Chương 51: Bất ngờ

Ngay lúc ngốc ba ba Thản Đồ khẩn trương hề hề vội đến vội đi, thời gian liền trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác thế nhưng đã tới ngày cuối cùng

của ‘ngày du săn’, nhóm giống đực ra ngoài săn bắn trong hôm nay phải

mang túi mật của mục tiêu trở về, nếu không sẽ bị xem là thất bại.

Buổi tối, bởi vì ‘mang thai cũng cần vận động vừa phải’, Tô Sách được Thản Đồ đưa tới trước tế đàn.

Xung quanh bọn họ, có rất nhiều giống đực cùng đồng bạn đứng cùng—— cùng lúc đó, Thản Đồ mới nhớ ra túi mật mình săn được còn chưa nộp lên! Liền cột vào thắt lưng.

Tô Sách nhìn nhìn xung quanh, phát hiện những

giống đực cùng giống cái kia đều thực thân thiết. Thoạt nhìn, ngày du

săn này đã rất thành công, rất nhiều giống đực đạt thành mong muốn. Tô

Sách còn chú ý một đôi tình lữ khác trong số này—— Thụy Ân Tư cùng Tạp

Mạch Nhĩ. Rõ ràng lần trước gặp mặt Tạp Mạch Nhĩ vẫn còn do dự, chính là hiện giờ Thụy Ân Tư thế nhưng đã nắm được tay Tạp Mạch Nhĩ.

Này xem ra… tiếp nhận rồi đi.

Tô Sách thật sự mừng cho Tạp Mạch Nhĩ.

Mà Tạp Mạch Nhĩ tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt Tô Sách, hắn vừa lúc ngẩng

đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, tiện đà dời mắt, dừng lại trên bụng Tô

Sách nháy mắt một cái, sau đó cười cười. Nụ cười kia tràn đầy ôn nhu

cùng chúc phúc.

Tô Sách có điểm xấu hổ, bất quá cậu vẫn gật đầu đáp lại, cũng cười một chút.

Cậu vẫn cảm thấy, Tạp Mạch Nhĩ là giống cái tốt nhất, kiên cường nhất mà

cậu gặp trong bộ lạc, hắn có một năng lực làm người ta an tâm.

Tuy nói vậy không quá thỏa đáng, bất quá… ánh mắt Thụy Ân Tư quả thật không sai. Hơn nữa cũng quá tiện nghi cho Thụy Ân Tư đi? Rõ ràng là giống cái của bộ lạc khác, thế nhưng lại có thể theo đuổi được một bầu bạn giống

cái không tồi như vậy…

Nghĩ như vậy, Tô Sách lại cảm thấy có điểm buồn cười.

Cậu rõ ràng bình thường không có suy nghĩ… bát quái lộn xộn này. Có lẽ, cũng vì liên quan tới sự tồn tại của ‘nó’ đi.

Tô Sách cúi đâu, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng.

Rõ ràng không hề nhô lên chút nào, chính là vì sao, đột nhiên cảm thấy… thực mong chờ.

Đứa nhỏ của mình cùng Thản Đồ.

Tô Sách không biết, động tác của cậu đã rơi vào tầm mắt của đám người

quen, đồng thời, bên cạnh Tạp Mạch Nhĩ cũng có thêm vài người.

Thản Đồ đột nhiên chuyển hướng qua Tạp Mạch Nhĩ, nghe thấy bên kia có tiếng cười đùa vui vẻ, vì thế liền cùng Tô Sách nhìn qua.

Bên cạnh Tạp Mạch Nhĩ, phải trái phân biệt có một đứa nhỏ kéo góc áo hắn——

là cặp song sinh. Còn có Mạc Lạp tựa hồ đang nói gì đó với Tạp Mạch Nhĩ, sau khi Tạp Mạch Nhĩ mỉm cười trả lời thì Mạc Lạp lập tức bụm miệng làm ra vẻ mặt kinh ngạc. Ngay cả cặp song sinh cũng có bộ dáng thực kinh

ngạc.

Tiếp đó, ánh mắt đám người kia đồng loạt chuyển qua bên này—— ngay bụng Tô Sách.

A, hóa ra phát hiện chuyện này…

Tô Sách thở dài. Được rồi, cũng không phải chuyện không thể nói ra… Dựa

theo cách nói ở nơi này, hẳn là đáng giá chúc mừng cùng kiêu ngạo, không phải sao?

Mạc Lạp cùng cặp song sinh lập tức nắm tay chạy qua

bên này. Cặp song sinh tò mò nhìn chằm chằm bụng Tô Sách, mà Mạc Lạp

cũng đột nhiên có chút giống con nít, mặc dù biểu hiện có vẻ rất thành

tục nhưng lại nhịn không được cứ liếc mắt nhìn lén… Nói thật, so với bộ

dáng thong dong nhẹ nhàng thường ngày, hiện tại thoạt nhìn càng có cảm

giác đáng yêu hơn.

Mà hiếm có chính là, Thản Đồ cư nhiên không hề lộ ra chút biểu hiện bài xích nào… Đương nhiên, có lẽ chúng ta không

nên so đo vấn đề này với ngốc ba ba Thản Đồ.

Vì thế Tô Sách mỉm cười nhìn Mạc Lạp, Mạc Lạp có chút ngượng ngùng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cái kia, này… A Sách…”

Tô Sách bình tĩnh nói: “Ta mang thai.”

…Nói ra cũng không quá khó khăn như tưởng tượng.

Mạc Lạp ‘a’ một tiếng, lập tức nói: “Thực mau a!” Sau đó cảm thấy không

thích hợp, vội vàng sửa lại: “Ý của ta là, nhanh mang thai như vậy là

kết quả thần thú đại nhân phù hộ, chứng minh A Sách ngươi thực khỏe

mạnh… Cũng không đúng, ý của ta là, vận khí các ngươi thật sự không

tồi.”

Kết hợp với lời nói lộn xộn, gương mặt Mạc Lạp lại càng đỏ hơn.

Nhưng Tô Sách lại mỉm cười: “Cám ơn ngươi, Mạc Lạp. Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi.”

Đúng, ý của Mạc Lạp là muốn chúc phúc… đúng là may mắn, một cặp bầu bạn mau

như vậy đã có được đứa nhỏ. Hơn nữa nhìn cuộc sống ở chung của Tô Sách

cùng Thản Đồ, Mạc Lạp cũng dần dần có nguyện vọng muốn xây dựng một gia

đình.

Chẳng qua… người theo đuổi tuy rất nhiều, nhưng Mạc Lạp vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc người nào thích hợp nhất với mình? Mình cùng

người nào ở cùng một chỗ sẽ có hạnh phúc như Thản Đồ cùng A Sách a…

Mạc Lạp ở bên cạnh suy nghĩ, còn cặp song sinh thì đồng thời cẩn thận vươn

bàn tay nhỏ bé, chạm nhẹ lên bụng Tô Sách một chút, sau đó lập tức lùi

về.

Tâm tình Tô Sách đêm nay trở nên thực mềm mại, trước kia cậu

chưa từng làm, nhưng lúc này, cậu dịu dàng xoa đầu cặp song sinh một

chút, chậm rãi nói: “Bây giờ vẫn chưa sờ được, chờ sau này có thể sờ lại cho các ngươi kiểm tra.”

Cặp song sinh cảm thấy cảm xúc trên đầu thực kì quái, lực đạo không lớn, có một loại cảm giác… ấm áp làm người

ta không cách nào hình dung được. Ái Quả Nhi bình thường luôn thực bướng bỉnh có chút do dự cọ cọ lòng bàn tay Tô Sách, Ai Mật Nhi cũng ngoan

ngoãn nghe theo, sau đó cả hai cùng nheo mắt lại.

Ái Quả Nhi hỏi: “Thật sao?”

Ái Mật Nhi ngẩng đầu, trong ánh mắt to tròn cũng là nghi vấn tương tự.

Tô Sách gật đầu: “Ân, thật.”

Cơ hồ đồng thời, cặp song sinh phân biệt lộ ra nụ cười thật tươi cùng cười mỉm ngượng ngùng.

Trước tế đàn, tộc trưởng Tát tháp cùng người dẫn đầu của các bộ lạc khác nói

gì đó, đại đa số mọi người bắt đầu ồn ào, đám người cũng bắt đầu di

động.

Thản Đồ thật cẩn thận ôm Tô Sách vào lòng, để tránh cậu bị

những người khác đè ép, mà bản thân y thì cũng tập trung lực chú ý lên

chỗ tế đàn. Cặp song sinh với Mạc Lạp thì không biết đã chạy tới nơi

nào.

Trước tế đèn, nhóm giống đực nộp túi mật mình săn được lên.

Thản Đồ ôm Tô Sách chậm rãi đi tới trước, dần dần đi tới đầu hàng. Thản Đồ

giao túi mật cự ngạc đầm lầy lên, được Tát Tháp nhận lấy bỏ vào một cái

chậu lớn—— tất cả túi mật đều được xử lý như vậy.

Tô Sách không

rõ là chuyện gì lắm, Thản Đồ đưa tay xoa xoa trán cậu, phát hiện không

có mồ hôi chảy ra mới yên tâm một chút: “Chờ một chút ngươi sẽ biết.”

Thản Đồ nhìn đội ngũ phía trước, khẳng định nói: “Cũng sắp rồi.”

Gật gật đầu, nếu Thản Đồ đã nói vậy thì Tô Sách cũng không truy hỏi, im lặng dựa vào lòng Thản Đồ chờ đợi.

Lúc này Tô Sách mới phát hiện sau khi mang thai… thể lực của cậu quả nhiên kém hơn rất nhiều.

Trước kia sau khi được thế giới này cải tạo cơ thể, cậu đã có thể vững vàng

đứng mấy giờ liền cũng không thành vấn đề, thế nhưng hôm nay mới một giờ đã có chút chống đỡ không được——

Cơ thể Thản Đồ thực rắn chắc, vào lúc này có vẻ phá lệ hữu dụng.

Suy nghĩ chút có chút không, Tô Sách từ từ nhắm mắt lại, ngủ gật.

Động tác của Thản Đồ lại càng mềm nhẹ hơn, thậm chí y còn đưa tay che mắt Tô Sách lại, để cậu không bị ánh sáng từ ngọn đuốc kí©h thí©ɧ.



Sách được Thản Đồ ôm vào lòng, cảm giác thực ấm áp… Thật giống như ngâm

trong nước nóng. Cậu nghe thấy nhịp tim đập của mình và Thản Đồ, có lẽ

vì ảo tưởng tâm lí nên thậm chí còn cảm giác nhịp tim xa lạ mà lại quen

thuộc trong bụng cũng đang hưởng ứng. Giống như dung hòa thành một âm

thanh, tuyệt vời đến mức không thể dùng ngôn từ hình dung.

Rất

nhanh, túi mật trong tay tất cả giống đực đã được nộp lên, Tô Sách còn

đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nghe Thản Đồ ‘a’ môt tiếng, mà bởi vì

khoảng cách của bọn họ gần tế đàn, cuộc nói chuyện của tộc trưởng Tát

tháp cùng những người khác cũng truyền vào tay cậu.

“A Nhĩ Sâm cư nhiên còn chưa trở về!

“Nhiệm vụ của hắn rất khó sao?”

“Đối với những người khác thì có thể, nhưng với A Nhĩ Sâm thì không tính là

khó khăn…. là thực nhân cự tượng.” [voi ăn thịt người]

“Thực nhân cự tượng a… quả thực lớp da rất dày, nhưng răng nanh của hình thú A Nhĩ Sâm có thể đâm xuyên nó!”

“Đúng vậy, sau đó rót độc tố vào, hẳn là rất nhanh mới đúng.”

“Kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Đều là những câu nghi vấn tương tự như vậy.

Thản Đồ đại khái cũng không rõ lắm.

Tô Sách mở mắt, nhìn người cao lớn ôm mình: “Thản Đồ, A Nhĩ Săm có thể gặp nguy hiểm không?”

Thản Đồ đầu tiên lắc đầu: “Hẳn là không, hình thú mãng xà của A Nhĩ Sâm rất

có ưu thế, chỉ cần quấn lên người cự tượng, cho dù nó có khí lực lớn cỡ

nào cũng không thể giãy ra. Huống chi, sau đó chỉ cần cắn một ngụm là

xong… Cho dù là ta, đấu xáp lá cà với thực nhân cự tượng cũng có thể

thắng.” Nhưng sau đó, y lại có chút chần chờ: “Chính là, bây giờ hắn vẫn chưa trở về, ta không xác định có phải gặp tình huống gì khác hay

không…”

Cho dù A Nhĩ Sâm thật sự rất mạnh, nhưng trong thế giới

nguy hiểm này thì cũng không thể cam đoan trăm trận trăm thắng… Tô Sách

nghĩ vậy.

Vì thế cậu hỏi: “…có muốn đi tìm hắn không?”

Thản Đồ lắc đầu: “Giống đực có thể tự chiếu cố chính mình, không ai đi tìm

hắn cả.” Y dừng một chút, im lặng dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Tô Sách: “Hơn

nữa, hiện giờ đối với ta mà nói, quan trọng nhất là ngươi và con… Về phầ n A Nhĩ Sâm, ta tin tưởng hắn sẽ bình an trở về.”