Chương 24

Bởi vì tâm tưởng sự thành, tối hôm qua An Vân mơ một giấc mộng đẹp, sáng sớm đã tỉnh lại, nhìn tiểu oa còn đang ngủ say, An Vân đột nhiên có chút phiền não, có phải nên tách Tiểu Thạch Đầu ra ngủ với nó hay không, nếu không sau này khi hắn và Cảnh ca làm chuyện sinh nhãi con thì sẽ không tiện ngủ, giống như A Phụ và A mỗ trước kia, ồn ào đến mức hắn không ngủ được.

An Vân muốn đi theo Lộ Cảnh thương lượng, nhưng lại có chút thẹn thùng, chờ khi hắn thu thập xong phòng ngủ, Lộ Cảnh đã làm xong cơm sáng đi ra bên ngoài quét tuyết, hôm nay ban ngày thời tiết cũng không tệ, lúc Lộ Cảnh quét tuyết đã nói với mấy người bọn người của khoa lôi đại thúc là mình có ý định tổ chức nghi thức với Tiểu Vân, mời bọn hắn ngày mai buổi tối lại đây ăn cơm cũng làm chứng cho bọn hắn.

- Được rồi, chúng ta nhất định sẽ đến, hôm nay ngươi muốn đi săn thú, ta và ngươi cùng đi xem thử.

Khoa Lôi vỗ vỗ vai Lộ Cảnh nói, tuy rằng thú hình màu đen của hắn ở trong thời tiết trắng xoá không dễ săn như vậy, nhưng tốc độ cùng sự cẩn thận của hắn đã làm cho mấy chục con Tuyết Quý phía trước hắn còn sống sót.

Trong rừng rậm bao trùm bởi tầng tuyết dày, hình thú trải qua tình hình lúc ấy phát ra tiếng ca mắng, thỉnh thoảng trên cây không chịu nổi khối tuyết sẽ rơi xuống ở trong đống tuyết, đại bộ phận động vật nhỏ nghe được âm thanh sẽ lui về trong ổ của mình, nhưng hôm nay bọn chúng ra ngoài vẫn có thu hoạch, ngoại trừ tìm được một ít Tuyết Tinh Quả ra thì còn bắt được một con lợn rừng không nhỏ, trong nhà Lộ Cảnh nghĩ còn nuôi không ít gà rừng, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, buổi sáng khi hắn đi xem xét đã phát hiện trong đó có hai con hơi héo, hôm nay trở về đã gϊếŧ, nếu không chờ chết lại ăn thì cảm thấy có chút hợp lý.

Nói như vậy, thật ra đồ ăn trong nhà cũng đủ ăn rồi.

- Khoa Lôi đại thúc, chúng ta trở về đi, xem ra hôm nay cũng không nhất định có thu hoạch nữa.

Đây là Tuyết Quý bi ai, mấy ngày trước Tuyết Quý muốn dốc hết lực lượng của toàn tộc để tồn trữ đồ ăn, những thứ này sẽ trở thành đồ ăn cho toàn bộ Tuyết Quý.

Trên đường trở về, hai người vừa vặn gặp phải hai con thú lông dài, thuận tay bắt lấy, chờ sau khi về nhà lập tức chuẩn bị đi đến bờ sông rửa sạch, chờ đến bờ sông, nhìn thấy mặt băng kết rắn chắc, cùng với ở dưới mặt băng mơ hồ xuất hiện bóng cá, Lộ Cảnh lập tức nghĩ đến nghi thức có thể gia tăng nguyên liệu nấu ăn, cá.

Hắn ném thi thể lợn rừng trên người xuống sông rồi xoay người chạy về sơn động lấy vật chứa, dù sao thì bên sông cũng có Khoa Lôi ở đó, chờ hắn lấy được hai cái chậu gỗ lớn, lại bắt được hai con gà rừng đang héo rũ phía trước trở lại bên sông thì Khoa Lôi đã ở đó, hơn nữa vừa mới thấy thành quả, hắn vội vàng chạy qua giúp đỡ tạc băng, chờ động băng thuận lợi nổ mở trong nháy mắt, Lộ Cảnh chạy nhanh tới đón Khoa Lôi rời đi, chờ hai người lên bờ xoay người, Khoa Lôi đã nhìn thấy cảnh tượng hắn báo miệng.

Hơn trăm con cá tranh nhau từ trong động đá ra bên ngoài, sau khi rơi xuống mặt băng vẫn còn ra sức giãy giụa, Lộ Cảnh biến trở về hình người tiến lên nhặt hai mươi mấy con cá lớn hình thể nặng nề ném tới chậu gỗ, sau đó bắt đầu ném những con cá khác trên mặt băng xuống sông, đồ ăn của bọn hắn coi như là đủ, không cần phải bắt nhiều cá tươi như vậy.

Hai người thừa dịp băng động còn chưa đông lại, vội vàng thu thập lợn rừng, thỏ trưởng thành và hai mươi mấy con cá, trong quá trình còn thường xuyên có cá ở cửa động nhảy xuống, chờ sau khi rửa sạch sẽ con mồi xong, lại xử lý sạch sẽ máu tươi xung quanh mới mang theo nguyên liệu nấu ăn trở về, sau khi vào sân, lấy đủ con mồi ăn, còn lại dùng dây da thú buộc ở trên giá phơi nắng, hiện tại độ ấm đủ thấp, trực tiếp đông lạnh, chờ sau đó vùi vào trong đống tuyết ở góc tường, lúc nào muốn ăn thì đào ra rồi mang vào sơn động ngâm một trận.

Cá còn lại một nửa không nhúc nhích, Lộ Cảnh mang theo hai con trở về sơn động, hai con nấu canh giữa trưa, mặt khác nấu cá vào buổi chiều, hắn đã nghĩ kỹ rồi, nghi thức bữa trưa ngày đó sẽ ăn lẩu, vừa vặn thời tiết lạnh, ăn cái này ấm áp.

An Vân thấy Lộ Cảnh rất bận rộn, lúc này rốt cuộc cũng coi như có thể nghỉ ngơi một lát, vội vàng chạy qua đây bắt đầu nấu cơm trưa, Lộ Cảnh cười hai con cá đi qua, còn lại thì không cho hắn, làm cá viên vẫn có chút phí sức, hắn có thời gian có sức lực, nhưng không muốn làm tiểu ái nhân mệt tay.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lộ Cảnh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày mai, thịt cá làm thành viên, da cá làm thành cục cho An Vân và Tiểu Thạch Đầu ăn như đồ ăn vặt, heo rừng và thú trưởng thành mỗi người chọn một bộ vị mềm để nướng, sau đó để bên ngoài đông lạnh, chờ một chút sau đó cắt thành lát lát rồi dùng chậu gỗ sau khi cắt xong để đựng bên ngoài đông lạnh, còn lại cắt thành khối lớn lau gia vị để nấu cháo, hai con gà rừng tạm thời không xử lý, một con chuẩn bị làm canh thịt gà ngày mai nấu thành cháo, nấu không cay đáy nồi, chủ yếu là cho hai con á thú và Tiểu Thạch Đầu ăn, một con khác ngày mai làm thành lẩu, gà da nướng cũng ăn rất ngon.



Trong quá trình xử lý thịt, xương lợn, xương thú mọc ra một bộ phận rồi bắt đầu nấu canh, chờ đến ngày mai cho thêm xương gà vào nấu cũng coi như là nước cốt, còn thừa thì cùng nhau ném ra ngoài đông lạnh.

Bởi vì nghi thức rất vội vàng nên An Vân không có thời gian chuyên làm quần áo cho nghi thức, hắn đành phải lấy ra quần áo làm bằng vải bông trước đó, lại phối hợp với áo khoác da thú, phối với vòng cổ da thú do Lộ Cảnh đưa cho hắn, tuy rằng tầng thô, nhưng cho dù đặt ở bộ lạc nào cũng là quần áo rất đẹp, chính là quần áo của Lộ Cảnh yêu cầu hắn đẩy nhanh tốc độ chế tạo, cho nên hôm nay cả ngày hắn đều vội vàng tự làm quần áo cho Lộ Cảnh.

xế chiều, khi Lộ Cảnh đã dọn dẹp xong nguyên liệu nấu ăn, hắn đi đến bên cạnh An Vân để xem quần áo hắn làm cho mình, thấy hắn vẫn luôn không nghỉ ngơi cúi đầu làm, có chút đau lòng, nhưng hắn biết An Vân rất coi trọng nghi thức quần áo:

- Tiểu Vân, có mệt hay không, ăn chút Tuyết Tinh quả rồi làm đi.

An Vân ngẩng đầu nhìn về phía thú nhân bên cạnh, cười cười, làm theo lời nói, duỗi tay cầm một quả Tuyết Tinh, nhưng sau khi ăn mấy quả lại bắt đầu làm lại lần nữa:

- Cảnh ca, ta không sao, thừa dịp ánh sáng tốt ta sẽ làm nhiều hơn, bằng không cũng chỉ có thể buổi tối điểm đèn dầu đẩy nhanh tốc độ.

Nói còn miệng còn đô đô.

Ánh mắt Lộ Cảnh nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu á thú tối sầm mấy phần, cầm lấy chén trúc uống một hớp lớn nước, không tiếp tục quấy rầy hắn, chỉ ngồi ở bên cạnh hắn giúp đỡ xoa dây thừng da thú, dây thừng này là dùng để thay nút thắt áo cùng đai lưng da thú, Tiểu Thạch Đầu được An Á mang theo đi đến bên cạnh chơi với Khả Khả, mấy ngày tiếp theo hắn đều được giao cho Khả Khả tạm thời chiếu cố.

Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi trực ban bổ sung xong bữa trưa thì Lộ Cảnh lập tức bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn còn dư lại của ngày hôm qua, một con gà cắt khối, một con gà khác đi da cắt thịt thành miếng, cởi khung xương gà đập vụn ném vào canh hầm xương, giữa trưa nấu cơm còn thừa một ít thịt lợn rừng, An Vân nghĩ buổi tối cũng có thể ăn rồi nên không lấy ra nấu nữa.

Đợi đến khi trời bắt đầu tối, Khoa Lôi ôm Tiểu Thạch Đầu, Mộc Lý ôm Khả Khả tới sơn động, không biết An Á đã đi đâu, một buổi trưa đã không gặp ai, cũng đến lúc này mới trở về.

Hai cái lẩu của Lộ Cảnh đã nấu, một cái bỏ thêm ớt cay, một cái nấm thịt gà, một cái tô thịt lát thịt bày ở trên giường đá, lại dùng ống trúc bỏ vào một thùng rong biển thay đổi khẩu vị, nướng một ngày một đêm thịt lợn rừng và tô thịt thú lông dài đặt ở bên cạnh hố lửa, lúc muốn ăn thì trực tiếp cắm lên nướng là được.

Lộ Cảnh đã thay quần áo mới An Vân làm cho hắn, lúc này An Vân còn đang chuẩn bị ở trong phòng, sau khi mọi người đến không bao lâu, hắn cũng từ trong phòng đi ra, Cocoa mới từ trong lòng a phụ đi ra, nhảy đát về phía An Vân:

- Oa, quần áo của Vân ca ca ngươi thật là đẹp mắt, vòng cổ Trân Châu cũng đẹp, sang năm ta cũng muốn làm một cái.

An Vân xoa đầu Cocoa, cười đáp:

- Được rồi, sang năm chúng ta lại đi tìm Trân Châu ở bên biển, đến lúc đó làm cho ngươi một cái vòng cổ còn xinh đẹp hơn cả ta.



Nói xong chậm rãi đi về phía Lộ Cảnh, chờ đến khi đến bên cạnh Lộ Cảnh, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Lộ Cảnh, bị ôn nhu tràn đầy bao phủ.

- Cảnh ca.

An Vân có chút thẹn thùng, người lại dựa về phía Lộ Cảnh.

Lộ Cảnh thuận thế ôm lấy vòng eo của An Vân, không tính là đặc biệt tinh tế, nhưng lại làm cho da thịt của mình gần sát thân thể hắn đều nổi da gà, từng cơn run rẩy từ cánh tay truyền đến trong lòng, Lộ Cảnh cười chào hỏi mọi người:

- Hôm nay là ngày ta và Tiểu Vân quyết định kết bạn lữ, chúng ta còn chưa có bộ lạc chính thức, không có tế tự cầu phúc cho chúng ta, nhưng ta tin tưởng, dựa vào nỗ lực của chính chúng ta, chúng ta cũng sẽ không thiếu cơm áo càng ngày càng tốt.

- Đúng vậy, hiện tại chúng ta sống cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, ở trong trời giá lạnh có nơi ấm áp và quần áo giữ ấm, còn có đủ đồ ăn không cần chịu đói, tin tưởng chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Mộc Lý và Khoa Lôi đồng thời nói.

- Chờ qua khi trời lạnh, chúng ta có thể nghênh đón cuộc sống mới tinh, nhưng hôm nay, vẫn phải cảm ơn mọi người tới chứng kiến nghi thức kết bạn của ta và Tiểu Vân, cho nên ta chuẩn bị đồ ăn mới cho mọi người, lẩu, có gì muốn ăn thì trực tiếp bỏ vào trong nồi, chờ nấu chín rồi sau đó lại gắp ra ăn là được rồi, nếu muốn uống canh thì trên bàn đá còn có nấm canh gà, nhưng không có lửa nóng, mọi người ăn ngon uống tốt.

Nói xong lại lấy rượu nho ủ ở phía trước ra:

- Đây là rượu ta ủ trước đó, ta thấy men cũng không tệ lắm, hôm nay cao hứng chúng ta uống một chút, An Á và Đại thúc Khoa Lôi đêm nay còn phải trực ban đêm thì uống ít một chút được không?

- Được rồi, nếu như sau khi uống ngon ngươi lại đến làm cho chúng ta thử, hôm nay ta sẽ cùng An Á hơi thử mùi vị đi.

Cái lẩu này cho dù là ở thời đại vật tư bần cùng này cũng là làm người không thể bỏ qua, mấy người vây quanh hố lửa ngồi xuống, Lộ Cảnh dùng đũa ý bảo nấu lẩu ăn, thịt nướng rất quen, chờ sau khi chín Lộ Cảnh liền gắp khối thịt vào trong chén An Vân, An Vân thổi, chờ thịt hơi lạnh sau đó cắn một miếng, canh gà thẩm thấu vào trong lát thịt, thịt tươi mới tươi mới tươi sống, hắn trừng mắt nhìn về phía Lộ Cảnh:

- Cảnh ca, ăn ngon miệng này!

Mọi người sớm đã bị hương thơm của lẩu hấp dẫn không được, lúc này nghe thấy An Vân đánh giá thì lập tức không nhịn được bắt đầu sử dụng đũa, trải qua một đoạn thời gian học tập, mọi người đã có thể thuần thục sử dụng đũa, chờ sau khi hơi chút thoả mãn ý muốn ăn uống, An Á lấy ra đồ vật một ngày hắn chuẩn bị, là đồ vật mà mọi người khắc gỗ, hoặc bò hoặc ngồi bốn con thú khổng lồ, một con thú nhỏ đáng yêu ngồi xếp bằng dựa vào một con hổ, trong lòng ôm một con hổ nhỏ, một con thú khác ngồi trên lưng một con báo, đưa tay vuốt ve con sư tử nhỏ hơn ba con thú khổng lồ khác, ở bên cạnh con báo này còn có một con báo, An Vân nhìn lễ vật này rất là vui vẻ:

- Thật là đẹp mắt, ta hiện tại đi vào trong phòng nghỉ ngơi.