Mấy người Lâm Thông Bảo nhất thời tuyệt vọng, đại môn đã bị phá, hết thảy đường sống cũng không còn.
Nhưng một giây sau, Lâm Thông Bảo trên mặt liền hiện ra thần sắc vui mừng —— Viêm!
“Bên trong nằm xuống!”
“Liệt hỏa bôn đằng!”
Ngay tại nét mặt mấy người Lâm Thông Bảo không còn chút máu, lúc nghĩ rằng mình chết chắc rồi, bọn người Viêm chạy tới!
Một quyền hung hăng gϊếŧ chết một đầu tri chu to lớn, bọn người Viêm phi nhanh nhằm về phía đại môn —–
“Nằm xuống!” Mắt thấy Viêm thả ra một trận liệt hỏa, Lâm Thông Bảo đè mấy người xuống, tri chu ở cửa bị tạc bay tứ chi tung tóe, nhấc lên sóng lớn đem cả căn phòng đều chấn động.
“Bảo Bảo! Bảo Bảo!” Viêm vọt vào trong nhà, thì thấy mấy người đều nằm té trên mặt đất, nhất thời sợ đến vỡ mật, bổ nhào vào trước người Lâm Thông Bảo, ôm hắn vào lòng, đang muốn la lên, đã thấy Lâm Thông Bảo đang cười dịu dàng mà nhìn hắn.
Viêm kích động mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của thiên hạ trong lòng, trằn trọc triền miên.
“Bảo Bảo, ngươi làm ta sợ muốn chết.” Viêm nhẹ nhàng mà hôn hít lấy hai gò má Lâm Thông Bảo, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, vừa mới, hắn thiếu chút nữa cho là mình đã mất đi hắn…..
“Không có việc gì, ta đây không phải vẫn tốt sao?” Lâm Thông Bảo sờ sờ tóc thú nhân, trên người hắn nơi nơi đều là vết máu, hiển nhiên đã trải qua một trận ác chiến.
“Trong bộ lạc như thế nào? Đã giải quyết xong chưa?”
“Ta quá lo lắng cho ngươi, cho nên trước mang theo Hàn tới tìm ngươi.” Viêm hun mạnh một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thông Bảo, tiếp tục nói: “Hẳn là không có việc gì, mọi người đồng hiệp lực nhất định có thể đánh đuổi đám thập túc quái này đi.”
“Ngươi a.” Lâm Thông Bảo đau lòng mà vuốt đầu thú nhân.
“Cô! Két ——”
Chính đang lúc ngọt ngào này thì trong phòng lại truyền ra thanh âm làm cho người ta biến sắc, Viêm sắc mặt xanh mét.
“Hàn, ngươi thủ đại môn, ta đi vào!”
Hàn gật đầu tiếp tục tiêu diệt tri chu ngoài cửa, Viêm một cước đá văng cửa buồng trong, nhất thời đối với bên trong một phòng chi chít các con tri chu loại nhỏ, mấy thứ này đánh vỡ cửa sổ, theo đó chen chúc tiến vào, ý đồ tiến công từ nơi này, may mắn, chính mình đến kịp lúc. Viêm đen mặt điên cuồng mà tiêu diệt tri chu bên trong, buồng trong quá nhỏ, không cho phép hắn biến thành hình thú chiến đấu, nhưng hình người của hắn cũng không phải những thứ tri chu này có thể thương tổn được.
“A a ——–”
“Ti Grào ——–“
Lúc này đang ở trong nhà chiến đấu Viêm đột nhiên nghe được một tiếng kêu sợ hãi, nhất thời lòng chợt lạnh, thanh âm này rõ ràng là của Cao từ bên ngoài truyền đến!
Bất chấp mọi chuyện, Viêm bay nhanh chạy ra bên ngoài thì vừa thấy, trời ạ!
Nguyên lai sớm đã có một con tri chu dán ở trên đỉnh buồng trong chờ đợi thời cơ, con tri chu này cả người thành hình trứng, chừng chi dài nhỏ, quan trọng là nó có thể đem cả người mình thu lại thành một cái hình cầu không lớn bằng một thước, cũng dựa vào điều này, nó mới có thể theo đồng loại tiến vào theo đường cửa sổ, lại sử dụng chừng chi đặc hữu hấp thụ năng lượng, bám víu ở trên đỉnh mép tường chờ đợi cơ hội.
Đợi cho nó cảm thấy thú nhân nguy hiểm nhất đi vào buồng trong, bận việc đối phó với các đồng loại khác của nó, càng chạy càng xa thì nó liền biết cơ hội của nó đã tới, nó cực kỳ nhanh nhắm ngay một giống cái cho rằng mỹ vị nhất từ phía trên hắn sà xuống, tuy rằng bị ngăn cản một chút, nhưng hắn vẫn thành công đem cả người hắn áp sát dưới thân, mùi thức ăn mỹ vị kia kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ thèm ăn của nó tràn ngập. Giơ lên tri trước đâm thủng bả vai của một giống cái chạy về phía nó, cân nhắc mình nên trước dùng ti (tơ) đem thực vật trói lại tốt, hay là trực tiếp ăn luôn mới tốt…..
“Oa! A a a ———–”
Lộ rốt cuộc chịu không nổi mà kêu lên sợ hãi, hai chân mềm nhũn vô lực ngồi sửng trên đất, như thế nào cũng dùng sức không được, đem toàn bộ đồ vật bên cạnh mình cái nào có thể đυ.ng liền liện về phía quái vật kia, lại như thế nào cũng ngăn không được bản thân hoảng sợ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ.
Khải Đạt thống khổ mà bắt lấy bả vai trái của mình bị chừng chi đâm xuyên, vật kia mặc dù nhỏ, nhưng toàn bộ xuyên thấu bả vai trái của mình rồi đâm thẳng xuống tới mặt sàn, khiến cho cả cơ thể hắn toàn bộ bị cố định trên chừng chi này, đau đớn truyền khắp cả người, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quái thú kia không ngừng áp sát Lâm Thông Bảo nằm ở dưới thân hé ra hàm răng nọc, không ngừng tới gần….
“Không! Dừng lại!” Một bên Cao người đầu tiên phát hiện ra chi tru từ trên sà xuống thống khổ bị quất té trên mặt sàn, vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đẩy ra Lâm Thông Bảo, chính mình thì bị hung hăng đánh bay ra ngoài, lực đạo to lớn kia làm cho cả người hắn tê liệt, cơ hồ muốn nát ra, “Khụ!” yết hầu đau xót, phun ra một búng máu, hắn giãy dụa từ trên mặt đất muốn động đậy, ý đồ đứng lên, đáng tiếc vẫn vô ích mà ngã xuống đất…. Mấy ngày này hắn mỗi ngày đều tới chiếu cố Lâm Thông Bảo, chiếu cố bảo bối trong bụng hắn, sớm đem bảo bối kia trở thành nhi từ của mình mà đối đãi, hắn không biết mình khi nào thì có thể mang thai, liền đem phần tình yêu này bỏ vào trên người bảo bối Lâm Thông Bảo, hiện giờ nếu hai người đều giữ không được…. Cao chỉ nghĩ tới tình cảnh kia, thì không ngừng hướng tới phương hướng kia bò đi.
“Ngô! Đau…..Ưm!” Từ từ tỉnh lại, Lâm Thông Bảo bị hàm răng nọc kia làm cho hoảng sợ, vừa rồi hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Cao đẩy ra, đầu nhất thời choáng váng mà hôn mê.
Lâm Thông Bảo trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, nằm trên mặt đất, hắn cơ hồ nhìn không được tình huống của người khác, lại chỉ nghe được tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ bên cạnh truyền tới, Lâm Thông Bảo trong lòng vừa sợ vừa giận, sợ là mấy người Cao chịu tổn thương. Nhưng hắn chỉ có thể nhìn về con tri chu che phủ phía trên, tiểu thối bên cạnh bị một chừng chi của con quái vật chặt chẻ đính trên mặt đất, làm cho hai chân hắn không thể động đậy, còn có răng nọc kia càng ngày càng gần, cái mồm to lớn xấu xí kia nhỏ ra vài tia nọc độc, rơi sát bên lỗ tai hắn, mặt sàn không ngừng bốc lên khí thể ‘Ti ti’, đó là chứng minh sàn nhà bị ăn mòn, Lâm Thông Bảo sắc mặt hết tái lại trắng, tay bắt đầu run…. Lại đột nhiên cảm giác trong tay chợt lạnh, Lâm Thông Bảo trong lòng vui vẻ, đó chính là đại khảm đao.
“Đi chết đi, hỗn đản!” Khải Đạt khóe mắt phát hiện cây dao trong tay Lâm Thông Bảo, nhất thời lá gan cũng lớn hơn, không màng đến đau đớn trên người, một cước đá lên chừng chi bên cạnh, tuy rằng lấy năng lực của hắn không thể tổn thương con quái vật kia, nhưng một cước của hắn lại thu hút sự chú ý của con tri chu, chừng chi kia thoáng qua một cái, cái đầu xấu xí kia giơ lên, Lâm Thông Bảo bắt lấy thời cơ, đem đại khảm đao trong tay hung hăng vung lên —– ‘Ba!’ Vốn nghĩ muốn chém vào đầu nhưng lại chém nhầm vào trên cái mồm mọc đầy răng nọc ghê tởm kia, nhất thời vật kia liền bị đao chém xuống.
“Ti rống ——-”
Quái vật kia điên cuồng mà vũ động thân thể, Khải Đạt bị nó mạnh mẽ vứt ra, kêu thảm rơi bên cạnh cửa, nhưng nó múa may, lại làm cho Lâm Thông Bảo kinh hồn táng đảm, chỉ vì chừng chi không ngừng ở trên người Lâm Thông Bảo nâng lên, hạ xuống……..
Đúng lúc này, Hàn cùng Viêm chạy tới ——
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
“Grào ——”
Hàn cùng Viêm hầu như tiến vào phòng cùng lúc, hai người cực kỳ mau lẹ hướng tới quái vật kia phóng tới, Viêm cơ hồ đem chi tru toàn bộ xé nát, một quyền lại một quyền, giống như mưa rơi hạ xuống, quái vật xấu xí kia nháy mắt bị xé nứt, dập thành thịt nát, nhưng Viêm vẫn không hài lòng, tình cảnh vừa rồi khiến cho hắn tê tâm liệt phế, hắn hận không thể đem con quái vật kia kéo từ địa ngục lên rồi lại dập nát nó lần nữa.
“Viêm! Đủ rồi —-” Hàn một bên nâng Khải Đạt cùng Cao dậy, hướng tới Viêm vẫn điên cuồng đánh, quát: “Mau đưa Lâm Thông Bảo đỡ đến tế ti đi! Mau lên!”
Viêm cả người cứng đờ, giống như lấy lại tinh thần, điên cuồng nhào về phía Lâm Thông Bảo vẫn nằm trên mặt đất, thì thấy Lâm Thông Bảo lúc này đang ôm bụng thống khổ mà cuộn thành con tôm, “A, um….” Trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ.
“Không! Không —–” Viêm thống khổ mà ôm lấy Lâm Thông Bảo cực kỳ nhanh chạy về hướng nhà tế ti.
“Lan! Lan! Ngươi mau cứu cứu hắn —–” Viêm cùng Hàn vọt vào trong nhà, ở trên nền nhà thế nhưng cũng hơn mười cổ thi thể quái vật nằm ngổn ngang, nhìn thấy hai người đến trên người đều ôm người bệnh, bật người lại đỡ Lộ từ trên người Hàn xuống.
“Mau đem ba người bọn họ để nằm lên giường, mau!” Lan vừa thấy chỉ biết không ổn, không nói trước đến Cao cùng Khải Đạt hai người thương thế không nhẹ, Lâm Thông Bảo trên người còn mang thai, nếu có cái gì vạn nhất….. Đây chính là một thi hai mạng a!
Mấy người vào buồng trong, Viêm cùng Hàn đem người bị thương để nằm trên giường, Khải Đạt bị quăng xuống nền nhà liền ngất, mà Cao thì sau khi nhìn thấy Lâm Thông Bảo an toàn cũng ngất đi, chỉ có Lâm Thông Bảo bởi vì đau bụng khó nhịn, luôn luôn rêи ɾỉ.
Viêm nắm chặt tay Lâm Thông Bảo, trong miệng không ngừng lầm bầm thống khổ, giống nhưng người nằm trên giường thống khổ rêи ɾỉ không phải Lâm Thông Bảo mà là chính hắn.
“Trời ạ, Lan ngươi mau cứu hắn, nhất định phải cứu hắn.” Viêm đối với Lan đang bận bịu kiểm tra thân thể cho Lâm Thông Bảo lên tiếng khẩn cầu, hắn không thể mất đi Thông Bảo, nếu mất đi Thông Bảo, hắn nhất định sẽ chết, “Đều là ta sai, ta không nên rời khỏi ngươi, Bảo Bảo, xin ngươi, ngươi không thể có việc gì, Lan, ta cầu ngươi, ta không thể không có Thông Bảo được.”
Lâm Thông Bảo thống khổ đến cực điểm, mơ hồ nghe được thanh âm của Viêm, muốn mở miệng gọi hắn, lại cảm giác trong bụng lại đau đớn đến nghiêng trời lệch đất, từng trận đau đớn co rút làm cho thanh âm hắn thoát phá, nói ra chỉ có thể toàn là tiếng rêи ɾỉ vụn vặt.
“Câm miệng, ta sẽ cố hết sức, các ngươi hiện tại tất cả đều ra ngoài cho ta!” Lan chịu không nổi bắt đầu đuổi thú nhân, lưu lại những người này đứng nói cứu trị, ngược lại còn vướng chân vướng tay, làm phiền chết được, Hàn tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt kia cơ hồ là muốn ăn thịt mình luôn.
Liên tục quát tháo mang uy hϊếp cuối cùng đem ba cái thú nhân* đuổi ra ngoài, Lan xoay người vội vàng đi tới, tổn thương thành như vậy chỉ sợ….
*3 cái là Viêm, Hàn, Tạp Ân.Viêm cùng Hàn đứng ở ngoài cửa, lo lắng chờ đợi, mười ngón tay cơ hồ toàn bộ đâm vào lòng bàn tay, tích giọt máu tươi rơi xuống đất, hai người hai mắt đỏ đậm, lại nghe trong bộ lạc vẫn có không ít tiếng kêu gào ầm ĩ truyền đến, hai người liếc nhau, tất cả đều là ánh mắt trần trụi dữ tợn mà hướng về phía âm thanh kia đánh tới…..
Trời chiều kết thúc, trải qua sự cố gắng của các thú nhân trong bộ lạc, rốt cuộc đem quái vật kia đánh đuổi đi. Đối với việc sinh vật ở cực nam này thế nhưng chạy đến phía tây, tất cả mọi người đều thập phần nghi hoặc, một số người cho là thức ăn khan hiếm, số khác còn lại thì nghĩ rằng có thể là thiên địch gây ra, phán đoán đa dạng, nhưng bọn hắn nhất trí cho rằng không thể thả cho những sinh vật này tiếp tục nữa, một đường đi tới, cũng không biết quái vật này đã gϊếŧ chóc bao nhiêu bộ lạc, vốn dĩ chúng nó có tốc độ sinh sản rất nhanh, nếu không đem chúng nó toàn bộ gϊếŧ sạch, thứ này rất nhanh sẽ trải rộng toàn bộ phía tây. Vì thế, Viêm liền kêu vài thú nhân trong bộ lạc lập thành tiểu đội, tiến đến bộ lạc phụ cận liên hệ, kêu gọi bọn họ đồng thời xuất động bắt gϊếŧ thập túc quái này.