Chương 9: Nơi nơi là nước

Khi Lôi Tấn tỉnh lại, ngày đã ngã về phía tây, hắn hiện đang nằm trong một nham động không xa bờ sông. Dưới thân là một cái giường làm bằng lá rụng, chỉ cần di chuyển một chút là phát ra những than âm sàn sạt

Hắn tổng cảm thấy bản thân đã quên cái gì đó. Hắn tựa hồ như đã làm một giấc mộng rất dài, mộng thực sự trầm trọng, ở trong giấc mộng kia, hắn bị rất nhiều cánh tay đè nặng, nửa người trên của hắn bị gìm trong ngực một nam nhân cao lớn, hơi thở của nam nhân kia có chút lạnh như băng, dọc theo sau cổ của hắn một đường cắn xuống, nhưng hô hấp phun ở mặt hắn lại nóng rực, không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, chính là hắn một câu nghe cũng không hiểu

Còn có một đôi tay to chạy trên mình hắn, tách hai chân hắn ra, người thứ ba hung hăng xỏ xuyên qua hắn, hắn nghĩ muốn há miệng kêu cứu, nhưng miệng lại bị người ta ngậm lấy, những lời muốn nói ra đều bị nuốt mất.

Hắn nghĩ muốn mở mắt để nhìn xem là ai? Nhưng mí mắt hắn lại nặng trịch không thể nhấc lên

Sau cùng thân thể hắn đến cả cảm giác cũng chậm chạp đi…

“Chết tiệt!”Lôi Tấn nện mạnh xuống mặt đất, tảng đá cứng rắn cùng mặt đất cộm làm tay hắn phát đau, thầm nghĩ. Tại sao vô duyên vô cớ lại có loại mộng xuân này, cho dù hắn hai ngày nay có không phát tiết, muốn tìm bất mãn, hay làm mộng xuân gì gì đó, cũng nên là hắn đè người, chứ không phải là người đè hắn, huống hồ là đồng thời bị mấy nam nhân đè.

Lôi Tấn sờ soạng dưới thân mình, quả thực có chút dính dính, ngay cả mặt sau cũng, sắc mặt Lôi Tấn tái nhợt, chẳng lẽ thời điểm hắn mê man đã bị người làm?

Không đúng, mặt sau cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ là cái kia của mình chảy tới đó? Chắc là vậy, Lôi Tấn liều mạng an ủi bản thân, đừng nói nơi này ngay cả một người còn không có, cho dù có người, cũng sẽ không xuống tay với một đại nam nhân như hắn a, hắn cũng không phải cái dạng thiên hương quốc sắc gì, huống hồ đồng tính luyến ái nam trên thế giới chỉ chiếm thiểu số, làm sao đã bị hắn bắt gặp ngay được, hơn nữa còn là ba người, còn muốn thừa dịp hắn hôn mê mà giở trò, khi tình lại lại chẳng thấy ai.

Nhất điịnh là vậy, nếu không nghĩ như vậy, Lôi Tấn thực sự không thể thuyết phục bản thân giải thích tình hình trước mắt.

Nói hôn mê, hắn lại nhớ tới, tiểu tử kia để vào miệng hắn thứ gì vậy, vừa chua lại vừa chát, Lôi Tấn bẹp bẹp miệng, hiện tại giống như cái vị kia đã tan rồi

“Đúng rồi, tiểu tử kia đâu? Ta hiện tại sao lại ở cái chỗ này? Ta lúc đó không phải nằm trên chỗ đá cuội sao, Tiểu bạch mao… Tiểu bạch mao…”Lôi Tấn đề cao thanh âm đối với bên ngoài động hô to vài tiếng

Không có động tĩnh?Lôi Tấn cau mày, nghĩ thầm, sẽ không thừa dịp ta hôm mê mà chuồn mất chứ? Rõ ràng lúc trước còn dính chặt lấy hắn, bị đánh cũng không ly khai, hắn còn tưởng rằng, lần này rốt cục đã tìm thấy đồng bạn sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn, kết quả đâu, bên cạnh hắn cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả một sủng vật cũng không lưu được

Lôi Tấn đột nhiên nhớ tới mụ mụ, đã qua rất nhiều năm, hắn cũng chưa từng nhớ tới nữ nhân này

Hắn sinh ra trong một trấn nhỏ ở phương bắc, mụ mụ hắn một mình mang thai sinh ra hắn, ba ba hắn bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, hắn cùng mụ mụ trụ trong một tiểu viện nho nhỏ, mụ mụ mỗi ngày đi làm, sẽ đem hắn nhốt ở trong nhà, hắn ở trong nhà nhìn qua khe cửa thấy tiểu hài tử nhà hàng xóm ngã ở trên đường do chạy trốn chơi đùa

Sau đó rốt cục tới một ngày mụ mụ nói muốn dẫn hắn ra ngoài chơi, hỏi hắn muốn ăn cái gì.

Hắn nói hắn muốn ăn một phần cá viên, giống như mấy đứa nhỏ hàng xóm hay cầm khoe trên tay.

Mụ mụ ôm hắn khóc, sau đó ở bên quầy cá viên mua cho hắn một đĩa cá viên lớn nhất cho hắn ăn

Hắn còn nhớ rõ mụ mụ nói với hắn “Tiểu Tấn, ngươi từ từ ăn, mụ mụ đi trả tiền.” Hắn thực sự nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia chờ, tuy rắng rất muốn ăn, nhưng mà hắn vẫn cố nhịn, hắn muốn chờ mụ mụ về rồi cùng ăn

Nhưng mà thẳng tới lúc bầu trời tối đen, quầy cá viên đã thu, mụ mụ vẫn chưa quay lại

Người bên cạnh đều lấy ánh mắt thương hại nhìn hắn, lắc đầu thở dài nói “Tiểu hài tử xinh đẹp đáng thương như vậy, bị mụ mụ hắn bỏ rơi.”

Hắn còn nhớ rõ đường, ôm trong tay cá viên mụ mụ lưu lại, đi thật lâu mới về tới nhà, nhưng mà nhà lại đóng cửa, hàng xóm nói buổi trưa hôm nay mụ mụ hắn đã đi theo một người nam nhân khác.

Hắn đợi ở cửa thực lâu, gió đêm hè thực lạnh, giống như lúc này.

Sau khi trở thành lão địa của Thanh Diễm bang, hắn cũng từng đi tìm bà, bà ở một thành thị khác, có cuộc sống tốt lắm, cuộc sống giàu có, cơm áo vô ưu, còn có một đứa con trai, nhỏ hơn hắn 6 tuổi, bộ dáng sạch sẽ nhã nhặn, đang học trong một đại học danh giá

Hắn chính là, muốn hỏi bà một chút, hỏi bà có còn nhớ đứa nhỏ bị ném bên quầy cá viên lúc đó hay không.

Bà lại quỳ xuống khóc lóc van cầu hắn, đừng đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của bà nữa

Từ đó về sau rốt cuộc cũng không hề gặp lại

Bà hiện tại hẳn cũng chưa biết, đứa nhỏ mà bà luôn kiêng kị đã không còn tồn tại ở cái thế giới kia nữa

Lôi Tấn nhớ tới bản thân, vô luận thế nào, trước tắm rửa một cái, sau đó sẽ kiếm chút gì ăn, lấp đầy cái bụng, cho dù tiếp theo chỉ có một mình mình, hắn cũng phải hảo hảo sống sót, bởi vì hắn biết, trừ hắn ra, sẽ không còn ai đau lòng cho hắn nữa

Một trận bủn rủn truyền tới tứ chi, hắn nặng nề ngã quỵ xuống đất lần nữa, xem ra dược tính vẫn còn lưu lại

“Đáng giận.” Một cái buổi chiều, thế nhưng đến cả một chút sức lực cũng không có, tiểu bạch mao chết tiệt kia rốt cuộc đã cho hắn ăn cái quỷ gì

Chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên Lôi Tấn không có nhìn thấy…

Minh Nhã miệng ngận một con cá nhanh tay nhanh chân chạy vào trong nham động

Minh Nhã đem cá đặt cạnh đống lửa, ghé vào bên cạnh giống cái, nháy đôi mắt to màu lam nhìn nhìn “Giống cái của Minh Nhã như thế nào còn chưa tỉnh, mặt trời đã xuống nói, nhị ca rõ ràng nói, khi mặt trời xuống núi sẽ tỉnh mà.”

Cái đầu to sũng nước của Minh Nhã bắt đầu ở trên người Lôi Tấn cọ cọ, nói “Giống cái của Minh Nhã, mau tỉnh lại đi, Minh Nhã đã bắt cá về rồi.”

Lôi Tấn kỳ thực ở thời điểm nó tới gần thì phát hiện ra, biết nó còn chưa có bỏ đi, trong lòng lộn xộn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, thực sự muốn nói cũng chỉ có thể nói là có một chút an tâm đi

Lúc này thấy nó lại đây cọ cọ, có chút hổn hển tặng cho nó một cái tát thật mạnh, quát “Vừa rồi gọi ngươi, ngươi chạy đi đâu?”

Dược tính trên người Lôi Tấn còn chưa tán hết, nên tay chân vo lực, đập một cái đúng là tiếng sấm thì to mà lực lại nhỏ, tuy khí thế kinh người, nhưng thực tế một chút khí lực cũng không có.

Minh Nhã cúi đầu chịu một cái tát không tính là đau mà cũng chẳng coi là gãi ngứa, ngược lại càng tiến gần lên, chôn ở bên cổ Lôi Tấn làm nũng nói “Giống cái của Minh Nhã, Minh Nhã vừa rồi đi bắt cá, ngươi xem xem lông mao trên người Minh Nhã đều ướt hết.”

Lôi Tấn bị nó cọ một thân đầy nước, tức giận đẩy nó ra, nói “Cút xa ta một chút, trên người ngươi đều là nước, làm cho người ta dính dính, khó chịu muốn chết.”

“ô ô… Vậy để Minh Nhã liếʍ khô cho ngươi.”

Lôi Tấn lúc đầu còn không hiểu nó muốn làm gì. Thẳng tới lúc nó bắt đầu duỗi đầu lưỡi liếʍ đi bọt nước ở trước ngực hắn, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, mặt mày trầm xuống, quát “Tiểu bạch mao, tránh ra. Đi ra, không cần liếʍ, ta tự mình lau.”

“Không cần, giống cái của Minh Nhã , Minh Nhã sẽ tự liếʍ khô cho ngươi.” Khó có được một lần, Minh Nhã không hề nghe lời

“Không cần… Tránh ra… Ngô….” Tay chân Lôi Tấn một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể gục tại chỗ tùy ý đầu lưỡi Minh Nhã dọc theo lưng hắn liếʍ xuống, thậm chí ngay cả khe hở cũng không bỏ qua, hai móng vuốt tách ra, liếʍ thực sạch sẽ.

Minh Nhã liếʍ xong thì ngẩng đầu, giúp Lôi Tấn lật người lại, cẩn thận kiên nhẫn chậm rãi liếʍ

Từ xa nhìn lại, bên lửa trại thiêu đốt, một đôi chân thon dài lõα ɭồ bị đặt trên người một con ngân báo màu trắng, tiếng thở dốc khàn khàn trằn trọc ở trong gió phiêu tán tới rất xa…