Chương 45

Qua tuổi rồi, ngày vẫn còn tiếp tục, nhưng khác với năm trước là từ buổi tối ngày lễ mừng năm mới, đại tuyết lại liên tục rơi xuống ba ngày, mấy ngày nay An Vân vội vàng kiểm kê đồ ăn còn thừa trong bộ lạc, đảm bảo đủ cho mọi người cùng nhau ăn hơn một tháng, tỉnh một chút nói hai tháng cũng đủ rồi thì mới xem như là điểm tâm, nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, Lộ Cảnh bên kia vẫn luôn có tâm.

- Ta nhớ mấy chục năm trước cũng từng có một lần, tuyết quý dài hơn nửa tháng so với năm đó, trong một năm đó rất nhiều lão nhân trong bộ lạc lựa chọn rời khỏi, tiến vào rừng rậm đại tuyết mênh mông, nếu có thể tìm được đồ ăn thì mang về cho bọn nhỏ, nếu không thể thì chết ở bên ngoài, vùi vào trong tuyết, giảm bớt gánh nặng cho bộ lạc, nếu không may bị dã thú ăn thì cho là phụng dưỡng ngược lại rừng rậm, làm cho bọn nhỏ trong bộ lạc sau khi tuyết quý đi qua có thể săn được càng nhiều dã thú... Mộc Lý nhớ lại năm đó, không chỉ là lão nhân, còn có không ít ấu tể, cũng chưa thể sống sót.

Sau khi bình phục tâm tình trong chốc lát, hắn nhảy qua thảm tượng bộ lạc khi đó, nói ra yêu cầu chú ý nguy hiểm:

- Mấy ngày trước khi đại tuyết bắt đầu, rừng rậm trở nên yên tĩnh đến mức sợ hãi, sau đó vào một ngày nào đó, có mấy con dã thú đi qua sơn động tập chung của bộ lạc, thậm chí còn dừng lại một chút, có chiến sĩ phát hiện dấu chân của chúng nó để lại, tin tức này làm cho mọi người trong bộ lạc vừa chờ mong vừa khủng hoảng, lo lắng sẽ có dã thú đột kích, nhưng lại chờ mong dã thú đột kích có thể lấy được một ít đồ ăn, mà sau lưng chúng nó lại đến, số lượng rất nhiều, lại đặc biệt hung tàn, hai bên đều đang liều mạng, tranh đoạt chính là cơ hội sống sót kéo dài trong trận tuyết quý này, hai bên thương vong đều rất lớn, đàn dã thú kéo theo thi thể thú nhân tử vong, chúng ta cũng để lại không ít thi thể của dã thú, tuy khô quắp, nhưng vẫn còn sống sót.

Mộc Lý dừng lại uống nước miếng, sau khi hít sâu một hơi lại chậm rãi phun ra, giống như là mang theo cảm xúc ủ dột trong lòng ra:

- Sau khi đại tuyết ngừng chảy không có nghĩa là an toàn, dung tuyết là tai nạn mới xảy ra, tuy sơn động nhiều, nhưng ánh mặt trời trong rừng không thể chiếu xạ đến nơi đó, tuyết rắn chắc trong rừng vẫn không thể hoàn toàn tan chảy. Chúng ta lại phải đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, tộc nhân bị thương do giá rét, bị bệnh cũng càng ngày càng nhiều, đến khi tuyết hoàn toàn biến mất trong rừng, chúng ta lại mất đi mấy chục tộc nhân, cho nên sau trận đại tuyết này, ngay lúc đó tộc trưởng đã mang theo chúng ta rời khỏi cánh rừng, chuyển nhà đến thảo nguyên bên sông lớn.

Mộc Lý tự thuật làm cảnh giác, ngoại trừ phương diện này ra thì hắn cho rằng mấy bộ lạc gần đó cũng là nhân tố nguy hiểm mà bọn họ cần phải cảnh giác, đồ ăn và dược vật bọn họ còn đủ, giữ ấm thi thố cũng cơ bản không cần lo lắng, nhưng bộ lạc Hổ tộc gần đó, còn có một ít người trong bộ lạc của Mộc Lý đại thúc, đều là bọn họ yêu cầu phải theo dõi.

Vì thế, hắn lại điều chỉnh nhân số gác đêm và tuần tra, mặt khác trong và ngoài bộ lạc lại gia tăng một ít phòng ngự, để phòng ngừa bọn họ gác đêm, khi tuần tra sẽ có sơ hở.

Tuy đại tuyết vẫn còn tiếp tục, nhưng toàn bộ bộ lạc đều bị điều động lên, mỗi ngày người ở tháp canh gác đêm, ngoại trừ thú nhân ra thì á thú và giống cái cũng được an bài tiến vào, mỗi đêm hai thú nhân phối hợp với một người bạn lữ, ban ngày các thú nhân có nhiệm vụ tuần tra, á thú và giống cái thì giúp đỡ thu thập thảo dược hoặc là chế tác đồ trang sức giữ ấm, phía trước tích cóp da thú dùng vào công dụng bảo vệ, mọi người từ đầu đến chân đều võ trang lên, yêu cầu các thú nhân ra ngoài càng là chân mang một đôi giày da thú dày, ăn cơm cũng từ các công tử biến thành ở trong phòng của bọn họ ở đường chính thống nhất ăn Đại Thực đường.

An Vân an bài hai người phụ trách nấu nướng và nấu ăn không tệ, hắn sẽ lấy ra lượng đồ ăn dùng cho ngày hôm sau trước, đôi khi sẽ căn cứ vào thực đơn chuẩn bị, đối với người của hai nhà Lộ Cảnh và Mộc Lý mà nói, trình độ ẩm thực sẽ giảm xuống một đoạn, nhưng đối với mọi người ở trong sơn động lớn và một nhà Nhϊếp Dung có tài nấu nướng không tốt, khẩu vị của đại thực đường đã hoàn toàn có thể thoả mãn bọn họ.

Đại tuyết vẫn luôn không dừng, bởi vì lo lắng các con thú nhỏ mỗi ngày qua lại dễ dàng sinh bệnh, cho nên các con thú nhỏ ở cùng với An Á, Mộc Mộc hai ngày này ở cùng với Tiểu Thạch Đầu ở cùng một cái giường, mỗi ngày không phải ngươi đá vào trong miệng ta thì chính là tay của ta vỗ vào trên mặt ngươi.

Trong sân, tuyết đọng mỗi ngày đều có người thay phiên nhau đi quét dọn, rửa sạch tuyết ở xung quanh tường và giữa phòng ở lại có một bức tường tuyết cao bằng một người, bởi vì bên ngoài tuyết quá rắn chắc, vì tránh cho ánh mắt của người khác nhìn thấy quáng tuyết, dưới tình huống ánh sáng của người khác, bọn họ đều tận khả năng không đi ra ngoài, ở trên tháp canh cũng giống như vậy.



Ngày thứ năm trong đại tuyết, từ trong rừng rậm chậm rãi có mười mấy điểm đen, đi tới đi tới có mấy điểm đen dừng lại tại chỗ không hề di động nữa, mấy điểm đen còn lại ở sau một lát lại bắt đầu đi về phía trước.

Hôm nay người canh gác có đường đi, hai ngày này hắn dùng chất lỏng của một ít thảo dược màu sắc tương đối thâm dùng để bôi chất lỏng lên mấy miếng che ánh sáng, tay cầm có thể nhìn trong chốc lát mặt tuyết, sau khi tuần tra một vòng thì phát hiện đang có điểm đen đang hoạt động.

Điểm đen chậm rãi tới gần bọn họ, Lộ Cảnh nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại mở mắt ra nhìn về phía bên kia, là thú nhân, có người trên người giống như còn mang theo cái gì đó, có người tuy nằm rạp trên nền tuyết nhưng vẫn đang giãy giụa, cũng có người ngã xuống nhưng không có động tĩnh, hắn đoán hẳn là thú nhân báo tộc bị nước lũ chọn lưu lại phía trước, hay là đến Mộc Lý đại thúc tới nhận nhận xem:

- bông, ngươi đi gọi Mộc Lý lên đi.

Hôm nay, Mộc Lý đại thúc vừa vặn nghỉ ngơi, lúc này đang làm đồ chơi cho tiểu ấu trùng của mình, bông bông liếc mắt một cái tháp canh đã thấy hắn, chờ hắn lên rồi, mình sẽ ở lại phía dưới hỗ trợ nấu cơm trưa, không gian trên tháp canh không lớn như vậy, đợi ba người đã là cực hạn, nếu không một người thật sự không chen được.

Đại thúc Mộc Lý vừa lên tháp canh đã bị Lộ Cảnh tiếp đón, mấy điểm đen kia cách bên này đã càng gần, Mộc Lý đại thúc tiếp nhận sắc phiến trong tay Lộ Cảnh, nhìn về phía mấy điểm đen giãy giụa trong đại tuyết mênh mang, đó quả nhiên là tộc nhân trước kia của hắn, sau khi buông sắc phiến hắn trầm mặc, thời gian như trôi qua thật lâu, lại giống như chỉ trong mấy cái nháy mắt ngắn ngủi hắn đã làm ra quyết định:

- Tộc trưởng, Mộc Lý mở miệng nhưng không gọi tên Lộ Cảnh như thường lệ:

- Ta muốn đón bọn họ trở về.

Không giải thích nhiều, nhưng khi tầm mắt của hai người chạm nhau thì Lộ Cảnh đọc hiểu ý tứ của Mộc Lý đại thúc, hắn gật đầu:

- Có thể, bộ lạc yêu cầu càng nhiều người gia nhập, nhưng không thể tiến vào bên chúng ta, an bài bọn họ ở lại xưởng đi, ta sai người đi thu thập bên xưởng một chút.

Quyết định này rất nhanh, nhưng mọi người lại rất dứt khoát lưu loát, một nhóm người che vải bông màu nhuộm màu đi đón người, một nhóm người đi thu thập xưởng, An Vân lấy một chút đồ ăn ra cho người chuẩn bị, không nhiều lắm, cũng chính là làm người ăn no bụng, bộ lạc thừa đồ ăn chỉ có như vậy, hắn không thể không để ý đến tộc nhân nguyên lai của bộ lạc chết sống, đại công vô tư toàn bộ lấy ra, chỉ có thể là đảm bảo cho bọn họ cơ bản nhất sinh tồn.

Đội ngũ đi đón người rất nhanh đã trở về, ngoại trừ mấy người còn có thể tự mình hành tẩu thì còn lại đều từ trên lưng thú nhân trở về, có mấy người đã bị thiêu đốt mơ hồ, Nhϊếp Dung mang khẩu trang lên tiếp nhận nhóm người này, thú nhân đón người trở về cũng không tháo khẩu trang thông khí xuống, giúp đỡ đánh điểm hạ thủ, chờ tất cả mọi người an bài tốt, đồ ăn đều đưa đến, các thú nhân mới rời đi.



Lúc sau cũng là đi đến đại sơn động thay đổi quần áo, cùng với nhóm người này tiếp xúc qua quần áo lập tức rửa sạch sẽ ở trong sơn động phơi khô, không phải Lộ Cảnh ghét bỏ bọn họ dơ bẩn, là bởi vì sau khi bọn họ tới thì đa số người đều ốm yếu, Lộ Cảnh càng lo lắng sẽ có tính lây bệnh, phải biết rằng, ở trong lịch sử kiếp trước của hắn có không ít bệnh thương hàn, bệnh thương hàn đặt ở hiện tại cũng là bệnh tật rất khó chữa khỏi, cho nên làm hắn không thể không cẩn thận ứng đối.

Nhϊếp Dung đương nhiên cũng biết điểm này, trước đó nàng chuẩn bị không ít thảo dược đều là trị liệu, hơn nữa bộ lạc Tuyết Quý này đồ ăn sung túc, giữ ấm thi thố cũng vô cùng hoàn thiện, cho nên hiện tại vẫn còn thừa không ít dược liệu, hoàn toàn đủ cho những người này dùng, chẳng qua gần đây nàng không chuẩn bị đi tiếp xúc với bọn nhỏ, cũng nói với An Vân, mấy ngày này Mộc Mộc muốn tiếp tục do hắn tới hỗ trợ chiếu cố.

- Lần này có mười hai người được đưa về, trong đó đa số là thú nhân trẻ tuổi và á thú, ngay cả hai con thú nhân ấu tể còn có một thú nhân trung niên, hiện tại hai phần ba người đều là trạng thái sinh bệnh, y sư gần đây đều sẽ ở bên đó, lo lắng có khả năng xảy ra bệnh truyền nhiễm, bọn nhỏ gần đây đều không thể đi ra ngoài.

buổi tối, Lộ Cảnh triệu tập vài người cùng nhau mở ra hội nghị, đầu tiên nói chính là chuyện của nhóm người mới tới.

- Trong bộ lạc, than củi, củi gỗ có thể cũng không đủ dùng, tộc trưởng ngươi xem an bài khối này như thế nào?

Lộ Cảnh nghĩ nghĩ, hiện tại mọi người đã tận khả năng giảm bớt việc sử dụng than củi, củi gỗ, nhưng hiện tại lại có một nhóm người, vẫn là đến nghĩ cách:

- Khi đội tuần tra đi tuần tra thì đi vào trong rừng mang theo một chút chạc cây trở về, đến lúc đó một bộ phận cầm đi xưởng, một bộ phận ở lại bên này, ngày thường sưởi ấm thuận tiện phơi khô.

- chôn ở dưới đại tuyết hẳn là đều còn tương đối khô ráo, chỉ là tốn công một chút thời gian.

Người phụ trách đội tuần tra là Khoa Lôi, chuyện lấy củi lửa cũng giao cho hắn tới an bài.

- Ta sẽ làm tốt quy hoạch của đồ ăn này, hơn nữa mấy nhà chúng ta còn tự mình dự trữ đồ ăn, chỉ cần tuyết còn lại trong mùa khô không quá một tháng là đủ cho chúng ta ăn rồi.

An Vân hiểu rõ số lượng đồ ăn còn thừa trong bộ lạc, cũng có thể phối chế rất tốt, nhưng để làm được điều này, trước đó mỗi ngày hắn đều sẽ đi kho hàng kiểm kê cẩn thận, thậm chí khi nhàn rỗi sẽ đi theo Lộ Cảnh hoặc là Nhϊếp Dung học tập con số cùng tính toán đơn giản.

Mỗi người đều rất nghiêm túc và tích cực vì cuộc sống của bộ lạc, mười hai người được cứu trở về cũng rất nỗ lực suy nghĩ muốn sống sót, đã nhìn thấy hy vọng, mỗi người đều không muốn từ bỏ, ngay cả hài tử nhỏ nhất mới năm sáu tuổi cũng biến thành hình thú giãy giụa sống sót trong lòng a phụ.