Chương 67

“Tôi nói này, hai người cũng lười quá rồi đấy?” Phúc Nhạc chống thắt lưng vẻ mặt oán niệm mà dạy dỗ hai người bạn tốt đang híp mắt bắt chân phơi nắng: “Quét dọn, quét dọn!”

Jin và Haren làm bộ không nghe được.

“Đã nói rồi, sao phải quét dọn?” Kanya được Casar ôm chuẩn bị đi ngủ trưa, nghe Phúc Nhạc chưa từ bỏ ý định lầu bầu, xoa xoa mí mắt không hiểu hỏi.

“Mùa đông rảnh rỗi, cũng không có thể nằm dài mãi được?” Phúc Nhạc vẻ mặt nghiêm nghị nhét cây chổi vào trong tay Haren: “Thừa dịp mấy ngày nay nắng đẹp, phơi da thú ra, sửa sang lại phòng ở, như vậy tâm tình cũng sẽ tốt lên!”

“A... Thật là phiền phức.” Haren than khóc: “Nhưng mà... da thú phơi nắng cũng nên, phòng ở cũng tích trữ bao nhiêu là thứ bẩn. Nhưng mà tôi không muốn động đậy đâu...”

Phúc Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, tự cầm khăn lau đi quét dọn. Có lẽ phải trước tết âm lịch quét sạch một lần, quét luôn cả quan niệm thâm căn cố đế, dù nơi này không có tết âm lịch nhưng Phúc Nhạc vẫn muốn thừa dịp rảnh rỗi dọn dẹp trong ngoài một lần.

Vì là nhà mới, cho nên tro bụi và vân vân cũng không nhiều, bất quá những thứ mang từ nhà chú Kanya tới đều tùy tiện chất đống trong một gian phòng, phi thường hỗn độn, Phúc Nhạc đã định thu dọn phân loại lại, tránh cho việc ngày sau tìm đồ không thấy đâu.

“Chú nói này, hai đứa không phải là đã bắt đầu dựng dục đời sau rồi chứ?” Kanya hỏi, thuận tiện liếc nhìn Phúc Nhạc vẫn sức sống bừng bừng, không khỏi thở dài, chú đã hy vọng Tiểu Nhạc cũng giống bọn Haren uể oải một chút a, tốt xấu để chú có chút ít chờ mong.

“Sẽ không nhanh như vậy đâu?” Haren ngáp một cái nhỏ giọng đáp lại: “Nhưng mấy ngày nay Whorf bị làm sao ấy, cứ lăn qua lăn lại đến khuya.”

“Lauth cũng thế đó. Cho nên ban ngày mệt chết đi được, chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào.” Jin cau mày nói. Kết thành nghi thức đã được một đoạn thời gian, từ khi tuyết rơi, mùa đông chính thức đến, mọi người đột nhiên nhàn rỗi hẳn. Như thú Hadar còn đỡ, cả ngày xúm lại suy nghĩ những thứ mới mẻ, bọn Haren thì trừ nấy cơm ra chẳng muốn làm gì thêm.

“Tóm lại hai ngày này phải cẩn thận hơn, không nên quá mệt, có phản ứng liền nhanh chóng nói cho Tiểu Nhạc.” Kanya dặn dò, loại chuyện này chú là người từng trải vẫn có chút kinh nghiệm, nhưng Tiểu Nhạc rất thẹn thùng, mỗi lần thảo luận đến loại chuyện giữa chồng chồng đều đỏ mặt bỏ chạy, mọi người trêu chọc mãi, ngược lại cũng không thể nào cứng rắn lôi kéo cậu nói về những thứ này.

“Nói như vậy... cũng không phải là không thể.” Jin cẩn thận dịch sang phía Haren, cẩn thận ngắm Phúc Nhạc ra ra vào vào, xác nhận cậu hoàn toàn không chú ý tới bên này mới nhỏ giọng thầm thì nói: “Mấy lần gần đây Lauth cũng không …lấy…cái kia ra.” Jin nói đến đây đỏ bừng cả mặt, mặc dù sau khi kết thành nghi thức da mặt đã rất dày rồi, thường xuyên bị các giống cái đùa giỡn, nhưng nói ra điều này vẫn thấy rất…ngượng.

“... Tôi cũng vậy.” Haren bất đắc dĩ nói. Ngay từ đầu bởi vì còn không thích ứng, Whorf cũng sẽ dẫn cậu ta đi tắm rửa sau khi xong việc, thuận tiện lấy thứ kia ra, nhưng chờ khi thân thể giống cái dần dần thích ứng, cũng không cần quá lo lắng bởi vì vậy mà đau bụng.

“Quả nhiên cảm tình thật tốt.” Kanya thấp giọng cười nói: “Nhưng cũng chú ý thân thể chứ.” Tuy nói là quan tâm, nhưng bọn Jin luôn cảm thấy có ý chế nhạo nồng nặc.

Nói xong Kanya cảm giác tay mình bị nắm thật chặt, ngửa mặt nhìn Carsar, vẻ mặt hắn tê liệt: “Chúng ta cảm tình cũng rất tốt.”

Kanya không nói gì nhìn trời, cái này cũng phải so đo?

“Này này, mọi người, không quay về quét dọn cũng đành thôi, giúp làm cơm đi?” Phúc Nhạc bất đắc dĩ nhìn mấy người túm tụm tám chuyện, trong tay ôm một đống lớn da thú đi giặt.

“Ừ? Nấu cơm? Buổi tối ăn cái gì” ba giống cái giật giật lỗ tai, mong đợi hỏi.

“Ăn sủi cảo.” Phúc Nhạc đáp, sau đó đi ra bờ sông múc nước, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, chưa từng nghe qua!

Mùa đông đến đây, mặc dù không có cách nào ăn mừng tết âm lịch, nhưng sủi cảo và lẩu là nhất định không thể buông tha, còn nhớ khi ở cùng sư phụ và các sư huynh ăn tết đã làm một bàn lớn đủ loại món ăn ngon, Phúc Nhạc đã định một lần chậm rãi ăn tất cả những món đó trong mùa đông nhàn rỗi này rồi.

“Tiểu Nhạc, sớm như vậy đã làm cơm chiều?” Kanya ngủ đủ rồi, dứt khoát đứng lên giúp Phúc Nhạc đi giặt da thú, vừa giặt vừa nói.

“Dạ, bởi vì có chút phiền toái, cho nên lát nữa phải nhào bột mì.” Phúc Nhạc cười đáp, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Chú Kanya, Haren và Jin thân thể không thoải mái hả? Có cần cháu kiểm tra cho bọn họ hay không?”

“Không có việc gì.” Kanya vẫy vẫy bọt nước, do dự nửa ngày, vẫn là không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhạc, con và Joe, không định có đời sau sao?”

Phúc Nhạc sửng sốt, không biết vì sao Kanya lại đột nhiên hỏi chuyện này, thành thật trả lời: “Này... cháu cũng không biết.”

Mình có thể không sinh được con. Mặc dù ngay từ đầu nghĩ đàn ông con trai sinh con quá khó đỡ, nhưng nhìn thấy không ít giống cái ôm bé con mới sinh đi tản bộ, Phúc Nhạc ngược lại không bài xích nữa, chẳng qua còn chưa quá muốn nghĩ tới vấn đề này, dù sao phát sinh trên người mình và trên người người khác hoàn toàn là hai loại cảm giác.

“Ừ...hai đứa cứ suy xét đi.” Kanya cũng không có ép buộc cậu, sờ sờ tóc Phúc Nhạc khẽ mỉm cười một cái: “Kỳ thật, cùng bầu bạn của mình có một thú nhân hoặc giống cái bé nhỏ thuộc về cả hai, là một chuyện khiến người ta rất vui sướиɠ.”

Phúc Nhạc rùng mình, nhìn về phía Kanya, luôn cảm thấy… lúc chú Kanya nói chuyện này, cả người nhu hòa đi không ít.

“Con thấy Joe ấy, mặc dù giống Carsar không thích nói chuyện cũng không thích cười, nhưng hình dáng hơi giống chú đúng không?” Kanya cười híp mắt nói, có vẻ rất vui và tự hào: “Mỗi lần nghĩ đến Joe là con trai của chú và Carsar, đã cảm thấy rất vui vẻ.”

Phúc Nhạc nghe xong trong lòng không hiểu sao mềm nhũn, tưởng tượng thấy nếu như mình và Joe cũng có một bé con, sẽ có bộ dáng gì nhỉ? Sẽ là mặt liệt giống Joe chăng? Hay là giống mình?

Kanya nhìn Phúc Nhạc vẻ mặt dao động, cười cười không nói thêm, đến điểm dừng rồi thôi.

“Ôi, được rồi, cho con xem cái này!” Kanya làm như nhớ ra cái gì, vỗ tay một cái nói.

Phúc Nhạc buồn bực khó hiểu, cất một nửa số da thú đã giặt sạch, đem da thú đã giặt được một nửa đi cất, đi theo Kanya vào phòng chứa đồ linh tinh.

“Ngày đó chú thấy Joe mang thứ kia tới, không biết có phải để chỗ này hay không...” Kanya khom người tìm chung quanh.

“Chú Kanya, chú tìm cái gì, cháu giúp chú nhé?” Phúc Nhạc đi đến bên cạnh Kanya hỏi.

“Không cần không cần.... A! Tìm được rồi!” Kanya mừng rỡ, đem đồ trên tay đưa tới trước mắt Phúc Nhạc.

Phúc Nhạc cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là một cái răng nanh nhỏ.

“Đây là...” Phúc Nhạc mở to hai mắt tò mò nhìn, nhịn không được sờ sờ cái răng nanh dài nửa ngón tay: “Là của Joe sao?”

“Ừ ừ.” Kanya cười đến híp cả mắt, đại khái là nhớ ra chuyện gì đó vui sướиɠ.

“Thời điểm thú nhân nhỏ thay răng khá sớm, khi đó Joe vẫn là một con báo nhỏ, ngơ ngác chọc ghẹo thế nào cũng không phản kháng, cũng không khóc, chơi không vui!” Kanya không chút nào áy náy mà bán đứng con trai mình, rất là hoài niệm nói.

Phúc Nhạc tưởng tượng một chút bản mặt liệt của Je bị vò nắn đủ kiểu… a a a nhất định là rất đáng yêu!

“Cái răng này là chú cố ý cướp được từ trong tay nó đó.” Kanya vẻ mặt đắc ý nói.

Phúc Nhạc khó hiểu: “Cướp?”

“Thằng nhóc thối, lúc thay răng chẳng phải sẽ đau sao? Nó rất không vui, rơi cái rằng nào liền đập nát cái răng đó, đại khái là để báo thù cho mình...” Kanya buồn cười nói.

“Phốc!” Phúc Nhạc đã che miệng cười, trong lòng cũng ngứa ngáy, thật muốn trở về nhìn hình dáng khi còn bé của Joe mà...

“Cho nên, muốn nhìn hình dáng Joe khi còn bé, phải cố gắng đi.” Kanya vỗ vỗ Phúc Nhạc đích bả vai, có thâm ý khác mà nói.

Phúc Nhạc cũng không đoái hoài tới trong đó ý nhạo báng rồi, vuốt cằm rất nghiêm túc mà suy tính vấn đề này... Có thể sinh ra không?

Thừa dịp buổi chiều Phúc Nhạc đi giặt da thú, Haren và Jin đã dựa theo Phúc Nhạc chỉ huy mà nhào bột cán bột, chuẩn bị làm sủi cảo.

Bọn Joe và Lauth mấy ngày nay một mực bận rộn chuyện thủ vệ bộ lạc. Phúc Nhạc lần trước đề cập qua chuyện bẫy rập, bị tộc trưởng Barre nhớ kỹ. Mặc dù cung tên và vân vân tốt nhất không nên xuất hiện, nhưng chút ít bẩy rập thủ vệ bộ lạc vẫn làm được, ít nhất ngộ nhỡ có người đánh lén, cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian đối phó.

Phúc Nhạc cũng chỉ phụ trách nói ra ý nghĩ, thao tác cụ thể còn lại giao cho thú Hadar xếp đặt, các thú nhân khác chấp hành, phân công khá rõ ràng.

‘Đường biên giới’ của bộ lạc vô cùng rộng lớn, bởi vậy chuyện bẫy rập làm từ khi tuyết ngừng tới tận bây giờ, các thú nhân thay phiên đi làm, mấy ngày nay vừa lúc đến phiên bọn Joe và Whorf Lauth.

Bởi vì có Carsar, việc nặng nhọc như băm thịt làm nhân liền giao cho hắn, không đợi Phúc Nhạc phơi xong da thú bọn họ đã làm xong rồi.

Phúc Nhạc ướp nhân xong xuôi, nhìn mọi người, cười đến là xấu xa: “Bây giờ đến lúc mọi người làm việc rồi.”

Nói xong Phúc Nhạc cầm lấy da bánh chẻo đã cắt sẵn, bốc một ít nhân lên, tay múa may một hồi, trong nháy mắt làm ra một chiếc sủi cảo nguyên bảo tròn trĩnh.

Kanya và Jin đều thấy thú vị, học rất nhanh, duy chỉ có Haren chết sống không tạo được hình thù gì ra hồn, cuối cùng cũng chỉ có thể cam đoan nhân không bị lòi ra mà thôi.

Chờ bọn Joe trở lại, bánh chẻo cũng đã đem đi luộc. Trong đó bánh của Haren làm dễ phân biệt nhất, bởi vì thật sự rất xấu... Cũng may Whorf không ngại, rất nể mặt ăn sạch, trái tim thủy tinh của Haren mới miễn cưỡng khôi phục lại

Haren và Jin bởi vì nghĩ thấy chuyện con cái còn chưa nói rõ được, nên không nói cho Phúc Nhạc, nhưng lúc tối rửa chân chuẩn bị đi ngủ, Phúc Nhạc lại tự mình cân nhắc đến chuyện này.

Joe hơ lửa cho ấm người tiến vào liền thấy A Nhạc nhà mình ngơ ngác một tay nâng cằm ngẩn người, nước lạnh cũng không biết.

Đi tới xoa xoa chân cho Phúc Nhạc, bê nước lạnh ra ngoài đổ, nhìn lại, Phúc Nhạc đang ngắm mình chăm chú, không khỏi buồn bực khó hiểu: “A Nhạc, làm sao vậy?”

“Anh nói xem, em có thể sinh ra một bé con được không?” Phúc Nhạc híp mắt hỏi, ờ, lời vừa ra khỏi miệng lại thấy không đúng chỗ nào...

Trong lòng Joe khẽ động, đi tới ôm Phúc Nhạc ngồi xếp bằng ở trên giường: “Sao lại nghĩ tới cái này?” thân thể A Nhạc có thể khác hẳn với bọn họ, chuyện này Joe biết, nhưng không để ý, tự nhiên cũng không hy vọng Phúc Nhạc không vì vậy mà phiền não.

“Em muốn nhìn hình dáng của anh lúc còn bé!” Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng: “Còn có đứa con lớn lên giống y như anh và em!” Ngẫm lại thấy rất chờ mong đó! Mặc dù vẫn như trước canh cánh trong lòng chuyện kiếp sau của mình... Quên đi, dù sao cũng phải trả giá thật lớn! Phúc Nhạc cắn răng một cái nghĩ.

Joe sửng sốt, nhịn không được đỡ trán: “Là ma phụ nói gì với em sao?”

“Ừ, em còn nhìn được răng của anh nữa đấy!” Phúc Nhạc nhắc tới chuyện này vẫn còn chút kích động, cười nói.

Joe bất đắc dĩ, chuyện khi còn bé báo thù răng nanh của mình khẳng định cũng bị moi ra rồi... Thật mất thể diện mà.

“Joe, anh nói em rốt cuộc có thể sinh được không?” Phúc Nhạc nhớ mãi không quên tiểu shota, hăng hái hẳn với chuyện sinh con, chưa từ bỏ ý định mà túm túm tóc Joe hỏi.

Joe cúi đầu nhìn bầu bạn vẻ mặt mong đợi, khẽ cong khóe miệng: “Có thể sinh hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết...”

“Ai đừng...” Sau một khắc hơi thở quen thuộc mà cường thế liền đột nhiên kề sát vào, môi Joe dính vào, đầu lưỡi đã chui vào kịch liệt mà khuấy động, Phúc Nhạc theo bản năng nắm chặt cánh tay Joe, chậm rãi đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng mà lại nóng bỏng.

Cởi xuống da thú vướng bận, đem Phúc Nhạc xoay người áp lên trên giường, tấm lưng bóng loáng trắng noãn đối diện với mình, con ngươi màu vàng bỗng nhiên tăm tối, hạ xuống những nụ hôn vụn vặn nhẹ nhàng.

Phúc Nhạc nằm lỳ ở trên giường, bởi vì sau lưng bị hôn mà mà có chút run rẩy, bởi vì là hơi thở quá mức quen thuộc, hầu như chưa cần chút vuốt ve gì, vật dưới thân cũng đã tự mình đứng lên, Phúc Nhạc không khỏi thấy thẹn, không khỏi có chút giãy dụa, tay Joe để sẵn bên hông cậu, ngón tay đã trượt hướng chỗ bí ẩn kia chậm rãi trừu động đảo quanh khuếch trương.

“Muốn nhìn hình dáng của ta lúc còn bé, A Nhạc cũng phải cố gắng nhé.” Joe nằm sấp, hơi thở ấm áp phun trên cổ, tê dại một trận, Joe hình như còn ngại không đủ, răng nanh ở cổ và nơi bả vai lưu lại dấu răng màu đỏ, sẽ không đau đớn, lại làm cho người ta khó có thể bỏ qua.

Trải qua khuếch trương đầy kiên nhẫn, Joe chậm rãi đến gần cái nơi khiến hắn khó lòng khống chế kia, thân hình Phúc Nhạc run lên, trong nháy mắt dưới thân có cảm giác cực nóng, như muốn hòa tan cả người.

Joe chậm rãi động vừa tìm kiếm nơi khiến A Nhạc của hắn thoải mái một chút, như nguyện nghe được người dưới thân đột nhiên hít một hơi mới vừa lòng, hai tay nhấc hông Phúc Nhạc lên, đỡ cậu chậm rãi ngồi lên trên người hắn.

Phúc Nhạc cả người yếu mềm căn bản không cách nào khống chế thân thể chính mình, vừa thẹn vừa giận, bây giờ cả người cậu đều ngồi trên người Joe, dưới thân còn nuốt lấy vật kia, người anh em cũng được chăm lo hết lòng, tư thế này thật sự khiến Phúc Nhạc không dám trợn mắt nhìn tình cảnh của bản thân.

“A Nhạc, tự mình động đi.” Joe cắn vành tai Phúc Nhạc thấp giọng nói, giọng nói khàn khàn thoáng gợi cảm, khiến Phúc Nhạc vô ý thức chặt lại bên trong, trong nháy mắt cảm giác được vật trong cơ thể lại lớn lên một vòng, khiến cho người ta không khỏi mê muội.

Phúc Nhạc cắn chặt răng không chịu để bất kỳ thành âm kỳ quái nào lộ ra ngoài, cũng không chịu di chuyển, trong lòng mắng Joe ngút trời, từ đâu học được mấy thứ kì quái không biết!

Joe thật ra rất kiên nhẫn, theo đuổi nguyện vọng trước đó của mình, chuyên tâm nghịch vật nhỏ dưới thân Phúc Nhạc, trong chốc lát đã có một cỗ bạch trọc xì ra.

“Đừng...!” Bởi vì sung sướиɠ mà cả người đều mất sức lực, thân thể cũng không khỏi xụi lơ, nhưng vì vậy lại khiến cự vật kia càng tiến vào chỗ sâu hơn nữa, khiến cậu nhịn không được thở nhẹ ra.

Phúc Nhạc hận đến ngứa răng, chỉ phải tự mình chậm rãi giật giật, nhưng bởi vì phần đỉnh va chạm vào nơi đó mà không nhịn được run rẩy, “A... Joe...” kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như nhấn chìm cơ thể, Phúc Nhạc xụi lơ không làm được gì, không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng gọi tên Joe.

Joe nhịn đã lâu, đỡ hông cậu nhanh chóng vận động, mỗi một lần tựa như đâm tới chỗ sâu nhất…

Đến cuối cùng, Phúc Nhạc đã quên mất vì sao mình và Joe lại điên cuồng như vậy, mơ màng mê man đi trong cơn mỏi mệt. Joe mỉm cười sờ gò má của bầu bạn nhà mình, hơi thở dài, nếu A Nhạc thật muốn có đời sau, vậy mình cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng mà... Joe nheo mắt lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm, nếu nó mà có dũng khí quấn quít lấy A Nhạc, liền ném cho ma phụ nuôi là được…

—- đây là phân cách tuyến lâu thật là lâu về sau ——

“Richard, lại qua đây chờ hai thằng nhóc thối kia hả?” Phúc Nhạc mới từ sau nhà bước ra, liền thấy một bé con lắc chân ngồi trên băng ghế dưới tàng cây nhìn quanh, Phúc Nhạc cười hỏi, thuận tiện qua bóp mặt nó một cái.

“Dạ.” Richard gật đầu: “Con chào chú Phúc Nhạc. Ma phụ bảo là buổi trưa muốn ăn cơm ở nhà chú Phúc Nhạc.”

“Cái tên Jin này...” Phúc Nhạc bất đắc dĩ, y và Haren rất hay cọ cơm, mà còn không bao giờ đến một người.

“Chú ơi, Rael và Ian khi nào thì về ạ?” Richard túm tay áo Phúc Nhạc hỏi, mặt hồng hồng: “Con muốn dẫn bọn họ đi gặp người bạn mà hôm nay con gặp được!”

“Lúc ăn cơm có thể gặp được.” Phúc Nhạc cười, quay đầu lấy ít đồ ăn vặt cho thằng bé lót dạ, phải đi nấu cơm.

Đến trưa, Joe và Ian rốt cục đã trở lại, Whorf đại khái đã xách thằng nhóc thối nhà mình đi về, nhưng Jin đã nói cả nhà sẽ tới ăn cơm, cả nhà Haren khẳng định cũng sẽ tới thôi.

“Ian!” Richard nhảy khỏi băng ghế chạy tới trước mặt thằng bé mặt liệt bên người Phúc Nhạc, cười híp mắt nói: “Hôm nay em đυ.ng phải một người, hắn nói thích em, buổi chiều mang hai anh đi xem được không!”

Ian vẫn bình tĩnh như trước: “Ừ, em thích hắn không?”

“Thích!” Richard gật đầu: “Hắn là người tốt, em không cẩn thận rơi xuống từ trên cây, hắn còn bảo vệ em.”

“Ừ, nếu bắt nạt em, nói cho Rael với anh là được.” Ian không thay đổi sắc mặt, sờ đầu Richard nói.

Richard vẫn cười ha ha gật đầu, đại khái là đã sớm quen bộ dáng này của đồng bọn.

Richard là giống cái nhà Jin, khi còn bé vẫn đi theo Ian và Rael, hai thú nhân rất thích cậu bé, bởi vì là giống cái, cho nên thoạt nhìn nhỏ hơn cả Ian sinh sau, Ian và Rael coi cậu bé như em trai mà chiều chuộng.

Phúc Nhạc há hốc mồm, không biết nói cái gì cho phải, ánh mắt phức tạp mà trở về nhà bưng thức ăn, bây giờ trẻ con cũng lưu hành thói yêu sớm sao…mà thằng con mặt liệt nhà mình… Phúc Nhạc nghĩ lại bắt đầu thở dài

“Làm sao vậy?” Joe đi vào thuận tay từ phía sau ôm eo bầu bạn nhà mình, hôn một cái lên thái dương cậu hỏi: “Lại thở dài?”

“Anh có phát hiện không, Ian và Rael so với Richard còn thân mật hơn, bọn nó sẽ không phải là...” (Ian là con của Joe, Rael là con của Whorf)

“Ừ, đúng thế.” Joe vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: “Hai đứa nó nói về sau sẽ sống cùng nhau.”

“…” Phúc Nhạc há to miệng, đã tự định chung thân ngay cái lúc cậu không biết rồi sao?!

“Không cần lo lắng.” Joe cười cười an ủi: “Ian và Rael đều đã năm tuổi. Đã hiểu chuyện rồi, có người thích rất bình thường.”

Joe và Whorf đều là những ông bố nghiêm nghị, bởi vậy từ sớm đã mang mấy đứa con đi tham quan học tập kỹ xảo đi săn, hai thú nhân cũng thông minh, học nhanh, qua vài năm nữa là có thể tự mình đi săn rồi. Hai đứa nhỏ vẫn sống chung một chỗ, đã hiểu rõ nhau, cảm tình rất sâu, muốn sống cùng nhau tới già cũng không phải chuyên gì kỳ quái.

Phúc Nhạc ngẫm lại, chỉ là bé con mình nuôi từ nhỏ đến lớn lại đi yêu sớm. Mặc dù từ nhỏ Ian cũng rất độc lập, không cần bọn họ quá quan tâm, nhưng Phúc Nhạc vẫn có chút cảm giác thất bại.

Còn về Rael cũng là thú nhân…trong mắt Phúc Nhạc, dù là giống cái hay là thú nhân, đều là đàn ông con trai cả, có gì khác nhau đâu, chỉ cần chớ vì việc nhà mà đánh nhau là được rồi.

“Ian!” Đang nói chuyện Phúc Nhạc chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, không nhịn cười được, nếu như là Rael vẫn luôn một lòng một dạ với Ian, ngược lại cũng là một lựa chọn khiến người ta yên tâm.

“Rael!” Richard vui vẻ chào hỏi với thiếu niên đang lo lắng chạy vào. Rael rất ra dáng anh cả sờ đầu Richard, quay đầu nhìn Ian.

Thiếu niên trước mắt một đầu tóc bạc rất giống ma phụ Haren nhà mình, mà ngũ quan thì lại giống Whorf, mặc dù bây giờ tuổi còn nhỏ, ngây ngô nhưng cũng hơi nhìn ra được tướng mạo anh tuấn ngày sau, giờ phút này lại bày ra vẻ mặt hoàn toàn chẳng hợp với tướng mạo, cười ngu đần với Ian.

“Ừ.” Ian cũng khó có được mà ôn hòa chút ít, lấy tay phủi cái lá cây dính trên đầu Rael, giọng nói hơi có ý cười: “Đồ đần.”

“Xế chiều đi lên núi đi? Tôi phát hiện một hồ nước bốc lên hơi nóng!”

“Nhàm chán.”

“Đi đi mà đi đi mà! Richard cũng đi nhé.”

“Dạ!”

“Ian...đi đi mà...” Rael cố ý giả bộ đáng thương, vẻ mặt chờ đợi mà nhìn Ian.

“... Tùy cậu.”

“Yeah!” Rael trong nháy mắt hoan hô.

Phúc Nhạc dựa ở cửa khoanh tay mỉm cười nhìn tiểu shota sức sống tràn trề ôm lấy đứa con nhà mình hôn một cái, mà Ian mặc dù hung hăng trừng đối phương, nhưng lại không hề ra tay đánh người.

“Anh nói, đến lúc đó Ian sẽ ở trên hay ở dưới?” Phúc Nhạc đột nhiên có ý nghĩ như vậy hỏi Joe đằng sau lưng.

“…” Joe nhìn trời, loại sự tình này, để bọn nhóc đó tự mình phiền não đi