Chương 27: Đường trở về

Lôi Tấn lạnh mặt, nhìn hai kẻ trước mắt, đem quần vừa rồi do giãy dụa mà tuột xuống mắt cá chân kéo lên, nhưng mà cảm giác dính dấp trên làn da, làm sắc mặt hắn đen như đáy nồi, thứ gì đó của Minh Nhã vẫn còn ở trên đó, nhưng hắn cũng chỉ có hai bộ quần áo này thôi, đều là của La Kiệt cho hắn mượn, lúc tắm ở suối lúc nãy đã ướt một bộ, cái này giờ mà cởi ra, thì thực không còn bộ nào nữa

Nghĩ tới thời điểm ở trong núi có người cho hắn cái áo da thú, tuy rằng không thoải mái, thế nhưng có thể chấp nhận một chút, lúc ấy hắn có giặt, rồi đặt ở ngăn tủ dưới, Lôi Tấn nghĩ tới đây, cũng không quản trong phòng vẫn còn có hai người đang ở cạnh, chân trần bước xuống giường, từ trong tủ quần áo tìm đồ ra

Nghĩ hai kẻ kia giờ cũng không thể làm gì với hắn, trực tiếp cởϊ áσ, tính toán thay đồ ở đây. Lôi Tấn trong lòng bùng nổ, cùng lắm là liều mạng, tuy khẳng định đánh không lại, thế nhưng muốn cá chết lưới rách thì không khó

Ánh sáng từ bầu trời bên ngoài lách theo khung cửa sổ, rọi lên người Lôi Tấn, cốt nhục cân xứng, vòng eo thon gọn, bóng dáng cao ngất, trên da thịt tựa như có một tầng quang mang mỏng manh, trên cổ có mấy dấu xanh xanh tím tím rõ rệt, khiến Hi Nhã nhìn mà nuốt nước bọt liên tục

Hi Nhã vẫn nhớ rõ thời điểm lúc lần đầu tiên họ nhìn thấy giống cái này, kỳ thực so với tiểu đệ nhà mình y cùng Mặc Nhã đã sớm phát hiện ra người này

Sau khi Minh Nhã trưởng thành, lần đầu ra ngoài một mình, tự nhiên sẽ không biết tới nguy hiểm trong rừng, thấy con mồi thì mù quáng truy theo, lúc ấy nhìn tiểu đệ nhà mình không quan tâm mọi chuyện lao sâu vào rừng, y cùng Mặc Nhã vừa thấy phương hướng không đúng, vội vã chạy theo muốn ngăn cản

Cho dù là tộc nhân cao tuổi nhất trong bộ tộc, cũng không thể nói ra đại lục này hình thành như thế nào, các bộ tộc thú nhân là như thế nào được sinh ra. Thế nhưng trong các bộ tộc trên đại lục này vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết thần bí, ở sâu trong rừng cây, ở nơi quanh năm sương khói lượn lờ, cho dù có là tộc nhân Hổ tộc trường kỳ sinh hoạt trong rừng rậm cũng không dám tới gần, cho dù là Phi Vũ tộc có đôi cánh đầy sức mạnh cũng không thể bay qua phiến rừng kia, chỉ nghe các lão nhân trong tộc nói, mỗi năm một lần luân hồi, sương mù trong rừng cây tán bớt, những thú nhân ở khu gần nhất nhìn thấy, bên trong đó có một kiến trúc màu vàng cao ngất, chắc chắn là một thành trì rộng lớn, bên ngoài thành trì là những tường bụi gai, cũng có những thú nhân vào ban đêm nghe thấy tiếng người ca hát từ trong thành trì, thanh điệu mà họ chưa từng nghe qua, âm thanh dịu dàng mà bi thương, bay ra rất xa, nhưng mà họ lại không bao giờ nhìn thấy một người nào từ trong đó đi ra, cũng có thú nhân ỷ vào lá gan lớn không sợ chết của mình tiến vòa, nhưng là một đi không trở lại, sau đó nơi này liền được các bộ tộc liệt vào hàng cấm địa.

Thứ duy nhất có thể đi ra từ địa phương thần bí kia đại cái chính là một dòng suối trong suốt dị thường, nó chảy ra khỏi khu rừng không xa lắm thì biến mất trong một mảnh đầm lấy, ở địa phương nơi con sông biến mất kia sinh trưởng một loại cây tên Bích Ngải, cành lá xanh biếc trong suốt, đỉnh ra hoa nhỏ màu trắng, chính là loại thảo dược mà lần trước y bay tới Phi Vũ tộc đổi lấy, chỉ có Phi Vũ tộc có đôi cánh nhẹ nhất mới có thể hái được Bích ngải bên trong cái đầm lấy kia

Trên đỉnh Bích Ngải nở hoa nhỏ màu trắng, chỉ dùng để thay đổi thân thể giống cái, gia tăng khả năng sinh dục, lá cây khi nghiền nát, sềnh sệch dịu mát, dùng để làm trơn trên giường là tốt nhất, hơn nữa nếu trường kỳ sử dụng, còn có thể cải thiện thể chất giống cái

Y nhớ rõ khi bản thân được 5 tuổi, Mặc Nhã còn không tới 2 tuổi, còn chưa có thể biến thành hình người, đúng là một tiểu hắc báo, mỗi ngày xoay tròn đôi mắt màu lục chơi xấu làm nũng trong ngực a sao, có một ngày nhóm a cha ra ngoài, sau đó không hề thấy tăm hơi a sao

Lúc nhóm a cha mang theo y cùng Mặc Nhã đuổi theo tới chỗ sâu nhất trong rừng, thời điểm bọn họ đi tới bên cạnh cấm địa, a sao ở trong phiến sương mù kia chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ, nhóm a cha gọi a sao, a sao dừng, nhưng lại không quay đầu lại, a cha ôm chặt y cùng Mặc Nhã, bọn họ khóc, cái đầu nho nhỏ của Mặc Nhã khóc đến mức không thể thở nổi, a sao tựa hồ giống như còn muốn đi, nhưng như thế nào cũng không thể bước thêm.

Qua một hồi lâu mới xoay người trở về, đối với nhóm a cha chính là liên tục quyền cước đấm đá. Sau đó ôm Mặc Nhã, ôm y khóc liên tục, y vẫn còn nhớ rõ cảm giác nước mắt của a sao chảy xuống cổ mình khi đó, ngày hôm đó gió rất lạnh, nhưng nước mắt a sao lại thực nóng. A sao khóc rất lớn tiếng, y lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy a sao khóc như vậy

Y nằm ở đầu vai a cha quay về, ngẩng đầu tựa hồ nhìn thấy ở chỗ kia giống như có ánh lửa hiện lên.

Đêm hôm đó khi về tới nhà, y ôm Mặc Nhã nằm ở gian ngoài, nguyên một đêm y nghe a sao lớn tiếng mắng nhóm a cha, sau đó lại là tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng, cũng từ đó về sau rất nhiều năm, mỗi lần a cha ra ngoài, sẽ có một trong hai ngưởi lại bên cạnh a sao, lúc nhỏ y không biết, hiện đã hiểu được. Lần đó a sao là muốn rời khỏi bọn họ

Thời điểm Lôi Tấn tới cách a sao lúc kia vừa đúng một năm luân hồi ( giống như một thế kỉ bên mình ấy), ngày đó bọn họ đuổi tới cấm địa thì không thấy thân ảnh Minh Nhã, sương mù trong cánh rừng rất lớn, cho dù ánh mắt thú nhân Báo tộc tốt, ở trong phiến sương mù dầy đặc này cũng không thấy cái gì. Y cùng Mặc Nhã bắt đầu lo lắng, có phải tiểu đệ nhà mình đã chạy vào cấm địa hay không

Sau khi sương mù dần tan hết, Lôi Tấn bỗng xuất hiện trước mắt y cùng Mặc Nhã. Ăn mặc nhìn rất kỳ quái, ở bên hông vây một khối vải màu trắng, trên chân đi một đôi giầy thủng đầu màu trắng (nhà mình gọi là dép lê), y cho tới giờ chưa từng thấy qua một giống cái mặc ít như vậy, lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy, lúc đầu y còn tưởng bản thân bị ảo giác, nhưng khi thấy ánh mắt Mặc Nhã cũng nhìn về cùng một hướng với mình, y chỉ biết, đây không phải là ảo giác, đây là một giống cái chân thật xuất hiện trước mắt họ

Cái giống cái kia lúc ban đầu tựa hồ có chút mờ mịt, đánh giá xung quanh, tựa như một ấu thú lạc đường, sau lại tựa hồ đột nhiên có chút ảo não

Bọn họ nhìn thấy một con Long heo choai choai từ xa chạy tới, Mặc Nhã đang muốn đứng dậy cứu người, chỉ thấy giống cái kia lưu loát ở trên hông thắt chặt tấm vải, sau đó nhanh chóng chạy tới dưới một gốc cổ thụ, cầm lấy cây mây, nhanh chóng xoay mình lên trên trạc cây

Sau khi Long heo va chạm với đại thụ, bọn họ cũng không lo lắng nữa, bởi vì họ thấy thân ảnh tiểu đệ nhà mình ở trên cây

Bất quá đối với động tác mà tiểu đệ nhà y làm khi gặp được giống cái, y thực không dám khen tặng.

Dọc đường đi bọn họ luôn bám theo sau, giống cái kia không nói ngôn ngữ cuả họ, hơn nữa với chuyện Minh Nhã là thú nhân tựa hồ hoàn toàn không biết gì cả, y đã cảm thấy có chút kì quái

Sau đó, Mặc Nhã lại do dự thực lâu mới nói “Ca , ngươi nói, hắn có thể tới cùng một thế giới với a sao hay không?”

Y cảm thấy có chút tỉnh ngộ, dù sao nhiều năm như vậy, mặc dù trong nhà ngoài nhà chưa ai từng nói, nhưng bọn họ cũng mơ hồ biết rằng, a sao tựa hồ là do nhóm a cha ở bên cạnh cấm địa nhặt về

Thời điểm Hi Nhã nghĩ lại chuyện lúc trước, Lôi Tấn đã thay áo xong, quần áo da thú dài tới đùi, lúc này đem quần cởi ra, khóe mắt liếc qua thấy Minh Nhã đang bĩu môi, nhìn chằm chằm vào hắn bộ dáng muốn qua mà không dám

Minh Nhã cẩn thận na qua, lôi kéo tay Lôi Tấn nói “Giống cái của Minh Nhã, Minh Nhã về sau không dám nữa.” Tuy không biết mình làm sai cái gì, nhưng giống cái của Minh Nhã đang tức giận

Lôi Tấn cau mày nhanh né. Nói “Không được gọi ta như vậy, sau này gọi ta Lôi Tấn.”

Minh Nhã nghĩ, ngươi rõ ràng là giống cái của chúng ta a, vì cái gì không thể gọi, nhưng vẫn thức thời mở miệng “ Lôi Tấn, ngươi đừng tức giận với Minh Nhã.”

Lôi Tấn tiếp tục chải tóc không nhìn y, Minh Nhã cẩn thận túm góc áo hắn

Lôi Tấn bị y chọc một bụng đầy hỏa mà không phát tiết được, một cái tát kia hắn đánh không nhẹ, má trái Minh Nhã có chút sưng đỏ. Lôi Tấn cũng biết mấy chuyện kỳ quái này cũng không thể hoàn toàn đổ hết lên người Minh Nhã, đánh cũng đã đánh, nhéo cũng đã nhéo, thiếu niên này tựa hồ có chút không sợ hắn, còn cứ thích hướng bên cạnh hắn mà tới

Lôi Tấn thấy thực phiền, thực không biết phải làm gì với y bây giờ, đành ác thanh ác khí mở miệng “Trước đi mặc quần áo, ngươi muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta tới bao giờ, chê ta đánh chưa đủ sao?”

Hắn vừa mở miệng, Hi Nhã biết sự tình hôm nay tuy sẽ chưa chấm dứt như vậy, nhưng cuối cùng cũng ngưng một đoạn

Giờ mới nhìn tới quần áo trên người Lôi Tấn, nghe Minh Nhã nói là đồ thú nhân giống đực Hổ tộc đưa cho, thật sự là nhìn không vừa mắt, đến tủ đồ của mình lấy một bộ da thú đưa cho Lôi Tấn nói “Ngươi mặc bộ này của ta đi, thay bộ trên người ngươi ra.”

Lôi Tấn hiện không muốn phản ứng lại y, chỉ lãnh đạm liếc y một cái, cũng không có ý nhận lấy

Hi Nhã tìm cớ nói “A cha bọn ta giờ đều ở nhà, ngươi sẽ không mặc như vậy đi?”

Hi Nhã hoa tay múa chân chỉ vào chiều dài y phục của hắn, hai đùi trần trụi, đại bộ phận đều lộ ra ngoài

Lôi Tấn lúc này mới nhận lấy, chỉ ra cửa nói với cả hai “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

Hi Nhã kéo Minh Nhã ra ngoài, Lôi Tấn lúc này mới đổi đồ, cái của Hi Nhã quả nhiên tốt hơn, dài tới đầu gối

Lôi Tấn đem quần áo vừa thay ném sang bên, nghĩ trước ngủ một giấc rồi dậy tắm giặt sau

Lôi Tấn quay lại giường, nhưng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra với Minh Nhã ở đây, như thế nào cũng không thể an tâm mà ngủ như trước, trên giường mơ hồ còn lưu lại hương vị. Nghĩ thầm phòng Mặc Nhã bên cạnh không có ai ở, hắn đem thảm lông tơ trên giường quấn lại, đơn giản sang phòng Mặc Nhã ngủ

Lôi Tấn tỉnh, đã tới lúc mặt trời lặn. Cả phòng tràn ngập ánh dương quang vàng óng ấm áp, tắm mình trong màu vàng này ai cũng nhịn không được lười biếng không muốn di động, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lôi Tấn đứng dậy mở cửa sổ

Minh Nhã đã biến thành thiếu niên đang ở bên suối giặt y phục, đồ đã giặt xong thì vắt lên sợi dây trước nhà, lại chạy về bên suối giặt một bộ khác, quạ đen vươn cánh bay cạnh người Minh Nhã, quang quác kêu, sắc mặt Minh Nhã đỏ lên, đem quần áo ướt sũng trong tay truy sát nó

Lôi Tấn nhìn đống quần áo trên dây kia thực quen mắt, lại nhìn kĩ lần nữa, mới phát hiện, đó toàn là đồ hôm nay hắn vừa thay, đến ngay cả quần đùi của hắn cũng đã giặt sách, đang đón gió bay phấp phới

“Minh Nhã.” Lôi Tấn gọi một tiếng

“Giống cái của Minh Nhã, ngươi tỉnh?” Thiếu niên trong sáng nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên mặt tràn đầy ý cười, dưới dư quang trời chiều chạy về phía Lôi Tấn

Phía sau thiếu niên, ánh nắng chiều ngập trời.