Chương 43

Chủy thủ dùng chính là vỏ sò được chế tạo từ bộ lạc, hiện tại bọn họ đã thay đổi thành vỏ sò đao, loại tài liệu này mài ra đao càng sắc bén nhẹ nhàng, rất thích giống như cái cùng với á thú, nhưng cũng tương đối giòn, dễ dàng gãy. Vì phòng ngừa chủy tay lúc mang theo vết cắt của mình, Lộ Cảnh còn làm chuôi và vỏ đao cho chủy, dùng để dính chất lỏng và dây cỏ.

Loại chủy thủ chế tạo này cũng không khó, cho nên rất nhanh đã thành công, ngoại trừ tiểu tể tử ra thì còn có một thanh vũ khí, cho dù là thu thập ra ngoài hay là xuống bếp nấu cơm, đều là trợ thủ rất không tồi.

Trừ chủy thủ ra thì một vũ khí khác chính là cung tên, đây là vì có thể làm cho mọi người có năng lực công kích tầm xa, yêu cầu toàn bộ lạc phải học tập, ngay cả con nít cũng phải có chút sức lực để sử dụng, nhưng hai người Tiểu Thạch Đầu và Mộc Mộc này đi đường còn thường xuyên bị ngã không tính.

Cung tiễn đơn giản của Lộ Cảnh chính là cây cối cùng loại với sáp ong trong bộ lạc, khom lưng chế tạo ở dưới tình huống không có công cụ là một chuyện tốn thời gian và tốn sức, hắn dùng cả ngày mới chế tạo ra, dây cung là dùng gân gấu săn được năm trước, chế tạo xong sau đó lại dùng lúc thu thập mật ong để chế tạo, khom lưng và dây cung đều được làm bằng sáp ong, điều chỉnh cung tiễn tốn gần nửa ngày mới có thể sử dụng được.

Mũi tên là dùng lông đuôi của thú trên cây trúc do chính mình cắt ra, nhưng sau khi trải qua nhiều lần thử bắn tên qua lại điều chỉnh mới có được thành phẩm thích hợp cuối cùng, mấy ngày sau dựa theo thành phẩm này chế tạo ra hơn mười mũi tên.

Chọn tuyết tương đối nhỏ một ngày, sau đó triệu tập mọi người trong bộ lạc ở hậu viện triển lãm uy lực cung tên do mình chế tạo, ở khoảng cách 3-40m, có thể một mũi tên bắn thủng đầu người tuyết sau đó tiếp tục bay ra hơn hai thước, đối với việc không có bất kỳ công cụ hữu hiệu nào mà làm ra được cung tên đứng đầu thế giới mà nói, đây xem như là thành tích đáng kiêu ngạo.

- Hô ~ Mọi người vây xem nhìn thấy thảm trạng của người tuyết đều không khỏi hít hà một hơi, mấy con thú nhân sau khi phản ứng lại trên mặt đều mang theo thần sắc kích động.

Lâm Hà tính cách có chút hoạt bát lập tức vọt tới bên cạnh Lộ Cảnh, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lộ Cảnh, cung tên trong tay hận không thể tự mình cầm thử, Lộ Cảnh buồn cười nhìn hắn với bộ dáng chờ mong không thèm để ý hắn, sảng khoái đưa cung tên trong tay cho hắn:

- Thử xem thử.

Lâm Hà có chút kinh ngạc:

- Thật sự có thể chứ? Hắn không thể tin tưởng nhìn về phía Lộ Cảnh, sau khi Lộ Cảnh gật đầu thì mặt hắn đã đỏ lên, sau khi tiếp nhận cung tên thì hắn đã nóng lòng muốn thử bắn.

Mọi người trong bộ lạc Lộ Cảnh đi về phía sau Lâm Hà, để phòng ngừa bị cung tên của Lâm Hà bắn bị thương.

Quả nhiên, hắn chuẩn bị đúng, mũi tên thứ nhất của Lâm Hà hoàn toàn lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, trên đường rơi xuống thì đã tính, góc độ lệch 50 60 độ, nếu như mọi người vẫn giống như lúc trước bắn tên thì đứng ở cuối cùng có thể bị ngộ thương.

Bởi vì tài bắn cung khó coi của mình nên Lâm Hà vốn vì cầm cung tên mà kích động đến đỏ mặt, càng đỏ mặt hơn, càng có vẻ không biết xấu hổ, Lộ Cảnh tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Hà lấy cờ an ủi:



- Không sao, đây là lần đầu tiên ngươi tiếp xúc, có thể bắn xa như vậy đã rất tốt rồi, sau này luyện tập nhiều hơn là được rồi.

Lâm Hà thất bại hiển nhiên không có lòng hiếu kỳ muốn thử, muốn đi thử xem, Lộ Cảnh cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận rồi mang theo An Vân rời khỏi, hắn đã chuẩn bị tốt tài liệu, muốn đi chuẩn bị cung tên cho An Vân.

Sau khi mọi người trong bộ lạc thử qua cung tiễn thì cũng mặt dày đi theo hắn học tập chế tạo như thế nào, trong lúc nhất thời bộ lạc lại náo nhiệt lên, chế tạo cung tiễn, cầm cung tiễn liên hệ bắn tên, cảnh tượng khí thế ngất trời lại không nhìn ra chính là mùa đông.

Chủy thủ thủ cùng chế tạo cung tiễn, luyện tập tiêu ma hơn phân nửa vào đông, lại thêm mấy trận bão tuyết nữa là đến ngày ăn mừng của Lộ Cảnh, ngày này là ngày chọn thời gian giống như năm trước, thời tiết đại tuyết quý đại bạo tuyết cơ bản đều đã qua, lúc sau độ ấm của ngày sẽ từng bước ấm lại, Lộ Cảnh nhìn thấy thời gian ghi chép của mình, cùng với ngày ăn mừng của năm trước cách đại khái 360 ngày, cũng không khác biệt lắm với kiếp trước, nhưng hắn vẫn tính toán lại ghi chép một năm nữa.

Năm nay là bữa cơm tất niên của toàn bộ bộ lạc, cũng may là phòng khách đủ lớn, đến lúc đó không đủ ngồi thì phòng bếp cũng có thể chuẩn bị một bàn ra.

Vì bữa cơm tất niên cho hai mươi mấy người này, An Vân và Lộ Cảnh đã bắt đầu chuẩn bị từ trước mấy ngày, buổi tối trước một ngày đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn yêu cầu.

- Cocoa, muối dùng hết rồi, ngươi lại đi cất giữ lấy một ống tới.

An Vân dùng chén nhỏ thưởng thức canh thú hầm nấm, cảm thấy hơi nhạt, mới phát hiện ống muối đã thấy đáy.

Lục Cảnh đang xào một mâm thịt khô ớt cay, mùi vị của ớt cay tràn ngập trong phòng bếp, An Vân ở bên cạnh không nhịn được hắt hơi mấy cái.

Sau khi nấu chín, An Vân lập tức sai người đi đến chỗ đất trống phía sau sân, bọn họ chuẩn bị dẫn dắt toàn bộ người trong tộc đi tế bái Thần Thú và tổ tiên, trên bàn hiến tế chuẩn bị đầy đủ các loại rau cải, còn chuẩn bị đủ các loại mứt và rượu trái cây.

Nghi thức bắt đầu từ khi Lộ Cảnh mang theo mọi người, trước tế bái Thần Thú, cầu nguyện Thần Thú phù hộ cho Sơn Hải bộ lạc sang năm di chuyển thuận lợi, đồ ăn đầy đủ, vô tai vô nạn, vì tăng cảm giác thần bí, làm mọi người càng tin phục, Lộ Cảnh còn dùng ngôn ngữ Trung Quốc của kiếp trước, tiếng phổ thông! Quả nhiên mọi người đều rất kính sợ, đi theo Lộ Cảnh An Vân cùng nhau thành kính quỳ lạy Thần Thú!

Chờ Thần Thú dùng cơm xong, còn phải hiến tế cho tổ tiên, đối với tổ tiên sẽ không nghiêm túc giống như lúc trước đối đãi Thần Thú, Lộ Cảnh cho phép mỗi người đến trước bàn thờ tế bái một mình, để cho bọn hắn trò chuyện riêng với thân nhân.

Mọi người lùi về sau hơn mười mét, sau đó bắt đầu từ Lộ Cảnh tiến lên từng bước một, tất cả mọi người đều rất quý trọng cơ hội này, bọn họ không biết thân nhân của mình có thể nghe thấy hay không, nhưng ký thác tinh thần là không thể thiếu, mỗi người đều có những lời nhớ nhung và nói nhẹ nhàng, hy vọng thân nhân thật sự đi đến bên cạnh Thần Thú, hy vọng tương lai còn có cơ hội gặp nhau, hy vọng thân nhân không cần nhớ đến mình...

Đồ ăn được tế bái Thần Thú xong sẽ không bị lãng phí, sẽ một lần nữa nấu nóng phân thức ăn cho mọi người, giữa trưa đã nấu mấy thứ rau cải xào, thịt dư lại hâm lại sau đó chờ đến tối ăn cơm tất niên, mọi người trong sơn động lớn không mấy người ăn qua tay nghề của Lộ Cảnh, lần này xào rau cho dù là một lần nữa hâm lại, mùi vị cũng làm không ít người không nhịn được hút.



- A mỗ, đồ ăn này thật ngon!

Kiệt Khắc ngồi bên cạnh A mỗ của mình, ăn xụp đồ ăn trong tay, mùi vị này thật sự làm hắn thích, ăn xong cả người đều nóng hổi, trước đó Tiểu Tuyết đi ăn cơm trở về nói ăn ngon hắn còn không tưởng tượng ra mùi vị, lần này cuối cùng đã biết, ăn ngon thật!

bông vải nhìn thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của con trai lớn như vậy của mình thì chỉ cảm thấy mất mặt, nhưng mà hắn cũng thích hương vị của đồ ăn xào này, chờ sau này không vội, hắn sẽ mặt dày đi thỉnh giáo bạn lữ của tộc trưởng, sau này ngày nào cũng tốt, nói không chừng mình cũng có thể thường xuyên làm cho người trong nhà vài món ăn như vậy.

Người nghĩ như vậy không chỉ một mình hắn, mà ba gia đình khác cũng nghĩ như vậy, sau khi tới đây, bọn họ đều cảm thấy ngày tháng càng có bôn đầu, có điều kiện sinh hoạt của một nhà tộc trưởng bày ra trước mắt, cho dù bọn họ không ngờ sau này gặp phải tộc trưởng gia cũng cảm thấy ngày tháng của mình sẽ không kém hơn so với trước kia, đương nhiên, cảnh sát cũng sẽ không làm cho điều kiện sinh hoạt của bọn họ không tiến mà lui.

Trong đại sảnh của nhà họ Lộ náo nhiệt không thôi, các thú nhân chia nhau ngồi, có người đang thu thập thịt nướng bên đống lửa, có người đang uống trà nóng hầm hập nói chuyện phiếm, tuổi còn nhỏ nhãi con chơi điên cuồng trong trò chơi, tuổi lớn nhãi con ở một bên thuận tiện chơi các món đồ chơi khác, Khoa Lôi trực ban và Sơn Đại không có thả lỏng cảnh giác, Lộ Cảnh mang theo An Vân và Mộc Lý chuẩn bị đồ ăn ở trong phòng bếp.

Đại sảnh đã đủ chỗ, Nhϊếp Dung chỉ huy mọi người vây quanh bên cạnh hố lửa, dùng tấm gỗ san bằng cùng mấy cái bàn dài, tiện cho mọi người vây quanh đống lửa sưởi ấm ăn cơm.

rau hẹ xào trứng, ớt cay xào thịt, nấm lát thịt, măng khô hầm thịt, thịt bò hầm đậu, thịt nướng mật ong... Từng món ăn ngon từ trong phòng bếp mang ra, mỗi người đều chuẩn bị thịt tươi nướng thịt, lúc nào cũng có thể tự tay nấu nướng, cuối cùng mang đồ ăn từ canh thịt gà vẫn luôn nấu từ bột và đậu hủ, nấu từ đó xong bữa tối.

Mọi người đang gọi đường đều chạy nhanh đến ngồi xuống bên cạnh hố lửa, hai người trực ban không có cách nào xuống cùng mọi người náo nhiệt, An Vân làm chủ đưa đồ ăn lên cho bọn họ, mọi người cũng nói chờ lát nữa ăn xong rồi đổi người đi lên trực ban, nhóm trẻ con cũng đều chơi đến đói bụng, bị đồ ăn làm cho méo miệng, nước miếng chảy ra, các gia mẹ A mỗ vội vàng mang theo đồ ăn rửa tay cho bọn họ ăn, lúc này từng đôi mắt đều nhìn mỹ thực bên cạnh hố lửa, hận không thể chạy nhanh tới ngồi xuống ăn.

Nhưng chờ đợi đến khi ngồi xuống cũng không lập tức ăn, dưới sự nhìn chăm chú của mọi người, Lộ Cảnh làm tộc trưởng, đứng dậy lên tiếng:

- Đây là năm thứ nhất mà mọi người chúng ta ở cùng nhau, cũng là năm thứ nhất sau khi bộ lạc thành lập, ngày mai chính là đầu năm, Thần Thú phù hộ, sang năm chúng ta có thể tìm được chỗ ở mới, có thể thu hoạch đủ đồ ăn, có thể vượt qua lạnh lạnh tuyết quý, lại một lần nữa hiến tế cho Thần Thú!

- Thần Thú phù hộ! Thần Thú phù hộ!

Sau khi mọi người phát tiết cảm xúc ra một ít, Lộ Cảnh duỗi tay đè xuống, ý bảo mọi người bình phục một chút cảm xúc:

- Được rồi, không chậm trễ thời gian, mọi người cùng nhau bắt đầu hưởng thụ mỹ thực của bộ lạc đi.

Nói xong, hắn xé một cái chân của con thú lông dài đã nướng chín đưa cho An Vân.