn động tạm thời lại thảo luận kế hoạch bắt gϊếŧ Cự Nhiếc.