Chương 28: Lại thấy mỹ thực ~ Mọi người cùng nhau ăn cua đồng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: NhãThú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới - Chương 28: Lại thấy mỹ thực ~ Mọi người cùng nhau ăn cua đồngMấy người tán gẫu trong chốc lát, lại muốn đi đến tham quan ngôi nhà mới của Lâm Thông Bảo. Vì thế Lâm Thông Bảo dẫn mọi người tới nhà ở mới của mình, Khải Đạt nhịn không được tán thưởng, “Trách không được Hàn bọn họ đều chạy tới xây nhà mới, cái này so với căn nhà cũ còn đẹp mắt hơn nhiều.”
“Hơn nữa nhìn qua thật là vững chắc, hoàn toàn không có kẽ hở, còn có cái này..

. Đây là dùng cánh của Ba Khắc trùng làm cửa sổ sao? Thật xinh đẹp.” Giai sờ lên cái cánh đã được làm sạch đi những mảnh lông nho nhỏ, hiện giờ đã trở thành “thủy tinh” thập phần bóng loáng.

“Thật

đẹp...” Lộ nhìn lên những hoa văn tinh mỹ ở mặt trên tán thưởng không thôi.

“Ha ha, thật đẹp mắt đúng không, ta cũng rất là thích. Chờ nhà mới của các ngươi sau khi xây xong cũng sẽ có.” Đối với nhà mới của mình được mọi người khen ngợi, Lâm Thông Bảo cảm thấy cao hứng cực kì.

Bởi vì lo lắng không khí trong phòng sẽ đối với thân thể ảnh hưởng không tốt, mấy người liền vòng vo đi xung quanh mấy lượt, liền đi tới dưới bóng cây cạnh bờ sông ngồi xuống.

Đối với con sông này, Lâm Thông Bảo chưa từng tỉ mỉ tìm hiểu qua, bởi vì từ sau khi cùng Viêm ở trong rừng rậm bị Cự Xỉ ngư làm cho hoảng sợ, hắn liền đối với sông nước cảm thấy có chút sợ hãi, con cá lớn như vậy, đều có thể một ngụm liền nuốt chửng hắn?

Nhưng mà nếu ở trong Bộ Lạc, hẳn là không có nguy hiểm như vậy đâu ha? Lâm Thông Bảo thăm dò nhìn con sông, chỉ thấy nước sông trong suốt thấy đáy, đáy sông có đá, bèo, rong đều có thể thấy được rõ ràng, vừa thấy liền đặc biệt phấn khởi.

Gặp Lâm Thông Bảo nhìn chằm chằm vào nước sông, Khải Đạt châu đầu lại nói: “Tiểu Bảo, ngươi đang nhìn gì thế?”

“Ta đang nhìn sông, trong con sông này có cá không? Có lớn hay không?”

“Con sông này chỉ có cá nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ, chỉ có một số con lớn thôi, nhưng bình thường ít thấy.” Giai cũng bu lại nói.

“Chúng ta đi xuống sông bắt cá đi? Dù sao thời tiết nóng như thế, nước sông rất là mát lại rất cạn, hơn nữa lại nằm trong Bộ Lạc.” Khải Đạt có chút nóng lòng muốn thử.

Giai cùng Lâm Thông Bảo liếc nhau, “Muốn thử một chút sao? Ta cũng sẽ không thua đâu!”

Lâm Thông Bảo ngẩng đầu lên, “Ta cũng muốn!” Mới trước đây hắn cũng thường xuyên cùng ông nội lội sông bắt cá, nhưng mà sau đó con sông bị ô nhiễm nghiêm trọng, tôm cá bị diệt sạch, những cơ hội như thế về sau lại không có nữa.

“Ta...Ta không đi đâu, ta ở trên bờ nhìn là được rồi.” Lộ có chút thẹn thùng mà lui lại mấy bước.

“Ai nha, xuống dưới thôi! Trong sông thực thoải mái a.” Đã nhảy vào trong sông, Khải Đạt vui rạo rực mà kêu réo: “Mau tới đây, mau tới đây, thực là mát lạnh a, hơn nữa không sâu một chút nào.” Nước sông chỉ vừa đến bắp đùi của hắn.

Lâm Thông Bảo nhìn nhìn, liền duỗi tay đưa cho Khải Đạt kéo hắn xuống sông, một cỗ lạnh lẽo khó nói mang đến cảm giác sảng khoái từ lòng bàn chân xông thẳng lên trên, không khí nóng bức bị xua đi không ít, chậm rãi hướng vào bên trong, phát hiện nước sông thẩm thấu từng tế bào. Đi tới nơi mực nước chỉ cao tới đầu gối mình, thấy Giai cũng đã đi xuống sông, bèn hướng về Lộ còn đang ở trên bờ kêu; “Lộ, xuống đây đi, không nguy hiểm, hơn nữa rất thoải mái.”

Lộ nhìn thấy tất cả mọi người đều nói như vậy, không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt nữa, vì thế, nương theo theo cánh tay của Giai cũng xuống sông, “Nha, thật mát!”

“Đúng không? Đúng không? Thực thoải mái phải không?” Khải Đạt cười hì hì chớp chớp hai mắt, làm cho Lộ vừa thẹn vừa nhát cúi đầu.

“Được rồi được rồi, đừng ở đây khi dễ Lộ nữa, chúng ta nên nhanh quyết định thi đấu bắt cá như thế nào đi!” Giai đem Lộ ôm vào trong ngực, ngăn cản hành vi vô nhân đạo của Khải Đạt —- khi dễ tiểu hài tử là không đúng!

“Ta nào có khi dễ hắn ~” Khải Đạt ủy khuất, nhưng theo tính cách tùy tiện của hắn rất nhanh đã bỏ qua, nói tiếp: “Vậy so ai bắt cá nhiều hơn đi! Chúng ta từ nơi này bắt đầu, mọi người tách ra đứng ở bốn phía bắt cá, địa phương mà mình đã chọn thì cho đến lúc ăn trưa cũng không được đổi, xem ai bắt được nhiều cá nhất.”

“Vậy thì có cái gì làm phần thưởng không?” Lâm Thông Bảo nhớ tới mỗi trận đấu đều cần phải có phần thưởng đi?

“Hắc hắc, phần thưởng là được Khải Đạt tôi hôn một cái ~ moah” Khải Đạt mặt dày mà cong miệng lên hướng mọi người hôn gió một cái, chọc đến mọi người trợn trắng mắt.

Cuối cùng vẫn là Giai đề xuất, người bắt cá ít nhất sẽ nướng cá cho mọi người ăn. Sau khi bốn người đồng ý liền phân tán ra, đều hướng về vị trí mà mình chọn bắt đầu bắt cá.

Lâm Thông Bảo đi đến nơi mình chọn bắt đầu bắt cá, nước sông róc rách chảy qua, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một con cá nhỏ từ trong bụi cỏ lội ra, vừa nhắc đã thấy, hắc, thật đúng là cá “nhỏ”, dài chừng 20cm, bộ dáng thoạt nhìn có chút giống cá chép.

Lâm Thông Bảo đang chuẩn bị xoay người tìm cơ hội bắt cá, thì đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hãi, nhìn lại, thì ra là Lộ đã bắt được một con cá!

“Lộ ngươi thật giỏi! Còn nói mình không biết bắt cá, nhìn xem, ngươi là người đầu tiên bắt được cá nha!” Khải Đạt tiến lên kéo qua Lộ nhỏ xinh, xoa đầu hắn tỏ vẻ chúc mừng.

“Ta... Ta cũng không nghĩ tới, chỉ là trước kia có từng cùng lỗ mã bắt qua.” Lộ lộ ra nụ cười tươi tắn, hắn cũng không nghĩ tới sẽ là người đầu tiên bắt được cá.

“Thì ra là như vậy, ta đây cũng phải cố gắng hơn mới được, ta nhất định sẽ không thua!” Khải Đạt tự cỗ vũ mình, lại vội vàng chạy tới bắt cá.

Lâm Thông Bảo đối với Lộ ném qua một cái mỉm cười, tiếp tục bắt cá, khi cúi đầu xuống thế nhưng lại phát hiện dưới chân đã tụ tập mấy con cá, cẩn thận cúi người xuống, xem đúng con cá to ngốc nhất, Lâm Thông Bảo biết bắt cá nhất định phải “Mau, ngoan(độc), chuẩn”, nếu không sẽ dọa cá chạy, cũng mất cơ hội.

“Bá” một tiếng, một con cá bị hung quăng lên bờ, Lâm Thông Bảo là người thứ hai sau Lộ bắt được cá, nhất thời rước lấy kinh hô của Giai cùng kinh ngạc của Khải Đạt: “Nha! Tiểu Bảo tại sao ngươi cũng lợi hại như vậy a! Không được không được, ta phải cố lên!”

Vì thế lại một trận rối ren, Khải Đạt rốt cuộc trở thành người người thứ ba bắt được cá, hắn mừng rỡ như mở hội, nhưng Giai hoàn toàn không thèm để ý vì không quơ được cá đi, mọi người từ trong nhà Lâm Thông Bảo mang tới một cái thùng gỗ, đổ đủ nước, rồi thả cá vào trong thùng.

Lâm Thông Bảo nhìn chằm chằm con cá dưới chân ra sức bắt, tính toán đêm nay sẽ đem cá nướng ăn, hắn đã bắt được ba con cá, nhưng ba con cá này đối với Viêm mà nói chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi.

Bỗng nhiên, hắn tựa hồ cảm thấy gót chân sau của mình bị một thứ gì đóa cọ qua, nhìn lại, cừ thật! Một con cua lớn béo béo mập mập quơ hai cái càng to bò ngang mà đi, toàn thân che kín lớp lông mao tinh mịn cứng rắn, nhất là hai cái càng cua, ở trên bao phủ một lớp lông tơ dày, trong nước thoạt nhìn tựa như hai cái quả cầu màu đen!

Lâm Thông Bảo nhớ tới trên địa cầu có một câu nói: “Thu phong lên, cua chân dương; cây hoa cúc nở, nghe thấy cua đến.” Hàng năm từ tháng 9 đến tháng 10 là lúc cua sinh sôi nảy nở nhiều, mà hiện tại thời gian không sai biệt lắm đúng là thời khắc thu sớm, đúng là thời cơ tốt để ăn cua. Cho nên thực gia có nói “Mùa thu ăn cua là việc linh đình nhất” thật là không sai!

Vì thế Lâm Thông Bảo toét miệng kêu gọi mọi người cùng nhau bắt cua đồng, nhưng hắn đã quên, nơi này là rừng rậm nguyên thủy, hắn biết cua đồng có thể ăn, nhưng người ở đây không biết a. Khải Đạt liền nói với hắn: “Tiểu Bảo, thứ này không thể ăn, chúng nó hình dạng thật đáng sợ, hơn nữa không có thịt gì.”

Giai cũng nói: “Đừng bắt chúng nó, bắt nó cũng vô dụng, nướng cũng nướng không được, ăn cũng không ngon chút nào.”

“Hai cái càng của chúng nó kẹp rất đau, ta sợ...” Lộ hiển nhiên đã từng nếm qua.

“Cái vỏ ngoài của nó thật sự rất cứng, trước kia chúng ta cũng đã từng bắt qua, nhưng quả thực không thể ăn.” Khải Đạt thử ngăn cản Lâm Thông Bảo.

“Đó là do các ngươi không biết nấu, chúng nó gọi là cua đồng, cách chế biến cũng có vài phương pháp, hương vị thực sự ăn rất ngon.” Lâm Thông Bảo buồn cười mà giải thích, lại nói: “Nếu các ngươi không tin, để ta làm cho các ngươi ăn thử, bảo đảm các ngươi ăn là ghiền!”

“Thực sao?” Mấy người Khải Đạt hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin tưởng.

“Ta đã khi nào lừa gạt ngươi chưa!” Lâm Thông Bảo vỗ ngực cam đoan.

Vì thế, mấy người đổi lại đi tìm cua đồng. Có lẽ bởi vì trước đây không có người bắt chúng nó ăn, cho nên cua ở trong con sông này sinh sôi nẩy nở rất nhiều, có đôi khi một đám bèo một đám rong cũng có thể bò ra rất nhiều con, hoàn toàn không cần phải mất công tìm kiếm.

Lúc đầu mấy người Khải Đạt không biết bắt cua, kết quả bị cái càng của con cua kẹp trúng, đau đến kêu khóc om sòm, Lâm Thông Bảo kéo tay hắn vào trong nước, cua đồng rất nhanh đã buông ra ngón tay của Khải Đạt, tiếp tục hoành hành

(con cua đi ngang a).

“Phải bắt như thế này.” Lâm Thông Bảo nhắm trúng một con cua đồng lớn béo khỏe, nhanh chóng một cái quơ tay đè xuống, dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm chặt ở trên cái mai của con cua, sau đó nhấc nó nổi lên trên mặt nước, nói “Thời điểm bắt cua nhất định phải mau, ngoan, chuẩn, không cần phải sợ bị chúng nó kẹp, cũng không cần ngại cái càng lớn hay nhỏ của chúng nó, bởi vì nếu chúng ta chùng tay liền sẽ bị chúng nó kẹp trúng, hơn nữa sẽ để cho chúng nó chạy thoát.”

Mấy người xem con cua ở trong tay Lâm Thông Bảo giãy dụa, cái càng của con cua lớn quơ túi bụi nhưng như thế nào cũng không kẹp trúng được tay Lâm Thông Bảo, mọi người đều gật đầu. Ấn theo phương pháp Lâm Thông Bảo chỉ mà bắt cua, rất nhanh tất cả mọi người đều có thu hoạch, ngay cả lá gan nhỏ như Lộ cũng bắt được một con.

Kết quả mãi cho đến giữa trưa, mấy người không bắt được bao nhiêu cá, nhưng thật ra bắt được không ít cua đồng, về phần nấu cua như thế nào? Đương nhiên là đặt ở trên người Lâm Thông Bảo...

Bởi vì cua đồng tính hàn, người tính khí hư nhàn không thể ăn, người thể chất mẫn cảm cũng không thể ăn. Cho nên Lâm Thông Bảo hỏi qua mấy người bình thường ăn uống có cái gì đó cần phải kiêng cử hay chú ý gì hay không, kết quả đổi lại cái lắc đầu của mọi người.

Người hiện đại thường dùng phương pháp nấu cua thông dụng nhất là hấp, đem cua đồng rửa sạch sau đó thêm chút gừng để vào trong nồi, canh khoảng 20 phút sau đó liền nhấc xuống, cầm con cua bóc cái mai của nó, gỡ đi cái yếm ở dưới bụng và mấy cái tiểu cỏ hình răng cưa trong bụng cua, sau đó lấy chút gừng, nước tương, dấm chua chế biến thành tương chua ăn cùng, đương nhiên chất béo bên trong cái vỏ tuyệt đối không thể bỏ qua, đây chính là một đạo mỹ vị tuyệt hảo a

(khụ, phương pháp này là cách chế biến ở tỉnh Chiết Giang vùng Ôn Châu, tương chua ở dưới cũng là thế).

Ngoài ra còn có lẩu cua, cua xào chua ngọt, cua chiên, cua luộc, có vài cách chế biến, nhưng mà Lâm Thông Bảo lại thích nhất là cua hấp, bởi vì loại phương pháp này sẽ không làm mất đi vị ngon vốn có của cua đồng, hơn nữa còn có thể bày ra hương vị độc đáo của nó.

Lâm Thông Bảo đếm, phát hiện mình bắt được tám con, Khải Đạt cùng Giai mỗi người bắt được sáu con, còn Lộ thì bắt được bốn con, cộng lại cũng có hơn hai mươi bốn con. Nhìn vào trong thùng gỗ mấy con cua bò qua bò lại tìm cửa trốn thoát, Lâm Thông Bảo trong tính toán nên dùng cách nào để thưởng thức cua đồng đây. Cua đồng cái đầu đều rất lớn, một con nặng không tới 1 ký, thì cũng được 800 gram, bốn người mỗi người chỉ cần hai con là đã đủ ăn rồi.

Đem cái thùng gỗ to chứa đầy cua đổ vào thêm một ít nước trong, lại bỏ vào trong nước một tí muối, để cho cua đồng nhả đất ra bùn ra. Chờ thời gian không sai biệt lắm thì đem chúng nó đi chà rửa, không chỉ có vỏ ngoài cùng bụng dưới của nó, còn có má cua cùng đầu cũng đều phải rửa sạch. Lúc tẩy rửa cần phải chú ý không để cho mình bị kẹp, bởi vì cái càng của chúng nó sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không cho là ngươi đang giúp nó tắm rửa, xuống tay sẽ ác hơn!

Bốn người sau khi rửa sạch cua đồng, Lâm Thông Bảo liền đem chúng nó toàn bộ cho vào nồi đi hấp, bởi vì nơi này cua đồng đều rất là lớn, thẳng đến 30 phút trôi qua, cua đồng mới chậm rãi chuyển hồng, chờ đến thời gian không sai biệt lắm thì tắt lửa, để cho cua thoáng nguội trong chốc lát, thời gian chờ đợi thì đi làm tương chua, đương nhiên sử dụng vẫn là “dứa bài tương”

(í là bên ngoài là trái dứa nhưng bên trong lại là nước tương).

Sau khi chế biến tương chua xong, phân ra thành bốn phần cho mỗi người một phần, sau đó mang tới cái nồi hấp cua lớn đặt ở trên bàn. Khải Đạt ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết xuống tay như thế nào mới được.

“A, đừng nhìn, ta làm mẫu cho các ngươi xem.” Nói xong, Lâm Thông Bảo cầm lấy một con cua đồng, trước tiên bóc đi cái mai của con cua, bên trong lộ ra phần thịt trắng nõn cùng mỡ ngưng tụ, rút đi cọng hình răng cưa cùng cái yếm dưới bụng cua, hai tay đem cua đồng bẻ thành hai đoạn, Lâm Thông Bảo lấy ra phần gạch cua màu mỡ, gạch cua màu vàng óng ánh xém chút bị rơi ra, Lâm Thông Bảo “A ngô” một ngụm tiếp được gạch cua, bỏ vào miệng nhai nhai, ăn vào thơm ngào ngạt, nhìn Khải Đạt ba người gần như sắp chảy nước miếng đến nơi.

Khải Đạt là người đầu tiên nhịn không được, cầm lấy một con cua học theo Lâm Thông Bảo bắt đầu ăn, một ngụm “phụp” cắn xuống, cái miệng nhất thời tràn đầy hương cua, Khải Đạt hai mắt sáng ngời, “Ăn ngon, thật là thơm!”

Giai cùng Lộ hai người làm sao còn kiềm chế được? Đồng thời lột vỏ, bẻ chân bẻ càng, bốn người cùng nhau ăn cua đến vui vẻ, Lộ e lệ còn cẩn thận từng tí bóc từng miếng thịt nhỏ trong con cua mà ăn, nhưng giống như Khải Đạt vậy cơ hồ chỉ có thể dùng lang thôn hổ yết để hình dung, ngay cả chân cua đều bị cắn đến vụn vỡ. Về phần gạch cua trong vỏ cua, Lâm Thông Bảo mang tới một chiếc đũa, trước đem gạch cua lựa ra, gắp ra ngoài, gạch cua nước cua có thể nói là rất nhiều, hắn đương nhiên không thể buông tha. Lúc sau, bốn người không để ý đến dạ dày, há mồm mà ăn cua liền miệng, rất nhanh đã đem tám con cua giải quyết sạch sẽ không còn một móng, cho dù là Giai văn nhã hay là Lộ thoạt nhìn nhỏ xinh thì cũng đều đem hai con cua nhét vào trong bụng không sót chút nào.

Nhưng cua đồng thật ra ăn không no bụng được, mấy người ăn xong cua, lại nướng thêm mấy con cá lấp đầy bụng, ngồi ở một chỗ đánh ợ một cái. Khải Đạt ôm Lâm Thông Bảo nói; “Tiểu Bảo, ngươi thật lợi hại, nấc ~ tại sao cái gì tới tay của ngươi đều sẽ trở nên....Nấc, ngon như vậy!”

“Thực sự ăn quá ngon, ngươi nhất định phải dạy chúng ta... a...” Giai ôn hòa cười cười, có chút ngạc nhiên mà nhìn Lâm Thông Bảo.

“Ta...Ta cũng muốn học, a...Ta muốn làm cho lỗ mã cùng mẫu mã còn có ca ca của ta ăn...” Đây là thẹn thùng Lộ.

“Không thành vấn đề, các ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, cua đồng kỳ thật hấp ăn rất ngon, tương chấm có thể dùng nước tương thay thế, còn có...” Lâm Thông Bảo châu đầu bắt đầu giảng giải các hạng mục ăn cua cần chú ý, còn có một số liệu lý đơn giản khác của việc ăn cua.