Chương 11: Gây khó dễ
Long Trạch mang theo tâm trạng tức giận trở về biệt thự, đối với thế giới này hắn là người ngoại tộc, điều này hắn biết. Người khác có thái độ bài xích với hắn cũng chẳng có gì là lạ, Long Trạch chau đôi lông mày rậm, giọng trầm trầm: “ Cô sợ tôi hay là chán ghét tôi?.”
Tiết Đồng vẫn cúi đầu mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, cơ thể trong tình trạng kiệt sức: “ Tôi không có …”
Long Trạch hừ lạnh một tiếng, cắt lời Tiết Đồng: “ Dù sao các người cũng sẽ không nói thật, chỉ là thấy tôi hữu dụng.”
Tiết Đồng lúng túng giải thích: “ Ở chung với anh rất tốt, chỉ là một mình ở trong biệt thự cảm thấy buồn chán nên mới chạy ra ngoài.”
Thanh âm của Tiết Động dịu nhẹ giống tựa như người nói mớ trong cơn mê sảng.
Long Trạch cười lạnh đảo mắt qua Tiết Đồng đang cúi đầu đứng bên cạnh, thân hình cao lớn của hắn mang theo hơi thở lạnh băng tiến đến gần làm cho Tiết Đồng cảm thấy sợ hãi luống cuống lùi lại.
Cảm nhận được Long Trạch đang cười nhạo mình Tiết Đồng càng run rẩy không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Long Trạch cũng không màng đến cô quay người sải từng bước lớn hướng lên trên lầu.
Đến chỗ ngã rẽ cầu thang, hắn quay lại nhìn Tiết Đồng còn cứng người cúi đầu một chỗ, cất giọng lạnh nhạt: “ Đứng đấy làm gì. Đi tắm rửa thay quần áo, tối nay tôi không xuống ăn cơm.”
Thân ảnh Long Trạch biến mất, Tiết Đồng trút bỏ được gánh nặng thở hắt một hơi, bản thân như vừa trải qua cơn ác mộng toàn thân mệt mỏi giã rời, dạ dày âm ỉ khó chịu, Tiết Đồng bước tới phòng bếp rót chén nước ấm nhấp từng ngụm nhỏ.
Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, Tiết Đồng không thích Long Trạch dùng ngữ khí lạnh nhạt đấy nói chuyện với mình chỉ khiến cô càng thêm sợ hãi nhưng hành động cứu giúp của hắn lại khiến cô tăng thêm cảm kích. Gặp được Long Trạch là may mắn của cô tuy hắn quái dị nhưng so với người khác hắn tốt hơn rất nhiều.
Tiết Đồng ăn qua loa vài miếng bánh nhỏ rồi lên lầu tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới, bị bỏ đói suốt hai ngày qua khiến toàn thân đau nhức ê ẩm. Mặc dù Long Trạch nói hắn không ăn cơm chiều nhưng Tiết Đồng vẫn xuống bếp nấu cơm, dù sao Long Trạch cho cô ở lại đây cũng chỉ vì thiếu người nấu ăn, cô cần phải làm tốt phận sự của mình.
Tiết Đồng vớt vát chút sức lực cuối cùng của mình chuẩn bị vài món ăn đơn giản cho bữa tối, bày biện thức ăn trên bàn cô lên lầu gõ cửa phòng Long Trạch: “ Trạch, cơm chiều chuẩn bị xong rồi, xuống dưới ăn một ít.”
Không có tiếng trả lời, Tiết Đồng đứng cửa chờ một lúc lâu mới quay lại phòng. Nằm trên giường mềm mại, Tiết Đồng đưa tay sờ lên làn da bị trầy xước vẫn còn rỉ máu của mình, ánh sáng nhạt từ chiếc đèn đầu giường tạo cảm giác bình thản yên tĩnh.
Cuộc sống ở đây cũng được cho là khá đầy đủ, bản thân Tiết Đồng cũng không thể suy nghĩ điều gì xa vời hơn nữa thời gian vẫn cứ trôi mà con người cần phải sống tiếp, để sống hết kiếp này cũng là một chuyện không hề dễ dàng.
Ngày hôm sau, Tiết Đồng vẫn trong trạng thái mơ màng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, trên bàn ăn bữa tối hôm qua đã hết sạch chỉ còn lại vết dầu mỡ, cô thu gọn bát đĩa rồi chuẩn bị nấu ăn.
Hôm nay Long Trạch thức dậy muộn hơn so với ngày thường, hắn vẫn dùng thái độ hờ hững đối với Tiết Đồng, nhìn thấy Long Trạch xuống lầu cô quay đầu mỉm cười với hắn: “ Trạch, hôm nay nấu cháo nấm hương thịt nạc.”
Tiết Đồng không biết hắn có thể biến từ thân rắn sang người bình thường nhưng cô lại thấy hắn với cái đuôi dài vẫn là quen thuộc hơn. Long Trạch không trả lời chỉ bưng bát cháo ăn mấy miếng mặc cho Tiết Đồng thay hắn bới cơm vẫn không nhìn cô lấy một lần.
Cả hai im lặng ăn cơm bầu không khí vô cùng ngột ngạt, Tiết Đồng nhìn bát cơm của Long Trạch gần hết, cô lên tiếng hỏi: “ Tôi lấy cho anh thêm một chén?.”
Long Trạch đưa bát vẫn không mở miệng so với thái độ nhiệt tình của Tiết Đồng thì hắn lại vô cùng lãnh đạm. Tiết Đồng đang thu dọn bát đũa thì nghe được hắn nói: “ Lên phòng quét dọn một chút.”
Tiết Đồng gật đầu ‘ Uhm’ một tiếng, hỏi lại: “ Còn có việc gì cần làm không?.”
Long Trạch không trả lời, từ từ đi ra ngoài. Vẫn như cuộc sống hàng ngày, xem tivi hoặc ra vườn hoa phơi nắng, tâm trạng hắn vẫn đạm bạc như ngày thường chỉ là cái đuôi còn không đong đưa nghịch ngợm như trước.
Hắn đối với Tiết Đồng tỏ rõ thái độ xa cách, đến đưa mắt nhìn cô cũng có nét lười biếng: “Cô làm cho có lệ sao? Sàn nhà chỉ quét thế thôi?.”
Giọng nói đầy vẻ bất mãn khi thấy Tiết Đồng đang cúi người lau dọn cửa kính, thành cầu thang trong phòng khách.
Tiết Đồng vội dừng tay, thấp giọng nói: “ Xin lỗi, tôi lau lại lần nữa.” Cô quỳ trên mặt đấm cầm khăn lau tỉ mỉ từng chỗ một, cứ thế lau dọn cho đến gần trưa, đứng dậy thắt lưng có chút nhức mỏi Tiết Đồng vặn vẹo xương sống thư giãn lại nghe được âm thanh chán ghét của Long Trạch nằm trên sofa: “ Cô thật chậm chạp.”
Trước nay Long Trạch không bao giờ để ý tới công việc quét dọn của Tiết Đồng, nhưng hôm nay hắn tỏ thái độ soi mói rõ rệt, ánh mắt hắn nhìn Tiết Đồng đang lau cầu thang: “ Cô cứ định làm việc kiểu này?.”
Đi về phía Tiết Đồng đang lau dọn, đứng chừng hững ở bên cạnh nói: “ Đem thảm cuốn lên, phía dưới cũng cần lau.”
Nhìn thấy Tiết Đồng đứng lên, lại ôn hòa nói: “ Cửa chính, cửa sổ,toàn bộ căn phòng lau dọn một lượt.”
Ngữ khí của Long Trạch không nặng cũng không nhẹ chỉ tùy tiện sai khiến Tiết Đồng. Cả một ngày bận rộn hết nấu cơm, lau dọn rồi lại nấu cơm lại lau dọn.
Cứ thế hắn dùng thái độ hậm hực sai bảo Tiết Đồng, hai ngày sau Long Trạch xuống lầu cầm theo tờ giấy đưa cho Tiết Đồng đang lúi húi làm nước trái cây nói: “ Tôi muốn ăn món này, cô xem qua rồi nấu theo.”
Tiết Đồng nhận tờ thực đơn gồm các món ăn Trung Tây lẫn lộn, nào sushi, bít tết, cánh gà nướng, mì xào thịt vịt nướng, lẩu vịt nướng, cô khẽ cắn môi: “ Trạch, đồ ngoại quốc tôi không biết nấu.”
“ Không phải có cách làm sao.?”
“ Nấu những món này không phải nhất thời học sẽ làm được.”
Long Trạch hừ một tiếng: “ Cô thật vô dụng.”
Tiết Đứng cúi đầu mặc cho hắn quở trách.
Hàng mi Long Trạch hạ xuống một nửa che đi đôi mắt đang khó chịu nhìn chằm chằm Tiết Đồng. Hắn cầm lại tờ thực đơn trong tay Tiết Đồng xé đi một nửa, rồi đưa lại cho cô: “ Đây đều là đồ ăn Trung Quốc, nếu còn không làm được thì đừng ở đây nữa. Giữa trưa tôi muốn ăn bánh bao nhỏ với gà xé phay.”
Nói xong Long Trạch quay người lên lầu bỏ mặc Tiết Đồng đứng ngơ ngác ở trong bếp.
Tiết Đồng xem lại tờ thực đơn trong tay, hiển nhiên Long Trạch đã nghiên cứu qua, nguyên liệu trong phòng bếp có đủ nhưng hầu hết là những món ăn phức tạp không chỉ dựa vào công thức có sẵn là có thể làm được.
Nào bánh bao nhỏ rồi nhìn vào những món ăn trong thực đơn Tiết Đồng không khỏi cau mặt, bắt nấu những món ăn này thực sự là làm khó cho cô.
Không phải là không làm được mà là không có khả năng để làm, đến giữa trưa ngay cả một chiếc bánh bao nhỏ cũng nặn không ra hình dáng.
Đến giờ cơm trưa, Long Trạch đi vào phòng bếp, vẻ mặt bất mãn nói: “ Tôi đói rồi, sao bây giờ còn chưa chuẩn bị xong?.”
“ Đang chuẩn bị, bánh bao nhỏ sợ không kịp ăn vào bữa trưa.”
“ Buổi tối ăn, mau đi làm món khác thay vào.”
Long Trạch xưa nay không phải là người chú trọng ăn uống, cô biết trong lòng hắn cảm thấy không được thoái mái mà nguyên nhân này cũng do cô gây ra, từ sau khi trở về biệt thự Tiết Đồng luôn quan sát sắc mặt của Long Trạch để làm việc. Chuẩn bị xong bữa trưa cho Long Trạch, Tiết Đồng tiếp tục chiến đấu với đống bột mì.
Đến tối, Tiết Đồng bày lên bàn xưởng bánh bao nhỏ méo mó, Long Trạch quan sát xưởng bánh bao không buồn chớp mắt, đến đũa cũng chưa động vào: “ Cô làm thành cái dạng này thì ăn kiểu gì?.”
Mặt Tiết Đồng đỏ ửng: “ Trước tôi chưa từng làm qua món này, về sau nhất định sẽ làm được.”
Long Trạch tỏ vẻ không hài lòng: “Bánh bao nhỏ không ăn được thì thôi đi, sao tối nay chỉ có hai món, cô bất mãn với tôi sao?.”
“ Tôi xin lỗi, tôi không kịp chuẩn bị các món khác.” Tiết Đồng khúm núm xin lỗi.
“ Không đủ ăn, cô đi làm lại bánh bao nhỏ, nhìn bộ dạng cô như này xem ra cũng đã biết cách làm rồi.”
Trong bếp Tiết Đồng dồn sức nhào nặn bột làm vỏ bánh bao, hấp lại một xưởng khác rồi bưng lên bàn ăn, Long Trạch miễn cưỡng liếc nhìn khay bánh bao trước mắt: “ Đợi lâu như vậy mà chỉ làm được thế này, nhìn thôi đã thấy không có khẩu vị, làm cơm rang đi.”
Tiết Đồng uất nghẹn mà không thốt lên lời, đem khay bánh bao vào lại phòng bếp, rang cơm cho Long Trạch.
Tiết Đồng biết chính mình làm bánh bao nhỏ không được ngon nhưng Long Trạch rõ ràng cố ý gây khó dễ cho cô, giữa trưa hắn nói cơm chiều muốn ăn thịt bò, một nửa để kho, đến tối Tiết Đồng chuẩn bị đồ ăn xong, hắn lại đổi ý: “Tối nay không ăn thịt bò ăn thịt dê.”
Tiết Đồng đành phải quay vào bếp chuẩn bị lại, khi bày biện thức ăn trên bàn, Long Trạch lạnh nhạt nói: “ Càng ngày càng chậm, tôi đang nghĩ có nên giữ cô lại hay không.”
Cô thấp giọng ngập ngừng nói: “ Không có lần sau.”
Long Trạch hạ mắt xuống bàn ăn không chú ý đến Tiết Đồng. Từ sau chuyện lần trước, mỗi buổi tối Tiết Đồng đều làm việc đến hơn mười giờ mới xong. Ban ngày cũng không có thời gian rảnh rỗi, Long Trạch không ngừng sai khiến cô lau dọn sạch sẽ tới mức mỗi viên đá trên sàn nhà sáng lấp lánh như kim cương.
Hắn thi thoảng lại nói ra những câu mỉa mai cô, cả ngày làm việc mệt mỏi đến tối Tiết Đồng chỉ muốn kéo lê tấm thân mềm nhũn nằm trên giường, cái gì cũng không quan tâm chỉ muốn ngủ một giấc.
Tiết Đồng biết từ sau vụ cô bỏ trốn đã chọc giận đến Long Trạch, may mà hắn cũng chỉ sai khiến cô làm việc nhà ngoài ra hắn cũng không có hành động gì quá đáng. Lâm vào tình cảnh này cô cũng hiểu do chính mình chuốc lấy, nếu không làm tốt công việc e rằng Long Trạch cũng không giữ cô lại.
Từ ngày đó, Long Trạch cũng thay đổi hoàn toàn thái độ đối với Tiết Đồng, giọng nói luôn tỏ vẻ xa lạ, luôn giữ khoảng cách khi nói chuyện với cô, mỗi lần mở miệng cũng chỉ nói một hai câu là nhiều, đến liếc nhìn cô hắn cũng hạn chế. Đôi khi Long Trạch đi qua người Tiết Đồng cũng đưa cái đuôi hướng ra xa tựa như chán ghét cô đυ.ng vào hắn.
Qua hai ngày, Long Trạch đưa tới phòng Tiết Đồng hai tấm ga trải giường hình chữ nhật cỡ lớn hắn muốn cô giặt bằng tay, Tiết Đồng kéo tấm ga lớn vào phòng tắm xả nước ở bồn tắm rồi đem vào giặt. Giặt giũ xong hai tấm ga trải giường thì toàn thân Tiết Đồng đều ướt sũng.
Quần áo dính nước bám chặt trên người khiến cơ thể có chút lạnh, đứng lên chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức, bụng trướng khó chịu, bụng dưới nóng râm ran, quay lại phòng vệ sinh, quả nhiên là đến ngày.
Tiết Đồng quay lại phòng tìm kiếm một hồi mãi sau mới thấy đồ dùng vệ sinh phụ nữ, thay quần áo sạch sẽ cô vào phòng Long Trạch thay ga giường cho hắn. Chỉ hy vọng hắn sẽ không tìm cớ làm khó cho cô vào những ngày này.
Vẫn như thái độ nhàn nhạt như mọi khi, Long Trạch đang nhàn nhã nằm trên ghế ở hoa viên, Tiết Đồng đi qua nhẹ nhàng nói: “ Trạch, ga giường đã giặt sạch sẽ.”
“ Uhm, được rồi.” Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào bể bơi: “ Đem xả nước trong bể bơi đem tẩy rửa cho sạch, nhớ rõ phải cọ sạch sẽ bốn phía.”
“ Được.” Tiết Đồng đưa mắt nhìn bể bơi rộng lớn của Long Trạch, trong đầu bỗng cảm thấy choáng váng.
“ Làm nhanh một chút, mai tôi muốn bơi.”