Chương 130

Tô Mặc để hai tay trước ngực Hassan giúp hắn ổn định cơ thể.

Hai đầṳ ѵú dưới tay cậu nhanh chóng cương cứng, không ngừng cọ xát vào lòng bàn tay theo nhịp đưa đẩy của cậu.

“A……”.

Đầṳ ѵú mẫn cảm được vuốt ve khiến tiếng rêи ɾỉ của Hassan xen lẫn chút run rẩy, Tô Mặc nghe mà mất hồn.

Cậu vừa đưa đẩy thọc mạnh vào trong, vừa đè người Hassan thấp xuống để mình có thể đâm vào sâu hơn.

Những cú va chạm của cậu khiến Hassan co giật từng cơn, hậu huyệt bỗng thít chặt, cao trào một lần nữa.

Thành ruột vặn xoắn co rút làm Tô Mặc sướиɠ rơn, càng đâm rút thêm mãnh liệt.

“Tô Mặc… A a… Tô Mặc…”.

Cơn kɧoáı ©ảʍ không cách nào phát tiết làm Hassan đau khổ không thôi, nhưng hắn vẫn nỉ non gọi tên Tô Mặc, nỗ lực nghênh đón những cú chạy nước rút của cậu.

Dươиɠ ѵậŧ phình to cực độ lại bị tàn nhẫn giam lại đung đưa giật nảy, nhiều lần lướt qua mặt nước theo tiết tấu của Tô Mặc.

“A……”.

Đầu đỉnh nóng đến đau nhức đảo qua mặt suối mát lạnh, quả là một sự kí©h thí©ɧ không thể tả được.

Mà sự kí©h thí©ɧ ấy lúc nặng lúc nhẹ, khi có khi không, nhanh chóng biến thành một cuộc tra tấn.

Hassan định quỳ cao hơn để thằng đệ tránh khỏi mặt suối, lại phát hiện trọng tâm hiện tại của hắn đều do Tô Mặc nắm giữ, bản thân hoàn toàn không thể động đậy, dù chỉ hơi thẳng lưng cũng sẽ bị Tô Mặc đè xuống không nương tay.

Trong tình cảnh đáng thương như thế, cảm giác ngứa ngáy ở đầu đỉnh nhanh chóng tích tụ đến cực hạn, giọng rêи ɾỉ của Hassan dần xen lẫn tiếng thút thít.

“Đằng trước… Tô Mặc, xin em… sờ tôi… phía trước…”.

So với đau đớn vì không thể bắn tinh, cơn kí©h thí©ɧ như có như không phía trước càng khiến Hassan khó chịu sắp điên.

Biết rõ Tô Mặc không thích chạm tới thứ giữa hai chân nhưng hắn vẫn cất tiếng van xin như thế.

Mà lời cầu xin đó quả thật khiến Tô Mặc hơi khó xử.

Không phải vì cậu ghét người anh em của Hassan, mà là do hai tay cậu đang bận ổn định cơ thể của Hassan, nếu dời đi để sờ phía trước… Hassan nhất định sẽ rơi xuống nước.

Tô Mặc suy nghĩ một chốc, ngã người ra sau, ngồi xuống suối.

Hassan bị cậu kéo theo, không khỏi sợ hãi kêu lên, Tô Mặc lập tức đỡ lưng Hassan giúp hắn ổn định cơ thể.

Tư thế hiện tại của cả hai biến thành Tô Mặc ngồi trong nước, Hassan quỳ gối quay lưng về phía cậu.

Một tay của Tô Mặc đưa ra sau chống người, tay kia nắm lấy nam căn của Hassan, nhỏ nhẹ: “Hassan, tự di chuyển đi”.

Hassan chần chừ nhấc người lên, lại chậm rãi hạ xuống.

Hậu huyệt nuốt nhả thằng đệ của Tô Mặc, túi cầu vỗ vào mặt nước lành lạnh, mà nam căn của hắn thì đang được Tô Mặc vuốt ve… Hô hấp của Hassan lập tức gấp gáp, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp cũng hóa thành tiếng thở dốc nặng nhọc.

“Tốt lắm, đúng rồi.

Di chuyển nhanh lên”, Tô Mặc khen, tay mân mê qυყ đầυ.

“Ưmm a… Được… Được!”.

Hassan run rẩy nghe lệnh, tăng tốc độ nhấc lên nhún xuống.

Hai bờ mông và túi cầu không ngừng đánh xuống mặt nước, tiếng bành bạch phóng đãng khiến Hassan xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Khi cơ thể nhấc lên, dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào lòng bàn tay Tô Mặc, khi nhún xuống thì hậu huyệt lại bị gậy thịt của Tô Mặc đâm vào.

Kí©h thí©ɧ trước sau đều do bản thân chi phối, kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn khác biệt, lại cũng liên kết chặt chẽ không thể tách rời.

Hassan phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp, điên cuồng đuổi theo kɧoáı ©ảʍ tột độ, dù những cơn cao trào bị tàn nhẫn chặn lại hết lần này đến lần khác cũng không thể khiến hắn dừng lại.

Tô Mặc hoàn toàn bị cuốn hút bởi vẻ cuồng loạn của Hassan.

Cơ lưng rắn chắc căng phồng vì bị dây thừng thít chặt, càng tôn lên rãnh lưng sâu quyến rũ.

Cơ bắp vùng vai vì động tác giơ cánh tay lên mà căng phồng, khiến Tô Mặc nóng lòng muốn cắn một cái.

… Cắn không tới! Tô Mặc tiếc nuối thở dài, đành cắn xuống cơ lưng gần ngay trước mắt.

“A!”, Hassan bất ngờ bị cắn giật cả mình.

Tô Mặc cắn không đau, trái lại càng làm hắn thấy ngứa không chịu nổi, dẫn tới đầṳ ѵú vừa được âu yếm lại bị bỏ lơ cũng ngứa theo, thật sự bứt rứt không yên.

“Ưm a… A a… Vυ"… Tô Mặc, sờ tôi…”, Hassan nóng vội khóc lóc van xin.

So với khả năng chịu đau tuyệt đỉnh, có thể nói Hassan cực kỳ sợ ngứa, không thể chịu được dù một chút.

… Hết tay rồi! Tô Mặc cáu lên.

Anh tưởng ông đây là người chơi hệ xúc tu à!

Tô Mặc định nhấc cánh tay ở phía sau lên, lại phát hiện vừa dời tay thì người sẽ ngã ra sau, đành vội chống trở lại.

Nhưng tiếng thút thít van xin không ngừng của Hassan làm Tô Mặc thấy thất bại vô cùng.

Bỗng nhiên Tô Mặc thấy Tiểu Bảo đã phơi nắng xong đang chầm chậm bò về phía hai người, ngẩng đầu thè lưỡi, dường như rất tò mò không biết họ đang làm gì, “Tiểu Bảo, lại đây”.

Tô Mặc cất tiếng gọi.

Tiểu Bảo lập tức ngoan ngoãn chạy tới, bị Tô Mặc chụp được rồi để lên thằng đệ của Hassan.

Cuối cùng cậu cũng dư tay có thể xoa vυ" Hassan.

“A!”.

Cảm giác lành lạnh lại hơi nhức trên thằng đệ khiến Hassan giật mình kêu lên.

Hắn vội cúi đầu xem, chỉ thấy Tiểu Bảo dường như hơi sợ nước, bốn cái chân nhỏ đang bám chặt vào dươиɠ ѵậŧ của hắn, cái đuôi vung vẫy dữ dội nhằm giữ thăng bằng, đang đánh liên tục vào túi cầu của hắn.

Thật kỳ quái.

Hassan vội nhắm mắt lại.

Đầṳ ѵú ngứa ngáy cuối cùng cũng được xoa dịu, Hassan khẽ hô một tiếng đầy sung sướиɠ, cơ thể càng ra sức nhún xuống, muốn lấy lòng Tô Mặc để cậu mang tới cho hắn nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.

Một lát sau, Tiểu Bảo không còn sợ nữa, nó ôm lấy cậu bé của Hassan, cẩn thận bò lên trên đỉnh.

Nhóc ta tò mò quan sát cậu bé to xác này, sau đó vươn lưỡi dò xét vói vào khe hở nhỏ nọ.

“A!”, Hassan sợ hãi giật nảy người, lại bị Tô Mặc ấn mạnh xuống, như trừng phạt mà ngắt mạnh đầṳ ѵú.

“Yên nào!”.

“Á a a a! Hức… A a a!”.

Dươиɠ ѵậŧ bị đầu lưỡi mảnh dài lành lạnh xâm nhập, hậu huyệt bị thọc sâu vào trong, đầṳ ѵú cũng bị ngắt mạnh.

Hassan rên khóc kêu la dữ dội, cơ thể co giật kịch liệt, thậm chí không thể nào tiếp tục “ăn” gậy thịt của Tô Mặc, chỉ có thể yếu ớt ngồi phịch xuống run rẩy trong lòng Tô Mặc.

Tô Mặc mới đầu còn không biết có chuyện gì, sau đó ló đầu nhìn ra phía trước Hassan mới phát hiện Tiểu Bảo đang làm loạn, không khỏi bật cười: “Hassan, sướиɠ không? Nhìn xem, Tiểu Bảo của anh đang giúp anh đó!”.

“Không… Đừng nói nữa… A a! Lấy… lấy ra! Lấy nó ra đi!”, Hassan nức nở lắc đầu.

Nhóc con do chính mình ấp ra đang lấy lưỡi không ngừng đâm rút lỗ sáo của hắn, làm hắn xấu hổ đến mức hận không thể chết đi.

“Lấy ra làm chi, bọn em cùng làm anh không được sao?”.

Tô Mặc không lấy Tiểu Bảo ra, mà cởi bỏ dây thừng ở gốc dươиɠ ѵậŧ, “Di chuyển nhanh lên, cho anh bắn đấy!”.

“Hức… A a…”.

Hassan không thể từ chối mệnh lệnh của Tô Mặc vừa thút thít vừa di chuyển, kɧoáı ©ảʍ ập tới cả trước và sau, lại càng khiến hắn thấy xấu hổ khôn cùng.

Thế nhưng bất kể hắn cố nén cỡ nào chăng nữa, cơn cao trào bị cản trở mấy lần vẫn nhanh chóng ập đến.

Hắn kêu lên thảm thiết, dịch thể nóng hổi tuôn ra từng đợt liên tục qua lỗ sáo bị lưỡi mỏng chen vào, khiến quá trình bắn tinh kéo dài mãi không ngừng.

“Hức a a a! A a! Ưm… A a!”.

Cơ thể Hassan co giật dữ dội, lỗ hậu cắn lấy cậu bé của Tô Mặc không ngừng siết chặt mấp máy, cuối cùng cũng khiến Tô Mặc khẽ rên bắn ra.

Cảm nhận được dịch thể Tô Mặc bắn vào trong, Hassan như trút được gánh nặng mà ngất đi.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ mệnh lệnh Tô Mặc đã đưa ra từ rất lâu về trước, “Phải làm đến khi em cũng bắn ra!”.