Vốn tưởng rằng cha mẹ Viêm sẽ ở lại trong tộc vài ngày, ai ngờ ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng đâu, Lâm Thông Bảo đứng ở cửa trầm tư suy nghĩ, đây rốt cuộc là dạng cha mẹ thần mã gì lại có thể tiêu sái như thế, phất tay áo một cái không lấy một đám mây, không, là mang đi, Lâm Thông Bảo nhìn thấy thịt khô mấy ngày hôm trước vẫn còn phơi nắng trên sào trúc, hiện tại đã biết mất không còn thấy chút tăm hơi, quả nhiên là một đôi phu phu vô lương a…..
Bọn họ đi rồi, nhưng mình cũng phải tiếp sinh hoạt, theo mùa mưa trôi qua, trong bộ lạc bắt đầu ngày càng bận rộn hơn, trước kia Viêm còn có thể ăn cơm trưa, nay, hắn cơ hồ mỗi buổi sáng đều xuất môn, buổi tối đến khuya khoắt mới về nhà, Lâm Thông Bảo đau lòng mà giúp người nam nhân vừa về tới nhà đã ngã xuống giường xoa bóp, sáng sớm hôm sau lại phải tiễn nam nhân xuất môn.
Trong bộ lạc nhà cửa đều được xây lên bằng thạch thổ, nuôi dưỡng gà vịt, ngũ hoa thú, phần lớn giống cái còn đặc biệt vì mùa đông mà may quần áo ấm, dùng dã thú mà thú nhân săn được, lột bỏ da thú, đặc chế, quá trình phi thường phức tạp, rườm rà. Lâm Thông Bảo cũng đi theo đám người Khải Đạt học hỏi, bởi vì quần áo trong không gian không thích hợp cho Viêm cùng tl mặc, cho nên cậu tính toàn làm mấy bộ quần áo cho bọn họ dùng mặc qua mùa đông, lúc bắt đầu còn có hậu chứng đau thắt lưng, cũng càng lúc càng phát hiện cuộc sống thật sự không dễ dàng.
Hôm nay giữa trưa, Viêm khó có được ngày không cần dẫn cả đội xuất môn đi săn, ngồi ở ghế trúc nhà mình ôm Lâm Thông Bảo nói chuyện phiếm, đột nhiên, đại môn “Phanh” một cái bị mở ra, Viêm nhăn mày lại muốn trách cứ, thì thấy Áo Đức Mạn vẻ mặt khẩn trương mà xô cửa đi vào, đối với Viêm nói: “Viêm, Xích Báo tộc phát sinh đại sự, Nỗ Đức Lạp phái người đến cầu viện, ngươi mau đi xem một chút.”
“Cái gì? Đi!” Viêm đứng lên cùng với Áo Đức Mạn chạy hướng về quảng trường, Lâm Thông Bảo suy nghĩ, Nỗ Đức Lạp chính là phụ thân Lạp Á, cùng là dượng Viêm, nhớ tới thú nhân thiết cốt tranh tranh* kia, vẫn là không yên lòng đuổi theo sau —— cũng mong đừng xảy ra chuyện lớn gì mới tốt.
*kiên cường, ngay thẳng, nghiêm túcLâm Thông Bảo vừa đuổi tới quảng trường, nơi đó đã vây quanh một đám người, trung gian là Viêm cùng Áo Đức Mạn đang đứng, còn có một thú nhân cả người đầy máu.
Thú nhân kia ngồi dưới đất, trên thân là vết cắt, miệng còn chảy ra máu, trên mặt che kín nước mắt, hắn kêu thảm nói: “Viêm tộc trưởng, thỉnh cầu ngươi nhanh chóng phái người đi xem đi, tộc nhân của ta đang bị tàn sát a!”
Viêm trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng, Xích Báo tộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Viêm tộc trưởng, bộ lạc của chúng ta xuất hiện phản đồ! Lão tộc trưởng Liệt Phong của chúng ta năm ngày trước cử hành nghi thức lựa chọn tân tộc trưởng, nhi tử lão tộc trưởng Lôi Đình đạt được thắng lợi, nhưng thật không nghĩ tới gã Bạch Thỉ bại trận kia cư nhiên thừa dịp người không để ý vào buổi tối ám sát lão tộc trưởng, còn giá họa cho Lôi Đình, nói hắn gϊếŧ cha không xứng làm tộc trưởng, còn mang theo tộc nhân thân cận của mình nói là muốn gϊếŧ chết Lôi Đình, vì lão tộc trưởng báo thù, may mắn có lão tộc nhã mã đứng ra làm chứng, mọi người mới biết được chính là tên chết tiệt đó gϊếŧ chết tộc trưởng.”
Lâm Thông Bảo mở miệng hỏi: “Một khi đã như vậy, kia tại sao ngươi vẫn….”
Thú nhân trên mặt đất kinh nghi mà nhìn giống cái trước mắt, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt đáng yêu, vẫn luôn đứng ở bên người tộc trưởng, chẳng lẽ đây là bầu bạn của tân nhậm tộc trưởng?
Viêm tiến lên ngăn cản
(tầm nhìn), cau mày nói: “Hắn là bầu bạn của ta, ngươi cứ trả lời đi.”
“Ân, vâng vâng.” Thú nhân thở ra một hơi, trộm ngắm Lâm Thông Bảo một cái rồi tiếp tục nói. “Nguyên bản mọi người muốn gϊếŧ người đó để báo thù cho lão tộc trưởng, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này lòng dạ lang sói, đã sớm thông đồng với người Xà tộc, thấy đoạt vị không được, cho nên liền dẫn người Xà tộc vào bộ lạc, nhất thời không chuẩn bị, Tất cả mọi người…. mọi người liều chết ngăn chặn, cuối cùng bị tiểu tử đó đoạt đi quyền khống chế bộ lạc, nhưng hắn vẫn thấy còn chưa đủ, đem những người thân cận với lão tộc trưởng toàn bộ gϊếŧ sạch, đại bộ phận tộc nhân còn lại đều bị bắt nhốt, may mắn Nỗ Đức Lạp…. Nỗ Đức Lạp đại nhân liều chết cứu mười mấy người chúng ta ra, dặn chúng ta hướng Viêm tộc trưởng cầu cứu! Cầu Viêm tộc trưởng nhất định phải cứu Nỗ Đức Lạp đại nhân đi.”
“Mười mấy người?” Áo Đức Mạn lên mặt hỏi: “Nhưng chúng ta rõ ràng chỉ nhìn thấy một mình ngươi.”
“Vị huynh đệ kia.” Thú nhân trên mặt đất lau mặt nói: “Chúng ta mười mấy người một đường tới đây, khả tên Bạch Thỉ kia làm sao lại buông tha cho chúng ta, hắn phái người một đường đuổi gϊếŧ, chúng ta mười ba người cơ hồ đều chết trong tay bọn họ, nếu không phải ngươi….. Nếu không phải ngươi tới kịp, ta chỉ sợ cũng không đến được đây, ta rất cảm tạ ngươi.” Nói xong liền hướng Áo Đức Mạn hành lễ.
“Thôi, không cần khách khí.” Áo Đức Mạn đưa tay đỡ một chút, tiếp đó cau chặt mày lại, nghi hoặc nhìn thú nhân kia liếc mắt một cái, liền buông tay xuống.
Viêm sờ sờ trán, hỏi: “Ngươi tên là gì? Tên Bạch Thỉ kia rốt cuộc là ai? Tại sao có thể càn rỡ như vậy, cư nhiên gϊếŧ người đoạt vị?”
Thú nhân kia từ trên mặt đất đứng lên, thoáng tới gần Viêm nói: “Viêm tộc trưởng, ta gọi là Lộ, tên Bạch Thỉ kia chính là một xích báo tộc cô nhi vốn được lão tộc trưởng chúng ta thu lưu, lão tộc trưởng nhìn hắn đáng thương nên mới thu lưu hắn, đem hắn nuôi nấng lớn lên, ai biết…… Viêm tộc trưởng, ngươi nhất định phải cứu Nỗ Đức Lạp đại nhân a.” Nói xong lại khóc lên.
Viêm nhăn mi thối lui vài bước, Hổ thú tộc thú nhân từ trước đến nay đổ máu không đổ lệ, đối với thú nhân kêu Lộ này, Viêm tương đối không ưa. Suy nghĩ chút rồi nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi trước tiên đi đến chỗ tế ti băng bó vết thương đi. Chúng ta trước an bài một vài nhân thủ, sẽ theo ngươi đi cứu người.” Gọi Tạp Ân lại thì thầm vài câu, liền hướng thú nhân Xích Báo tộc kia gật gật đầu ý bảo đi theo Tạp Ân.
“Đúng, đúng….. Các ngươi thương lượng, thỉnh nhất định mau chóng đi Xích Báo tộc, cứu cứu Nỗ Đức Lạp đại nhân a.” Lộ lau nước mắt liền bị Tạp Ân đỡ lấy ly khai.
“Các ngươi thấy thế nào?” Viêm đầu tiên lên tiếng, hỏi ý kiến của mọi người.
“Hắc! Nửa thật nửa giả!” Tử bĩu môi nói.
Áo Đức Mạn cau mày nói: “Vốn ta còn rất tin tưởng hắn, nhưng mới rồi….. Lúc ta dìu hắn, toàn thân hắn cương một chút, giống như đang bài xích ta, tuy rằng rất nhỏ, nhưng ta vẫn rất hoài nghi….”
Viêm gõ gõ bàn nói: “Cái người kêu Lộ kia, là ngươi cứu trở về? Ngươi nói với ta một chút là chuyện gì xảy ra?”
“Sự tình là như thế này….” Áo Đức Mạn không phải ngu ngốc, đương nhiên cũng phát giác không thích hợp, liền đem đầu đuôi sự việc kể lại.
Nguyên lai hôm nay là Áo Đức Mạn dẫn đội vào rừng đi săn, đang khi bọn họ thu hoạch phong phú chuẩn bị quay về thì Áo Đức Mạn lại nghe thấy tiếng đánh nhau từ đàng xa truyền tới, phải biết rằng giữa các tộc đều có phạm vi lãnh địa, chủng tộc khác không được ở trong phạm vi lãnh địa của tộc người khác đánh nhau, đi săn. Vì thế hắn liền dẫn hơn mấy thú nhân chuẩn bị đi nhìn xem là ai cả gan như vậy dám ở trên lãnh địa của nhóm hổ thú mà gây rối.
Ai ngờ lặng im tiếp cận lại phát hiện có mười thú nhân đang đuổi đánh một thú nhân, từ trên mùi ngửi được, thú nhân bị đánh kia là Xích Báo tộc, mà mười thú nhân kia, trong đó có 8 thú nhân là Xà tộc, còn 2 người khác….. Áo Đức Mạn nhăn lại lông mày, đúng là Xích Báo tộc! Tại sao người đồng tộc lại muốn gϊếŧ tộc nhân của mình? Ẩn thân sau bụi cây, đối diện thanh âm dần dần truyền đến.
“Các ngươi những tên hỗn đản này thế nhưng lại đi giúp đỡ tên Bạch Thỉ kia chém gϊếŧ tộc nhân của mình! Thật là thiên lý khó tha!”
“Hừ! Muốn trách thì trách lão tộc trưởng hồ đồ, thế nhưng không chịu đem tộc trưởng vị truyền cho Bạch Thỉ đại nhân, hừ, chỉ có Bạch Thỉ đại nhân mới có thể dẫn dắt bộ lạc đi hướng phồn vinh!”
“Thúi lắm! Thông đồng với bộ lạc khác đến thôn tính bộ lạc của mình, còn nói chuyện gì đi hướng phồn vinh! Chờ ta tìm được hổ thú bộ lạc, cứu ra Nỗ Đức Lạp đại nhân, ta xem các người còn thế nào kiêu ngạo!”
“Hừ! Tê ~ ít cùng hắn dài dòng, tê ~ gϊếŧ!”
Áo Đức Mạn biến sắc, nghe khẩu khí này, đây là bởi vì tranh đoạt tộc trưởng vị trong tộc mà đánh nhau, cái người Xà tộc này vừa nói lại là chuyện gì xảy ra? Mắt thấy thú nhân kia sắp bị gϊếŧ, Áo Đức Mạn bất chấp chuyện khác, chỉ có thể cứu người trước rồi nói sau.
“Nói cách khác, người này thật sự là ngươi cứu được từ trên nhân thủ của Xà tộc?” Viêm dùng ngón ta gõ gõ nhẹ trên mặt bàn hỏi.
Áo Đức Mạn gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Lâm Thông Bảo suy nghĩ hỏi: “Kia, mấy người Xà tộc thế nào?”
Áo Đức Mạn cắn răng nói: “Những tên kia phi thường giảo hoạt, nhìn thấy đánh không lại chúng ta liền quay đầu bỏ chạy!”
(không lẽ ở lại chờ chết sao *hãn*)“Chạy? Đều chạy? Cả hai người Xích Báo tộc cũng chạy?” Viêm nghe ra không thích hợp, ấn theo thực lực Áo Đức Mạn, không có khả năng một người cũng không bắt được, trừ phi….
Áo Đức Mạn thay đổi sắc mặt, cẩn thận suy nghĩ nói: “Khi đó ta chỉ lo cứu người không có chú ý, đám người Xà tộc thời điểm chạy trốn, không biết ném cái gì lên mặt đất, kết quả một trận khói mờ bốc lên, người đã không thấy tăm hơi đâu. Cẩn thận suy nghĩ lại, bọn họ giống như đã sớm có chuẩn bị bộ dáng muốn bỏ chạy.”
“Hừ! Tên thú nhân người cứu chỉ sợ cũng không phải là thứ tốt gì!” Viêm nhếch môi nói: “Vừa rồi lúc chúng ta hỏi chuyện hắn, hắn thoạt nhìn rất là kích động, nhưng thần sắc thì không thích hợp, con mắt cứ láo liên, những vấn đề kia đều nói ra hết sức trôi chảy, giống như trước đó đã chuẩn bị sẵn.”
Lâm Thông Bảo cũng tiếp lời nói: “Hơn nữa hắn nói là cứu Nỗ Đức Lạp, lại không nói muốn cứu cái tân tộc trưởng Lôi Đình kia.”
Áo Đức Mạn hung hăng đập bàn một quyền xuống bàn, phẫn nộ mà đứng lên nói: “Một khi đã như vậy, kia còn chờ cái gì, ta đi gϊếŧ tên hỗn đản đó!” Nghĩ đến hắn thông minh một đời, cư nhiên lại bị một tên tiểu tử Xích Báo tộc lừa gạt, cơn tức này làm sao nuốt trôi nổi!
Tử bĩu môi, “Sách, ngươi ngốc sao? Những thú nhân truy hắn chỉ sợ cũng là một bọn với nhau, nếu chúng ta hiện tại gϊếŧ hắn, e rằng những tên kia sẽ đào tẩu.”
“Tử nói rất đúng, vẫn là Tử thông minh nhất.” Bên cạnh đại cẩu cẩu Bố Luân phe phẩy cái đuôi dính lên, khen ngợi mà lấy lòng, kết quả rước lấy Áo Đức Mạn phẫn nộ mà nhìn chằm chằm.
Viêm híp mắt tinh quang chợt lóe, một cái ý nghĩ trong đầu lướt qua, nói: “Chúng ta không thể làm việc lỗ mãng, chúng ta trước phân tích tình hình một chút. Nếu tên thú nhân kia nói trong tộc làm phản là thật, như vậy một nhà Nỗ Đức Lạp cùng người Lôi Đình kia hẳn đều bị bắt giam, tình huống tệ nhất có thể cũng đã bị gϊếŧ…. Điểm này chúng ta phải tìm người trước tra cho rõ ràng, nếu như là bị bắt giam, như vậy bị giam ở đâu.” Dừng một chút, lại nói: “Mà mười thú nhân kia, không có lẽ là 12 người.”
“Cái gì? Mười hai? Ta rõ ràng chỉ nhìn thấy mười.” Áo Đức Mạn giật mình nói, sau đó lại bỗng nhiên biến sắc, nói: “Đúng rồi, tiểu tử kia nói qua, là ‘Chúng ta mười ba người’.”
“Đúng vậy, tiểu tử kia có thể không nghĩ tới, chính hắn lại đem nhân số bọn họ nói cho chúng ta biết, trừ mười người mà ngươi thấy ra, chỉ sợ còn 2 người ẩn nấp ở nơi nào đó quan sát.” Viêm thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Chúng ta trước hết phải đem những người này dẫn ra gϊếŧ hết, nếu không…. Khó tránh khỏi bọn họ sẽ ở sau lưng đâm chúng ta một đao!”
“Đúng vậy, trước hết gϊếŧ bọn họ!” Áo Đức Mạn trong mắt hung quang chợt lóe.
“Như thế, chúng ta làm thế này”
….
Viêm cùng vài thú nhân làm thành một bàn thương thảo ‘Kế hoạch diệt địch’, Lâm Thông Bảo nhìn bên này, lại nhìn sang bên kia, theo từng cái độc kế bày ra, trong lòng cậu hãn a, ai nói thú nhân thành thật đơn thuần, ai nói thú nhân sẽ không âm mưu quỷ kế chứ? Đứng ra! Để cho lão tử quất một trăm lần a một trăm lần!
Trách không được muốn đuổi thú nhân kia đi, nguyên lai Viêm bọn họ đã sớm có hoài nghi a? Trách không được bảo Tạp Ân mang thú nhân kia đi, bằng Tạp Ân ‘thành thật’, chỉ sợ dưới sự ‘chiếu cô’ của Tạp ân thú nhân kia muốn đi đâu cũng đều không được a. Còn có vài câu thì thầm kia, quả nhiên không phải thứ tốt gì! Còn có Lan…. Nếu bị Lan phát hiện những tổn thương trên người thú nhân kia cũng không phải vết thương chí mệnh, chỉ là bị thương ngoài da —– ở trong ‘trị liệu đặc biệt’ của Lan, vết thương của hắn nhất định sẽ càng thêm nặng, đau càng thêm đau đi?!
Ni mã! Thế giới này quả nhiên là cơ tình đầy đất a, phúc hắc khắp cả nơi đều có a!! Hỗn đản!!!
(╯‵□′)╯︵┴─┴