Chương 25: Phiền muộn
Thật lâu sau, Tiết Đồng mới hoàn hồn, nghiêng đầu sang nhìn Long Trạch, nhẹ nhàng lên tiếng: “ Sợi dây này rất đắt?.”
“ Em thích là được rồi, hiện tại nó là của em, giá cả không cần quan tâm.” Long Trạch trả lời.
“ Của tôi?.” Tiết Đồng có chút nghi ngờ, cô xuất thân trong gia đình lao động bình thường ngay cả việc được ngắm nhìn những món đắt giá như này cũng không có cơ hội, nay có người coi nó như món đồ chơi hạng xoàng tặng cho cô, nhìn viên kim cương không tì vết kia như từng mũi nhọn đâm sâu vào trái tim cô, ánh sáng lấp lánh ấy nhưng đang chế giễu sự hèn mọn của cô, cảm giác đau xót đến xé lòng, lẩm bẩm nói: “ Giá của nó còn đắt hơn cả tôi.”
Tiết Đồng đóng nắp hộp lại đưa trả Long Trạch.
Vừa nãy rõ ràng còn nói rất thích sao lại thay đổi nhanh đến vậy, Long Trạch có chút khó hiểu: “ Em sao vậy? Không vui sao?”
Tiết Đồng cúi đầu, nét mặt vô cảm, cười nhạt: “ Anh có biết tôi được bán với giá bao nhiêu tiền không? So với giá trị chiếc dây này giá của tôi cũng không đắt bằng, vậy tôi có vui vẻ mà đeo nó lên cổ mình sao?.”
Long Trạch chứng kiến Tiết Đồng nở nụ cười cay đắng, hắn khó chịu: “ Cái gì mà đáng hay không đáng! Tôi tặng cho em, thì em cứ nhận đi, nghĩ nhiều làm gì!.”
“ Tôi chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, chuyện khác không muốn nghĩ tới, những đồ đắt giá như vậy không hợp với tôi.” Tiết Đồng tỏ vẻ mệt mỏi khi nói những lời này, chậm rãi đứng lên: “ Tôi đi rửa bát.”
Long Trạch đứng lên giữ chặt tay Tiết Đồng: “ Có cái gì mà không thích hợp. Tôi đặc biệt mua sợi dây này để tặng cho em, sao em lại khó chịu.” Thật ra, hắn cũng chẳng mấy vui vẻ gì khi thấy cô trong bộ dạng tự ti như vậy.
Đáy mắt của Long Trạch như đang phát ra tia chết người, bị hắn nắm chặt tay mà cô không có khả năng cự tuyệt, đối diện với thân hình cao lớn của hắn, Tiết Đồng hoàn toàn vô lực.
Đúng vậy, cô lấy tư cách gì mà dám từ chối yêu cầu của Long Trạch, tâm trạng cô không tốt cũng không thể trút giận lên đầu hắn!
Cô là ai chứ? Cô khiến hắn vui vẻ mỗi ngày còn không kịp sao có thể để hắn tức giận, Tiết Đồng khôi phục lại trạng thái bình thường, cười nhạt nhìn hắn: “ Tôi rất thích, chỉ sợ nó quý giá như vậy, tôi sợ đeo sẽ làm mất.”
Long Trạch cũng hiểu được ban nãy hơi nặng lời với cô, thả lỏng cổ tay đang nắm chặt, có chút rầu rĩ nói: “ Tôi nghĩ em sẽ rất vui khi thấy nó. Đây là lần đầu tôi mua quà tặng cho người khác. Nếu đánh mất thì thôi, tôi cũng sẽ không trách em.”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Long Trạch khiến Tiết Đồng thấy chột dạ, hắn đối đãi với cô không tệ, nói trắng ra nếu không có sự che chở của Long Trạch thì cô sớm đã giã từ cõi đời này, Tiết Đồng hơi ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “ Cảm ơn món quà của anh.”
Long Trạch hoài nghi về câu nói này của cô, không biết liệu cô thực sự thích món quà này hay không, hoặc chỉ cảm ơn hắn cho có lệ, hắn muốn nhìn được sự vui mừng chân thành của cô hiện lên trong đôi mắt đơn thuần kia, như khi cô hứng thú nhặt vỏ sò trên cát, hắn hỏi: “ Chỉ vậy thôi sao?.”
Tiết Đồng sửng sốt, không biết hắn muốn như thế nào, có chút bất an.
“ Sao em không đeo vào cho tôi xem?.” Long Trạch tỏ ý không hài lòng, nhìn Tiết Đồng hỏi tiếp: “ Nếu em thực sự thích sao không đeo?.”
Tiết Đồng thở hắt ra: “ Vậy anh giúp tôi đeo đi.”
Sắc mặt Long Trạch từ từ giãn ra, cầm lấy hộp trang sức trên sofa rồi lấy vòng cổ ra, vén tóc Tiết Đồng sang một bên, nhẹ nhàng đeo lên chiếc cổ trắng nõn của cô. Khóa của sợi dây khá rắc rối, Long Trạch gần như dính sát vào người Tiết Đồng, cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn ấm áp của hắn.
Chỉ khi nghe Long Trạch nói: “ Đẹp lắm.” Tiết Đồng mới trút bỏ được gánh nặng.
Long Trạch đứng trước mặt cô, cẩn thận quan sát, sợi dây kim cương nằm trên chiếc cổ trắng ngần kia tỏa sáng đến chói mắt, cộng thêm chiếc váy dài tôn lên đường cong hoàn mĩ của Tiết Đồng, mái tóc xoăn mượt mà, quả thật cô trở nên vô cùng mỹ lệ.
Long Trạch trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “ Chẳng trách nhiều người lại thích như vậy, đeo lên rất đẹp mắt.”
Tiết Đồng cũng không biết mình trông như nào chỉ cảm thấy gáy lạnh lạnh, những vật sang trọng như vậy đeo trên cổ cô không khác gì gông xiềng, vô cùng không quen, Tiết Đồng bất an nhìn hắn: “ Thực sự rất hợp sao?.”
Long Trạch kéo tay Tiết Đồng đi vào phòng khách đứng trước gương: “ Nó rất hợp với em.”
Hắn thầm nghĩ, quả nhiên là hắn không có chọn sai, nếu đem chiếc dây này đặt trên cổ người phụ nữ của Trình Thiên sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được sự thuần mĩ của nó, nhưng ở trên cổ Tiết Đồng lại vô cùng thích hợp, hắn hỏi: “ Rất xinh đẹp. Em thích không?.”
Tiết Đồng nhìn người phụ nữ trong gương, trên cổ có vật gì đó không ngừng phát sáng, ngay cả chiếc váy cô đang mặc trên người cũng là hàng cao cấp, không những vô cùng xinh đẹp mà còn toát lên vẻ cao quý, quyễn rũ đến mê người. Đã lâu cô chưa từng ngắm nhìn tỉ mỉ mình trong gương, nhìn người phụ nữ trong gương cô không dám tin đó lại chính là mình, khác biệt là quá lớn, cảm giác như đang lạc vào mê cung, Tiết Đồng nói nhỏ: “ Thích! Nhìn rất đẹp.”
“ Tôi chọn đương nhiên là phải đẹp. Không cho em tháo xuống.”
“ Uhm. Tôi sẽ đeo nó hàng ngày.” Tiết Đồng thấp giọng trả lời.
“ Buổi tối em cũng không được tháo.” Giọng nói của Long Trạch như đang ra lệnh cho cô: “ Đây là quà tôi tặng cho em, tôi muốn em đeo nó. Sợi dây này cũng không dễ tháo xuống, nói chung em không được phép tháo xuống.”
Đeo đồ vật sang trọng quý giá như vậy cô có thể vui vẻ mà đi ngủ sao? Tiết Đồng định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Long Trạch khiến cô không dám mở lời.
Long Trạch vòng tay xuống eo Tiết Đồng, hắn muốn ôm cô áp sát vào l*иg ngực của mình, Tiết Đồng nhất thời bối rối vội vàng đẩy tay hắn ra, tránh sang một bên: “ Trạch, tôi mệt, muốn về phòng ngủ.”
Long Trạch quan sát khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “ Đi lên ngủ đi, nên nghỉ ngơi nhiều.”
“ Tôi dọn dẹp phòng bếp xong sẽ lên phòng ngủ.” Tiết Đồng thoát khỏi vòng tay Long Trạch, bước nhanh về phía bàn ăn, không cho hắn cơ hội phản đối.
Muốn trở về sớm để gặp cô nên Long Trạch cảm thấy khá mệt mỏi, hắn dựa vào sofa quan sát Tiết Đồng, nhìn thấy cô lên phòng hắn mới đứng dậy trở về phòng.
Tiết Đồng hiểu, trốn tránh không phải là biện pháp dài lâu, nhưng cô không thể buông mình mà sà vào lòng Long Trạch, ở bên hắn khiến cô nghĩ tới đêm gần gũi trong nước với hắn, tâm tình vô cùng rối loạn, Long Trạch đối với cô rất tốt, nhưng cô luôn có cảm giác bài xích mối quan hệ mật thiết đối với hắn.
Cô cảm thấy sợ hãi khi đối diện với hắn, khóa cửa xong mới ngả mình trên giường lớn, cuộn mình trong ổ chăn từ từ nhắm hai mắt. Đang trong giấc ngủ Tiết Đồng nghe được tiếng gõ cửa vang lên, Long Trạch ở bên ngoài gọi cô: “ Tiết Đồng! Tiết Đồng!”
“ Có việc sao?” Cô hướng về phía cửa trả lời, vừa nói vừa thay quần áo.
Bên ngoài cũng không có tiếng đáp lại, Tiết Đồng mang bộ dáng vừa tỉnh ngủ mở cửa, nhìn thấy Long Trạch đứng bên ngoài, hắn đã thay bộ quần áo mặc ở nhà, cô nắm chốt cửa nhìn hắn giải thích: “ Ngủ quên.”
Long Trạch quét một lượt trên người Tiết Đồng, quan tâm hỏi: “ Thấy em ngủ lâu như vậy, sợ em lại bị bệnh, thấy chỗ nào không khỏe?.”
“ Không có, chỉ là thiếu ngủ.”
Long Trạch đưa mắt nhìn vào trong phòng cô, lơ đãng nói: “ Về sau không cần khóa cửa.”
“ Đã biết.” Tiết Đồng thấp giọng nói.
Long Trạch thuận tay kéo cô ra khỏi cửa phòng, đem cô áp chặt vào trong lòng mình, mỗi lần Long Trạch ôm Tiết Đồng hắn đều dùng hết sức chỉ muốn đem cô hòa vào thân thể hắn, khiến cô đến hít thở cũng thấy khó khăn, không đợi phản ứng của Tiết Đồng, Long Trạch cúi đầu xuống bao trọn cánh môi của cô.
Không chút từ tốn, Long Trạch như muốn cắn xé cánh môi của cô, không có sự nhẹ nhàng mà chỉ có ham muốn chiếm đoạt, ngay cả khi hắn liếʍ láp vị ngọt của cô cũng chỉ như đang nghiền nát đôi môi căng mọng kia ra. Dưới sự tàn phá bừa bãi của Long Trạch, Tiết Đồng cảm nhận rõ được sự đau nhức âm ỉ lan tỏa khắp người, nhưng không tài nào cự tuyệt được sức mạnh của Long Trạch. Khuôn mặt đẹp đẽ của Long Trạch như đang dán chặt trên khuôn mặt cô, một tay hắn nắm chặt bả vai của cô, mộ tay hắn đỡ gáy cô khiến cô không thể thoát khỏi hắn.
Giờ phút này, Long Trạch không chút dịu dàng mà chỉ ra sức tấn công dồn dập đôi môi phiếm hồng đầy dụ hoặc kia, hắn dùng đôi môi ấm nóng của mình từng chút từng chút hút cạn vị ngọt của Tiết Đồng, không chút bỏ sót.
Long Trạch cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của Tiết Đồng, động tác trở nên thong thả hơn, nhẹ nhàng liếʍ láp cánh môi của cô như vuốt ve an ủi, hắn muốn cô thoải mái hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mà hắn đem đến chứ không muốn biến mình trở thành kẻ cưỡng ép cô. Đôi mắt Long Trạch không còn sắc nâu vàng như ngày thường mà thay vào đó là hai con ngươi đen sẫm lại.
Nụ hôn của Long Trạch có phần mạnh mẽ, nhưng cũng rất nhẫn nại hướng dẫn Tiết Đồng nhập cuộc với hắn, hơi thở nam tính của hắn như thuốc mê khiến cô trầm luân không lối thoát, mọi phòng thủ của Tiết Đồng đều bị nụ hôn kia cuốn trôi, thân thể cô bây giờ đã không còn chịu sự điều khiển của bộ não, hoàn toàn mềm nhũn trong l*иg ngực của Long Trạch, mơ hồ ngâm nga tiếng rêи ɾỉ mê hồn.
Đầu lưỡi Long Trạch thần tốc tiến vào, nhanh chóng triển khai thành nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, nhiệt độ cơ thể của cả hai như đang muốn thiêu rụi đối phương thành tro tàn.
Căn phòng yên tĩnh chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ của Tiết Đồng, chiếc rèm cửa sổ lay động bởi cơn gió vương vất len lỏi vào, theo cơn gió ấy còn có thể ngửi được mùi hương thơm của hoa hồng,
Long Trạch hoàn toàn áp đảo khí thế, Tiết Đồng sớm đã bị hắn rút cạn sinh khí, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu không khí, hai tay cũng không biết từ khi nào đã vòng qua thắt lưng Long Trạch.
Ánh mắt Long Trạch vẫn ngập trong cơn đói khát, vẻ lưu luyến triền miên thấy rõ trong đôi mắt thâm sâu kia, hắn nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi thanh tú của Tiết Đồng: “ Tôi đi vài ngày, có nhớ tôi không?.”
Tinh thần sớm đã bị phủ bởi lớp sương mù dày đặc, lúc này còn tâm trí nào để nhận thức câu hỏi của hắn, khóe mắt tự lúc nào đã chảy ra dòng nước ấm.
“ Uhm” Cô trả lời theo bản năng.
Long Trạch dường như bất mãn mà tăng thêm lực trên tay, đem cô dính chặt vào mình, cách lớp vải mỏng manh cô cảm nhận được vật cứng nóng kia áp sát vào phía dưới của cô, Tiết Đồng hoảng loạn, mơ màng đáp: “ Có.”
Long Trạch cười nhạt: “ Tôi cũng nhớ em, mới vội vàng trở về.”
Quá hoảng loạn trước nụ hôn bất ngờ của Long Trạch, giống như có đám mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu, Tiết Đồng thấp giọng nói: “ Anh buông ra trước được không?.”
Long Trạch véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn của Tiết Đồng: “ Em nghỉ đi, tôi cũng muốn về phòng, tối cùng nhau nấu cơm.”
Nói xong Long Trạch quay người trở về phòng, thấy hắn rời khỏi, Tiết Đồng như trút xuống được tảng đá lớn, cố gắng điều tiết hô hấp trở lại bình thường.
Nghĩ lại tình cảnh vừa qua, Tiết Đồng không khỏi suy nghĩ, có chút đau đầu.