A Nhĩ Sâm đứng cạnh cửa, vẻ mặt thoạt nhìn khá thoải mái, hẳn là tình huống của Dương Hàn rất tốt.
Tô Sách cùng Thản Đồ cũng thở phào, sau đó cùng Thụy Ân Tư tiến vào phòng.
Vừa vào trong thì bị tình huống trước mắt làm hoảng sợ.
Dương Hàn thật sự một chút chuyện cũng không có, tuy nằm tựa vào da thú trên
đầu giường nhưng kì thật sắc mặt cũng không tệ lắm, thậm chí có thể nói
là hồng hào. Mà tầm mắt Dương Hàn đang tập trung vào một cái rổ đặt bên
cạnh.
Trong rổ là một quả trứng trắng như tuyết, trơn bóng, thoạt nhìn óng ánh trong suốt hệt như bảo thạch…
Một quả trứng thật lớn.
Hơn nữa còn rất đẹp.
Quả trứng đặt trên một lớp cỏ khô rất dày, còn được lót da thú, Dương Hàn
đang chăm chú nhìn nó, vươn tay sờ sờ lớp vỏ—— quả trứng lập tức khẽ
giật mình một cái.
…không ai biết này có phải ảo giác hay không.
Theo Tô Sách quan sát thì quả trứng dài khoảng nửa thước mà đường kính cũng
không kém bao nhiêu, nếu dùng vật thể để đối chiếu thì… A Nhĩ Sâm có thể dùng hai tay nâng nó lên nhưng không thể bao trùm toàn bộ.
Mà A Nhĩ Sâm hiện giờ chính là đang cầm quả trứng này, bộ dáng phi thường cẩn thận.
Thản Đồ cũng là lần đầu tiên thấy, y không khỏi sáp qua, vươn tay cọ cọ nhẹ
lớp vỏ… Tiếp đó hệt như bị dọa mà chạy về, thì thầm bên tai Tô Sách:
“Này, A Sách, cứng cứng a! Lại giống như rất mỏng manh, ta mới sờ một
chút liền sợ làm vỡ nát nó…”
Tô Sách có chút dở khóc dở cười đập
tay Thản Đồ: “…đừng nhúc nhích, nghe bọn Tạp Mạch Nhĩ cùng A Nhĩ Sâm nói thế nào đã.” Nói thật, cậu cũng là lần đầu tiên biết tới chuyện sinh
trứng này, không biết có chuyện gì cần kiêng kị hay không, lỡ Thản Đồ
thật sự vụng về phá hỏng mất thì không thể gánh vác nỗi trách nhiệm a.
Quả nhiên, A Nhĩ Sâm cẩn thận nâng quả trứng lên thì cũng giống như thực sợ hãi mà thả nó lại rổ, sau đó đặt rổ sát bên cạnh Dương Hàn, Dương Hàn
bị lệnh cưỡng chế không được xuống giường, liền chăm chú nhìn đứa nhỏ
của mình—— cho dù chỉ là một quả trừng cũng thực cao hứng.
Tô Sách nhìn bộ dáng hiện giờ của học trưởng, cũng vì anh mà cao hứng.
Dù sao, có mối liên hệ của đứa nhỏ, học trưởng coi như đã hoàn toàn trở
thành người của thế giới này đi… cùng với A Nhĩ Sâm làm bầu bạn cùng
người nhà cả đời.
Ánh mắt A Nhĩ Sâm hiện lên một tia nhu hòa, lập tức xoay người nhìn về phía Tạp Mạch Nhĩ.
Tạp Mạch Nhĩ hiểu ý, liền cười nói: “A Nhĩ Sâm, ngươi không cần lo lắng,
tình huống A Hàn tốt lắm, một chút thương tổn cũng không có, chỉ cần nằm trên giường hai ngày thì chút đau đớn nhỏ nhất cũng không còn.” Đây là
chỗ tốt của sinh trứng, không như Tô Sách, lúc trước phải nằm lì trên
giường lâu như vậy cũng không dễ chịu chút nào.
Lập tức, hắn nhìn quả trứng, lại bổ sung: “Đứa nhỏ cũng không có việc gì, theo hình dạng
vỏ trứng thì đứa nhỏ phát dục rất khỏe mạnh, hiện giờ chỉ cần nó phá xác ra ngoài thì không còn bất cứ vấn đề gì nữa.” Tạp Mạch Nhĩ lại còn vui
vẻ trêu ghẹo: “Nói tới thì, vẫn là A Nhĩ Sâm ngươi chiếu cố rất tốt,
bằng không vỏ trứng cũng không dễ nhìn đến vậy a!”
A Nhĩ Sâm gật gật đầu, tâm tình rất tốt.
Tâm tình Tạp Mạch Nhĩ cũng không sai, dù sao hắn làm vu y nhiều năm như
vậy, cũng từng đỡ đẻ cho rất nhiều giống cái. Nhưng cũng vì thế hắn đã
gặp qua rất nhiều giống cái bi thương. Đứa nhỏ sinh ra có tình huống
không tốt hắn cũng thấy rất nhiều. Mà hai nhà này thì khác, Tô Sách năm
đó được Thản Đồ dưỡng phi thường khỏe mạnh, đồng thời sinh ra ba tiểu
giống đực cường tráng đáng yêu, hơn nữa cư nhiên còn sống sót vượt qua
khoảng thời gian gian nan nhất vào năm đầu tiên, vẫn còn vui vẻ tràn đầy sức sống. Mà Dương Hàn cũng vậy, sinh trứng quan trọng nhất chính là
phải cung cấp đủ chất xương, nhìn bộ dáng xinh đẹp của quả trứng này thì đủ biết bọn họ đã làm phi thường tốt. Mà thân thể Dương Hàn cũng tốt
lắm… phải biết cho dù sinh trứng so với sinh đứa nhỏ dễ chịu hơn nhưng
cũng không đại biểu hoàn toàn không tổn hao tới sinh lực. Giống như
Dương Hàn, vừa sinh xong liền hồng hào khỏe mạnh cũng rất hiếm thấy.
Là một vu y, không có gì làm hắn vui vẻ hơn thế này.
Nói tình hình xong, Tạp Mạch Nhĩ lại trêu chọc đám nhóc con một chút, bọn
nhóc hiện tại đã được Tô Sách thả ra, đang lầm bầm quấn lây nhau chơi
đùa, đúng lúc này Tạp Mạch Nhĩ bước tới xoa xoa đầu từng đứa.
Đám nhóc bị xoa đầu ngã trái ngã phải, sau đó nhất thời quất cái đuôi,
‘soạt’ một tiếng nhảy lên đầu vai Tô Sách cùng Thản Đồ làm Tạp Mạch Nhĩ
lại vui vẻ một trận.
Tô Sách trấn an nhóm tiểu sư tử, quay đầu nhìn Tạp Mạch Nhĩ hỏi: “Tạp Mạch Nhĩ, quả trứng này… chỉ cần đặt trong rổ thôi sao?”
Tạp Mạch Nhĩ lắc đầu: “Đương nhiên phải ấp trứng.”
A Nhĩ Sâm hơi nhíu mày, trong bộ lạc này chỉ có một mình hắn là thú nhân
xà hình, hắn căn bản không biết bước tiếp theo nên làm thế nào…
Ngược lại, Tạp Mạch Nhĩ biết điểm quẫn bách của mọi người, liền mỉm cười ôn
hòa nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần A Hàn mỗi ngày ôm đứa nhỏ vào lòng
là được, sau đó đứa nhỏ sẽ tự mình chui ra.”
Tô Sách nghe vậy,
trong lòng thoáng thả lỏng. Cậu còn đang suy nghĩ, may mắn không giống
như phương pháp nuôi rắn ở địa cầu, nếu không còn phải tìm lu chậu, cát, cũng với điều chỉnh độ ấm cùng độ ẩm trong phòng này nọ thì rất phiền
toái… Hơn nữa lần này cũng không giống như ấp trứng thú cưng bình
thường, nếu là thú cưng, cho dù ấp không thành cũng chỉ buồn bực tiếc
hận một trận mà thôi, nhưng này là đứa nhỏ ruột thịt, nếu thất bại… Tô
Sách thực không dám nghĩ tới hậu quả.
Sau khi căn dặn xong, Tạp Mạch Nhĩ liền rời đi.
Nhưng mà bất ngờ luôn rủ nhau kéo tới.
Dựa theo lời Tạp Mạch Nhĩ nói, hẳn là ba đến năm ngày ấp thì trứng sẽ nở,
chính là năm ngày đã qua nhưng quả trứng này cư nhiên không có chút phản ứng nào.
…này phải làm thế nào mới tốt.
Dương Hàn cùng A
Nhĩ Sâm cực kì lo lắng, chính là cũng không dám chủ động ra tay, cuối
cùng A Nhĩ Sâm dùng da thú quấn kín quả trứng, mang theo Dương Hàn cùng
một nhà Thản Đồ đi tới nhà Tạp Mạch Nhĩ.
Sau khi mở cửa, Tạp Mạch Nhĩ nhìn thấy đoàn người vừa đến thì kinh ngạc mở to mắt: “…sao các
ngươi lại tới đây? Không phải hai ba ngày đứa nhỏ sẽ nở….” Hắn ngừng một chút: “Chẳng lẽ đứa nhỏ…”
Đám người vội vàng vào nhà, sau đó A
Nhĩ Sâm liền vạch da thú lộ ra quả trứng xà, vẫn là một quả trứng hoàn
chỉnh không có một khe hở nào.
Dương Hàn cũng có chút nôn nóng,
liền hỏi: “Tạp Mạch Nhĩ, đã năm ngày rồi nhưng đứa nhỏ không có chút
phản ứng nào, phải làm sao bây giờ?”
Anh vốn có chút nghi ngờ đối với quả trứng, nhưng bởi vì do chính mình sinh ra nên vẫn thực yêu
thương. Chính là hiện giờ cư nhiên lại xuất hiện dị thường, này không
thể làm anh không xuất hiện dự cảm xấu trong lòng…
Tạp Mạch Nhĩ sửng sốt một chút liền vội vàng kiểm tra.
Hắn cẩn thận quan sát một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi thở phào, chờ đến
lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện mình bị cả đám người vây ở chính giữa.
Tô Sách thấy vẻ mặt Tạp Mạch Nhĩ không có gì nghiêm trọng liền an tâm một chút.
Nhưng thật ra Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm vì quá quan tâm nên loạn, vẫn lo lắng như cũ.
Tạp Mạch Nhĩ khoát tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu, đứa
nhỏ thực khỏe mạnh, chỉ là khí lực hơi nhỏ nên không thể tự mình chui
ra, ta dùng chút dược hỗ trợ là tốt thôi.”
Dương Hàn có chút do dự: “Không tự mình chui ra được, có phải có bệnh bẩm sinh gì không?”
Tạp Mạch Nhĩ trầm ngâm một chút: “Cũng không nhất định, cũng có thể là vì
vỏ trứng quá cứng… Bất quá yên tâm đi, theo tình huống vỏ trứng thì cơ
thể đứa nhỏ không có vấn đề.”
Được trả lời khẳng định như vậy, Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm mới thở phào một hơi.
Nói xong, Tạp Mạch Nhĩ đi tới ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một ống trúc
được bịt kín, vừa mở ra thì một mùi hương gay mũi lập tức tan tỏa trong
phòng. Tạp Mạch Nhĩ cầm ống trúc đi tới, cười nói: “Hoàn hảo, nước thuốc trước kia điều chế vẫn còn, hơn nữa cũng đủ dùng.”
Đám người
liền nhích tới gần quả trứng, Tạp Mạch Nhĩ phất tay: “Các ngươi lui về
sau một chút, bị nước thuốc văng trúng sẽ bị thương.” Nhìn mọi người lui về sau, hắn mới cẩn thận lấy ra một miếng da thú nhỏ, đặt ở miệng ống
trúc chấm một chút sau đó nhẹ nhàng lau lên lớp vỏ.
Dưới ánh mắt
mọi người, nơi bị lau lên biến thành màu vàng, Tạp Mạch Nhĩ lập tức lấy
da thú ra, cẩn thận quan sát phản ứng lớp vỏ trứng.
Đáng ăn mừng
là vỏ trứng không phải bị khoét thành một cái lỗ, mà dường như đang chầm chậm trở nên mỏng hơn sau đó lại được không khí chậm rãi sấy khô.
Tạp Mạch Nhĩ vươn ngón tay chạm nhẹ lên tầng màu vàng ngoài vỏ trứng, phát
hiện cảm xúc dính dính đã biến mất thì nhẹ nhàng đè xuống.
Cơ hồ ngay lập tức, vỏ trứng phát ra một âm thanh cực nhỏ, giống như có thứ gì đó bên trong đang đẩy tới.
Tạp Mạch Nhĩ lộ ra thần sắc vui mừng: “Đứa nhỏ thực phối hợp a!”
Dương Hàn ngừng thở, anh có chút khẩn trương.
Lại nói tiếp, anh quả thực rất thích đứa nhỏ này, bất quá nghĩ tới chốc nữa ở bên trong sẽ chui ra một con rắn, tâm tình của anh lại có chút phức
tạp.
…quên đi, cứ nghĩ là đứa nhỏ của mình có khả năng biến thân mà thôi.
Thản Đồ cùng Thụy Ân Tư thì chỉ thuần túy là tò mò, Tô Sách so với tò mò thì càng vui sướиɠ hơn, mà A Nhĩ Sâm chính là thuần thúy vui sướиɠ cùng
mong chờ. Tại thời khắc này, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào
nơi đó.
Tiếp đó, âm thanh ở vỏ trứng phát ra ngày càng mãnh liệt, từng chút từng chút, thong thả nhưng lực đạo dần lớn hơn.
Rốt cục, dưới sự cố gắng của Tạp Mạch Nhĩ cùng đứa nhỏ, phần vỏ trứng được bôi dược đột nhiên nứt ra một cái khe nhỏ.
Theo sát đó, ở bên trong ‘ba’ một tiếng vung ra một nắm tay bé xíu.
A… không phải xà sao?
Tạp Mạch Nhĩ phản ứng đầu tiên, cười nói: “Chúc mừng các ngươi, là một tiểu giống cái!”