Chương 37: Thắng lợi

Lôi Tấn kịp thời phản ứng, xoay người một cái nhảy từ trên võng xuống, giữ chặt một giống cái vừa đi qua bên cạnh, hỏi “Cái gì tới? Cái gì tới? Là đàn thú tới sao?”

“A? Nga, ngươi không cần sợ hãi.” Kỳ thực giống cái này bị Lôi Tấn đột nhiên xuất hiện hù dọa nên kêu một tiếng, mọi người cùng nhau ở trong rừng mấy ngày, rất nhiều người đã biết Lôi Tấn, sau khi nhận ra là hắn, mới vỗ vỗ ngực thở hổn hển hai cái, bình tĩnh lại, biết Lôi Tấn vừa tới bộ tộc, chưa thấy qua đàn thú, còn không quên an ủi hắn “Chưa tới đây đâu, cho dù là tiến vào bộ tộc, đàn thú cũng sẽ không tiến vào rừng, ngươi không cần lo.”

La Kiệt cũng theo thụ động trượt xuống, không tiếng động nhếch miệng, thầm nghĩ con mắt nào của ngươi nhìn thấy Lôi Tấn sợ, y dù đứng cách Lôi Tấn hai bước xa cũng có thể thấy trong cặp mắt kia là lục quang hưng phấn được mạo hiểm, sáng rực như hai cái bóng đèn cực lớn, rõ ràng chính là mong chờ, đúng là khẩn cấp, e sợ thiên hạ bất loạn, đúng là hận bản thân không thể mọc thêm một đôi cánh để tận mắt bay qua nhìn xem

“thì ra còn chưa tới a?” Lôi Tấn thật đúng có hơi chút thất vọng, nhưng thanh âm chấn động đại địa càng lúc càng lớn, ngay cả lá trên cây cũng không ngừng rụng xuống, rơi đầy đầu Lôi Tấn, mặt đất hắn đang đứng càng lúc càng cảm nhận sự rung động mãnh liệt, xem ra cho dù chưa có tới, thì khoảng cách cũng không sai biệt lắm

Chân giống cái kia đứng không vững, thân thể lung lay hai cái, lại nghĩ tới con mình còn trong nham động, vội vàng cùng Lôi Tấn nói lời từ biệt, chạy về

“La Kiệt, ngươi thấy cái vòng Firebreak của chúng ta có thể dùng được không?”Lôi Tấn vung tay lên, phủi lá rụng trên người, nhìn khí thế hùng hổ kia, thực có chút khủng bố, không biết hiện tại mới lo lắng về cái Firebreak kia có dùng được không có muộn quá không

Vô nghĩa, đương nhiên là quá muộn.

“Việc đã tới nước này, chỉ có thể yên lặng xem kỳ biến, hậu quả tồi tệ nhất cũng chỉ là chuyện hai mươi năm trước sẽ tái diễn lần nữa.” La Kiệt hiện tại cũng không lo lắng, dù sao nên làm đều đã làm, còn lại chính là coi ý trời

“Nói vậy cũng đúng.” Nhưng thực vất vả đưa ra ý kiến hay, đại gia hỏa bận việc nửa ngày, kết quả thế nhưng lại mặc kệ, thực sự mất mặt a, nếu truyền tới thế giới kia thì

La Kiệt tựa hồ nhìn thấu tâm tư hắn, không sao cả cười nói “Yên tâm, dù ngươi làm ra chuyện mất mặt gì ở đây, cũng sẽ không rơi vào thế giới kia đâu.”

Lôi Tấn tỏ vẻ khinh bỉ nói “Ta chưa từng làm chuyện gì mất mặt.” Ra vẻ cũng làm không ít

Hai người đang đứng nói chuyện, bọn Hi Nhã cùng rất nhiều thú nhân đã quay lại, mấy ngày nay phần lớn thú nhân đều ở lại bộ tộc, cách thảo nguyên tương đối gần, làm việc cũng tiện hơn, chỉ có một ít thú nhân tuần tra chỗ rừng rậm, bảo hộ giống cái cùng đứa nhỏ, tránh cho các thú nhân bộ tộc khác nhân cơ hội đánh lén, giống như hôm nay nhiều người cùng nhau trở về như vậy là rất hiếm thấy.

“Như thế nào đều đã về rồi?” Chờ người khác lục tục đi xong, Lôi Tấn cùng La Kiệt múc nước từ trong trong thùng đưa cho bọn Hi Nhã, chờ mấy người thay phiên nhau uống xong, Lôi Tấn hỏi

“Người hôm nay phái đi tuần tra nói, tốc độ đàn thú di chuyển rất nhanh, vốn ngày mai có thể làm xong Firebreak, buổi tối hôm nay mọi người đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng hoàn thành. Người bộ tộc để lại bên kia nói, đàn thú không biết lúc nào thì xông ra, mọi người cộng lại bên này cũng không thể để thiếu người, để ngừa vạn nhất đàn thú bị lửa xua tan, chạy trốn xung quanh, thật sự sẽ xông vào đây.” Trả lời là An Sâm

“vậy các ngươi ăn cơm chiều chưa?” La Kiệt hỏi

“Còn chưa có ăn a, a sao, Minh Nhã đói.” Bởi vì chuyện Firebreak nên tất cả mọi người đều vội, Minh Nhã tự nhiên cũng muốn đi hỗ trợ, tuy rằng còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là thú nhân, giờ phút này lại xoa cái bụng nhỏ, làm nũng với La Kiệt.

“Vậy các ngươi ra dòng suối phía trước rửa mặt chút đi, chúng ta đi làm thịt nướng.” La Kiệt thấy trên người bọn họ toàn là mồ hôi cùng bùn ra lệnh

“Nhưng Minh Nhã mệt quá a.” Minh Nhã đặt mông ngồi xuống đất, biến thành một con báo con màu ngân bạch, vốn chưa cử hành nghi thức trưởng thành của thú nhân, duy trì hình người trong một thời gian dài chính là một gánh nặng mới thân thể, đừng nói y lại còn làm việc dưới ánh nắng chói chang, sống đến lúc này, đã là phi thường không tệ

La Kiệt đau lòng vuốt vuốt lông mao của y.

Minh Nhã ở trong lòng La Kiệt lăn a lăn, hữu khí vô lực gọi “A sao.”

Hai mắt Lôi Tấn cũng nhiều thêm lo lắng, Minh Nhã thấy được, lập tức tỉnh táo vài phần, vươn một móng vuốt nhỏ, nói “Lôi Tấn cũng ôm Minh Nhã một cái đi.”

Lôi Tấn cười lắc đầu, từ trong lòng La Kiệt nhận lấy y, nhét vào trong ngực, không tính là dịu dàng chà xát hai cái nói “Ngươi nhanh chóng tắm đi, một thân toàn bùn, thối muốn chết, ta làm thịt nướng cho ngươi ăn. Hai ngày trước ta mới kiếm được chút mật ong ở trong rừng, còn chưa lỡ ăn, hiện tại lại tiện nghi cho các ngươi.”

“A, được, cơm Lôi Tấn là ăn thực ngon.” Nghe thấy có đồ ăn ngon, hai mắt Minh Nhã sáng rực

La Kiệt hừ lạnh một tiếng

An Lạc nhanh chóng chạy tới ôm tiểu nhi tử lại, nói “A cha ôm Minh Nhã đi tắm.”

Trong rừng cây dần dần tràn ngập mùi khói, phỏng chừng có rất nhiều nhà cũng giống như họ đang chuẩn bị cơm chiều cho các thú nhân vừa trở về

Lôi Tấn không sống trong hốc cây, La Kiệt đem những con mồi treo ở hốc cây bên trên chỗ Lôi Tấn ngủ, lúc này y leo lên, từ cửa sổ thò đầu ra hỏi “Ngươi tính làm món gì?” Kỳ thực La Kiệt cũng thừa nhận tay nghề Lôi Tấn so với y tốt hơn nhiều lắm, thức ăn mà hai người họ ăn mấy ngày hôm nay đều là do Lôi Tấn làm

“Không phải còn một một cái chân của con hắc sơn dương sao? trước thả nó xuống, ta thấy nướng dương cùng nướng gà đi? cũng tương đối giống nhau” La Kiệt cầm chân của hắc sơn dương cùng ba con chim trĩ thả xuống

Lôi Tấn cầm một cái nồi, đổ chút nước sạch, đem phiến thịt dê La Kiệt đã thái tốt, dùng xương dê để ninh canh, chặt nhỏ rồi ném vào nồi nấu, Lôi Tấn còn bỏ vào một ít gia vị cùng người khác đi hái

Trong bụng chim trĩ có nhét nấm dại nhặt trong rừng, xoa một lớp mật ông, đặt lên lửa nướng

Vài người bọn họ đã quay lại, bất quá có thêm người, An Bố, Chu Hi cùng Mục Lạp cũng tới, nơi có Mục Lạp tự nhiên không thể thiếu Hạ Vị, lập tức hơn bốn người, Lôi Tấn vừa thấy là biết chút đồ ăn này không đủ, nghĩ muốn đi lấy thêm một chút, nhưng An Bố, khi thấy La Kiệt đang nướng thịt dê, tựa hồ rõ ràng có chút sửng sốt, nói “các ngươi còn chưa ăn cơm sao?”

La Kiệt không trả lời, An Sâm cười nói “Chưa đâu, bọn ta còn chưa tắm rửa sạch sẽ, La Kiệt như thế nào lại cho ăn?”

An Bố đáp “Cũng đúng.”

“Các ngươi ăn không? CÙng chờ chút?” Trong lòng An Lạc còn ôm Minh Nhã đã ngủ khò

“Chúng ta ăn rồi, An Lạc thúc thúc.” Mục Lạp cùng La Kiệt rất thân cận, tự động sáp qua cười hì hì nói “Bất quá cơm La Kiệt thúc thúc làm thơm quá à.”

“Quỷ tinh linh nhà ngươi. Đợi chín rồi nếm thử coi.” Hiển nhiên La Kiệt cũng rất thích nó, vẻ mặt ôn hòa kéo nó ngồi xuống bên người

Lôi Tấn thấy Minh Nhã đang ngủ, bọn An Sâm thì đang nói chuyện, liền đem Minh Nhã ôm về phóng lên giường ngủ, Minh Nhã nằm trên võng không thoải mái trở mình một cái, rất nhanh lại ngủ, có thể thấy thực sự đã mệt chết rồi

Hi Nhã ở bên nhìn qua, đem một cái áo đắp lên người Minh Nhã, nói nhỏ “Hôm nay ngươi cùng ba ba có khỏe không? Buổi chiều ta thấy các ngươi nóng đến lợi hại.”

“Có thể có chuyện gì?”Lôi Tấn tùy ý nhướn mày, lập tức phất tay, nói nhỏ “ta đi xem thịt đã nướng chín chưa? Tay nghề của La Kiệt thật sự không thể tin được, quá kém, mỗi lần để y coi một chút, đều có vết khét không nuốt nổi.”

Giữ một khoảng cách, giữ một khoảng cách. Hắn giờ không thể đánh bại Hi Nhã

Hi Nhã nhăn mày cười khổ, tự làm tự chịu, nhất thời không khống chế được, xem ra chuyện trong rừng ngày đó, Lôi Tấn thực đã biết, bởi vì từ ngày đó tỉnh dậy tuy mặt ngoài không nói gì, nhưng y không phải không có tri giác, như thế nào không nhận thấy Lôi Tấn đang cực lực trốn y đâu. Bất quá biết cũng tốt, y cũng không tính toán tiếp tục giấu Lôi Tấn, làm rõ rất tốt, như vậy y cũng không cần chân tay co cóng, bất quá tổng cần một cái quá trình, y rất có kiên nhẫn, không ngại mất một thời gian dài một chút, tuy quá trình chờ đợi thực sự vất vả, đặc biệt là nhìn đến thái độ đối xử không đồng nhất của hắn đối với ba huynh đệ, với Mặc Nhã là tín nhiệm, với Minh Nhã là sủng ái, đối với mình tựa hồ muốn bắt đầu làm huynh đệ, hiện tại vừa thấy có thể nào, trực tiếp có thể trốn xa thì trốn rất xa.

Làm cơm xong, Lôi Tấn thấy Minh Nhã còn chưa tình, để lại cho y một con chim trĩ nướng, mấy người kia tuy nói là ăn cơm xong mới tới, thế nhưng bản thân cũng không thể chỉ để mỗi bản thân ăn, để nhà người ta trừng mắt nhìn mình, Lôi Tấn làm cho mỗi người một chén canh thịt dê, vài người ăn thấy ngon, cũng khen không ngớt, Hạ Vị ánh mắt luôn nhìn về phía Mặc Nhã, cuối cùng ánh mắt cũng nhanh chóng rút gân, một cái một lớn một nhỏ, Mặc Nhã đến cả bạch nhãn cũng lười cho y

Bây giờ là thời khắc mấu chốt, An Bố lầ tộc trưởng tự nhiên không thể vùi đầu ngủ ngon, đem nay y còn phải quay về bộ tộc, An Sâm An Lạc Hi Nhã cùng Hạ Vị cũng phải đi, chỉ để lại Mặc Nhã, đem theo Chu Hi cùng Mục Lạp ở chỗ này nghĩ muốn chiếu cố lẫn nhau

Chu Hi cùng Mục Lạp theo La Kiệt đi vào hốc cây, Minh Nhã ngủ trên võng, Lôi Tấn cùng Minh Nhã canh giữ bên lửa trại, cũi gổ phát ra tiếng nổ bép bép

Lúc đầu thì hoàn hảo, Lôi Tấn cùng Mặc Nhã có thể tán gẫu vài câu, Mặc Nhã tuy nói hay nhưng nói không nhiều, thế nhưng Lôi Tấn cũng không nhất định y phải nói, chỉ cần có người nghe là được rồi, cứ như vậy Lôi Tấn miễn cưỡng duy trì được vài phần thanh tỉnh, nhưng tới sau nửa đêm thì kiên trì không nổi nữa, dựa lưng vào đại thụ, tiến vào trạng thái nửa mơ ngủ

Chỉ có thể trách cuộc sống ở đây có quy luật quá, mới chỉ hơn hai nguyệt ngủ sớm dậy sớm đã hình thành ổn định thời gian làm việc và nghỉ ngơi, muốn giống như trước, thức suốt cả đêm cũng không sao, bây giờ thì cứ tới giờ là buồn ngủ

Minh Nhã xích lại gần hắn, nắm bờ vai hắn, tựa vào vai mình. Lôi Tấn than thở một tiếng “Đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của lão tử.” Đầu nghiêng một cái, nhanh chóng ngủ say.

“Được rồi, ngủ đi.”Minh Nhã yếu ớt cười, cúi đầu ấn lên môi Lôi Tấn một cái hôn

“dựa vào, cái này mà gọi là không chiếm.” Tâm tư Lôi Tấn giật nảy, nhưng mí măt trầm trọng dính lại mở không ra

Ngày hôm sau, chấn động trên mặt đất kịch liệt hơn, nếu không phải biết đây là đàn thú có quy mô lớn, Lôi Tấn còn tưởng rằng xẩy ra động đất, nằm trên võng giống như nằm trên thuyền, trái phải lắc lư, làm cho hắn thấy buồn nôn, đành phải xuống dưới đại thụ nôn khan vài tiếng, lại cái gì cũng không nhổ ra

Tô Thụy vừa lúc đi qua, thấy Lôi Tấn như vậy, lo lắng giúp đỡ hắn hỏi “Lôi Tấn, ngươi không sao chứ? Mấy tháng rồi?”

Lôi Tấn lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, cái gì mấy tháng?

Chợt nghe Tô Thụy tiếp tục nói “Ai, mặc kệ là mấy tháng, cũng không thể cứ nhảy lên nhảy xuống như ngươi chứ, cẩn thận bảo bảo trong bụng.”

Lôi Tấn đầu đầy hắc tuyến, tiếp theo có thể cầm tay đan áo

Tô Thụy nghĩ hắn ngượng ngùng, đối với La Kiệt vẻ mặt giống như kẻ vô sự, gác chân ngồi ở cửa hốc cây, oán hận nói “La Kiệt, sao ngươi cũng không nói với Lôi Tấn một chút.”

La Kiệt giương mắt liếc qua cái bụng Lôi Tấn một cái, ngoắc ngoắc đùa cợt nói “Nhanh như vậy đã có? Của ai vậy?”

Lôi Tấn trực tiếp giơ ngón giữa với y, không giải thích

Chạng vạng, trên trời nổi lên ráng đỏ, toàn bộ không trung đều bị nhuộm thành một mảnh đỏ rực, dưới dư quang trời chiều, tiếng chấn động của mặt đất cùng tiếng rống của dã thú vang lên trong gió, Lôi Tấn ở trong rừng cũng có thể thấy trên thảo nguyên xa xa bụi đất bốc lên cuồn cuộn

Lôi Tấn lôi kéo La Kiệt chạy lêи đỉиɦ của một khối đất lớn, dõi nhìn ra, đàn thú hỗn loạn trong bụi đất lũ lượt xông về đây, thực lớn, âm thanh gào rống tuyên cáo sự tồn tại vang vọng, mấy chục thậm chí là mấy trăm vạn các loài động vật hoang dã tự như thủy triều, nhìn không thấy giới hạn, khiến Lôi Tấn nhìn mà da đầu run lên

Chờ đàn thú lại gần chút nữa. Đủ để ngọn lửa cháy lan đồng cỏ mượn gió đông bắc lan ra, có ít động vật không kịp tránh, trực tiếp bị ngọn lửa nuốt trọn, một ít dính chút lửa, lăn lộn trên đất, kêu gào thê thảm, phần còn lại bắt đầu không đầu không đuôi ngĩ cách thoát khỏi, trong lúc này có không ít động vật yếu ớt bị gϊếŧ chết, rất nhanh trên thảo nguyên đã chất đầy thi thể, bất quá phần lớn đã chạy về hướng tây bắc

“này xem như thành công đi?” Lôi Tấn cũng bị một màn này rung động rồi, sau một lúc lâu mới nói, hắn không có mấy cái tổn thương buồn bã xuân thu, không vì động vật chết đi mà bi ai, chỉ cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, cũng không phải lầ hoàn toàn vui sướиɠ khi thắng lợi

“Đúng, ngươi không cần hoài nghi.” La Kiệt quyết đoán nói

“vậy là tốt rồi.”Lôi Tấn quay đầu lại là cợt nhả, nói “Đi, chúng ta trở về chúc mừng thắng lợi.” Hắn đã nghe thấy tiếng hoan hô từ thảo nguyên cùng trong rừng vang lên

Mặc Nhã luôn luôn theo sau họ, lúc này thấy họ đi xuống, không tiếng động cười.