🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MộngBeta: NhãThú nhân tuy rằng lợi hại, nhưng xây nhà cũng không thể chỉ trong một ngày là xây xong. Chạng vạng, Lâm Thông Bảo cùng lão tộc trưởng đi khuyên bảo, một ít thú nhân mới thỏa ước nguyện mà chậm rãi rời đi, trong đó đại bộ phận là những thú nhân còn độc thân — quả nhiên nam nhân độc thân rất tịch mịch nên đều cần phải phát tiết?
→_→
Bên này phần đông thú nhân vừa rời đi, thì bên kia lại nghênh đón đôi phụ tử —- Lạp Á cùng lỗ mã của hắn. Thú nhân có một mái tóc ngắn màu nâu nhạt cứng rắn, dáng người cao tráng, trên tay
mang theo một cái thùng gỗ chứa đầy lá cây, trên mặt thần sắc nhìn thực nghiêm túc. Bình thường Lạp Á luôn có chút hoạt bát hiếu động, nhưng lúc này lại đặc biệt im lặng, đứng ở dưới cánh tay thú nhân càng thêm nhỏ xinh, Lâm Thông Bảo囧, nhưng nhớ tới Lạp Á chỉ mới 14 tuổi, cho nên nói, hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử?!
Đi qua bắt chuyện, Viêm mang hai cha con vào nhà, mới vừa ngồi vào chỗ của mình, người tới đã nói rõ ý định của mình: “Mấy ngày hôm nay cám ơn các ngươi đã chiếu cố Lạp Á, mấy thứ này là đặc sản của thân tộc ta mang tới, hi vọng các ngươi có thể nhận.”
“Khách khí.” Viêm đưa mắt nhìn cái thùng gỗ kia, liền gật đầu tiếp nhận. Thú nhân trước đây chưa bao giờ có cái cử chỉ gọi là “khách khí”, cũng không tiện nhận đồ của người khác, nhưng mấy ngày nay Lạp Á thường tới nơi này ăn uống, Viêm cảm thấy xem như có “chiếu cố” qua.
Tuy rằng Lâm Thông Bảo không muốn nhận phần lễ vật này, nhưng nhớ tới thế giới thú nhân không lưu hành cái bộ dạng đẩy tới đẩy lui. Quay đầu lại phát hiện một vấn đề. “Thân tộc?”
“Ta gọi là Nỗ Đức Lạp, là Xích Báo tộc.” Thú nhân hướng về Lâm Thông Bảo đang nghi hoặc giải thích, Viêm cũng gật đầu.
“Di? Vậy Lạp Á cũng không phải là Hổ tộc?”
“Nó là đứa nhỏ của ta cùng Phù Đa Á hạ sinh, có một nửa huyết thống Hổ tộc.” Hán tử hùng vĩ như vậy nhưng khi nói đến người mình âu yếm thì cũng lộ ra một vẻ mặt ôn nhu.
“Chúng ta ngày mai sẽ
đi Xích Báo tộc...” Lạp Á có chút thương tâm nói, hai ngón tay còn không ngừng xoắn xoắn một góc da thú.
“Di?” Lâm Thông Bảo nghi hoặc mà nhìn hai người, tại sao lại muốn đi?
“Trong tộc của chúng ta xảy ra một chút chuyện, tộc trưởng phái người đến nói cho ta biết, hi vọng ta có thể trở về hỗ trợ, ta cùng Phù Đa Á sau khi thương lượng thì quyết định cùng nhau trở về.” Nỗ Đức Lạp trầm thấp mà trả lời, hiển nhiên đối với đột biết lần này trong tộc có chút lo lắng.
“Thông Bảo, ta thật sự rất luyến tiếc các ngươi a...” Lạp Á tiến lên giữ chặt lấy hai tay Lâm Thông Bảo, ánh mắt bích sắc hơi hơi đỏ lên, hiển nhiên cũng thực sự không muốn ly khai nơi này.
“Ta cũng luyến tiếc ngươi, khi nào thì trở về thế?” Lâm Thông Bảo an ủi mà vỗ mu bàn tay Lạp Á.
Viêm cũng nhìn về phía Nỗ Đức Lạp, hắn chính là dượng của Viêm, đối với thú nhân vì Phù Đa Á một mình rời khỏi Bộ Lạc của mình đi vào Hổ thú tộc cư ngụ hơn hai mươi năm, hắn vẫn rất có hảo cảm.
Nỗ Đức Lạp nghĩ chút rồi hồi đáp: “... Chúng ta dự định sẽ ở lại Xích Báo tộc, ta là đệ đệ của tộc trưởng, những năm gần đây trách nhiệm trong tộc vẫn do ca ca ta một mình gách vác, đã rất khổ cực, ta nghĩ lần này sau khi trở về sẽ trợ giúp hắn cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này... Về sau, sẽ ở lại trông nom luôn.”
Cuối cùng, Lâm Thông Bảo cho Lạp Á một cái ôm, an ủi hắn sau khi đến Xích Báo tộc phải hảo hảo sống, sau đó Nỗ Đức Lạp liền mang Lạp Á trở về, nhìn Lạp Á chậm chạp bước đi, Lâm Thông Bảo cũng liền vẫy tay chào tạm biệt hắn, ai cũng không biết, lần từ biệt này, khi gặp lại cũng là mấy năm sau.
Ngày hôm sau, trong Bộ Lạc thú nhân lại lần lượt tiến đến hỗ trợ xây nhà, Tử cùng Tạp Ân cũng tới giúp. Nhìn từng miếng gạch được chất lên cao, hình dạng ban đầu của căn nhà cũng dần mơ hồ hiện ra, các thú nhân đều cảm thấy phương pháp xây nhà này có thể tham khảo, phòng ở có cột trụ vững chắc, căn nhà được xây nên cũng tự nhiên mà chắc chắn, càng ngày càng có nhiều thú nhân bắt đầu gia nhập kiến tạo, học tập, nghĩ đến về sau sẽ càng có nhiều “nhà mới” xuất hiện. Hắn cùng Khải Đạt cũng tới vài lần, nhưng bởi vì bọn họ đang bận việc... Chuẩn bị vật phẩm cho nghi thức kết đôi ngày mai, bởi vậy, mỗi lần Hàn chỉ có thể tận lực trong lúc săn bắt con mồi thì mang một ít đá về để hỗ trợ. Đối với trợ giúp của phần đông thú nhân, Lâm Thông Bảo cùng Viêm vẫn rất là cảm kích.
Nhiều người lực lượng lớn, ngày hôm qua vừa mới bắt đầu chuốt gạch, buổi trưa hôm nay thì bắt đầu trát gạch lên xây, nhựa cây Giao lực dán thật sự không thể chê, hai miếng gạch ghép lại với nhau thì liền kéo không ra nữa, điều này khiến cho Lâm Thông Bảo thật sâu cảm thán không thôi, nếu ở trên địa cầu mà có cái loại cây này, thì biết đâu sẽ may mắn không còn tai nạn nữa —- nếu có hai người cũng dán với nhau như thế, vậy có phải gọi là “như keo như sơn” hay không?
Nghe nói loại nhựa cây này gió thổi mưa rơi đều không sợ, nhược điểm duy nhất của nó là nếu có ai đó đem lá cây của cây này ép thành nước rồi bôi lên bề mặt nhựa dính của nó thì loại nhựa này sẽ lập tức tan chảy thành nước.
Mắt thấy phòng ở đã rất nhanh là có thể lấp kín, Lâm Thông Bảo lại phát sầu, thủy tinh trên cửa sổ nên dùng cái gì để thay thế đây? Thủy tinh khẳng định là không có, cho dù đem thủy tinh ở khách sạn trong không gian dỡ xuống, nhưng mà phải như thế nào để giải thích với những người trong Bộ Lạc về thứ này? Hơn nữa về sau nếu tất cả mọi người muốn xây phòng ở, đều cần thủy tinh, vậy phải làm thế nào? Cũng không thể tất cả đều hướng Lâm Thông Bảo xin được? Vả lại hắn cũng không có nhiều thủy tinh như vậy a?
Lâm Thông Bảo cau mày, như thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp, Viêm một bên đang bận rộn, liền buông xuống miếng gạch trong tay, đi đến bên người Lâm Thông Bảo, vươn tay sờ chân mày đang nhăn nhó của hắn, quan tâm hỏi, “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ đến thủy tinh.” Lâm Thông Bảo bắt lấy bàn tay to đang tác quái ở trên mặt mình, nói tiếp: “Chính là ta không tìm được nguyên liệu thích hợp để chế tác, làm sao bây giờ?”
“Cần dạng nguyên liệu gì mới có thể làm?” Viêm đối với hành vi Lâm Thông Bảo luôn tự mình phiền não mà không dựa vào hắn mà có chút bất đắc dĩ, còn nói thêm; “Nếu không nghĩ ra, có thể hỏi ta, ta có thể làm chỗ dựa cho
ngươi!”
Lâm Thông Bảo nhìn thú nhân bộ dáng chân thành, trong lòng ngọt lịm, trên mặt nóng lên, chậm chạp nói, “Thủy tinh... Thủy tinh là một loại vật chất thể rắn trong suốt, dùng để chắn gió thấu quang*, có chút giống với nước khi kết thành băng mỏng, nhưng so với băng thì cứng hơn... Ngươi có biết thứ đồ tương tự như loại này không? Tốt nhất là cứng rắn một chút?”
(*thấu quang = ánh sáng có thể xuyên qua)
“...” Viêm suy nghĩ, cảm thấy loại nguyên liệu này đúng thật là khó tìm, trong suốt? Chắn gió thấu quang? Băng? Ưm? “Có lẽ thứ kia có thể.”
Vì thế, Viêm đem Lâm Thông Bảo an trí ở trên ghế rồi vội vàng gọi vài thú nhân ra ngoài Bộ Lạc, hình như nói là đi săn “Ba Khắc trùng”.
Qua một hồi lâu, mặt trời dần dần hạ xuống, Viêm cuối cùng mang theo các thú nhân trở về, trên tay còn cầm một đống đồ vật to lớn trong suốt hình dạng giống như một cái cánh, Viêm đi đến trước mặt Lâm Thông Bảo, giơ lên một cái để tới trước mắt Lâm Thông Bảo hỏi. “Ngươi xem cái này được không?”
Lâm Thông Bảo cẩn thận xem xét, phát hiện thứ này giống như cánh hồ điệp
(cánh bướm), nhưng phi thường to lớn, dài rộng hơn một thước, lấy tay sờ sờ, phát hiện có điểm cứng rắn, ở mặt trên gõ xuống vài cái, thì nghe tiếng “bang bang” vang lên, hiển nhiên độ cứng cực kì tốt. Trên mặt cánh đều là một màu trong suốt, hơn nữa khi Lâm Thông Bảo nhìn đến, còn có thể rất rõ ràng mà nhìn thấy làn da của Viêm, nhưng trái lại, từ bên phía Viêm nhìn lại, thì lại có chút mơ hồ, giống như được dán thêm một lớp màng mỏng. Hơn nữa ở mặt trên còn có những đường hoa văn phi thường tinh mỹ, cái này có thể tiết kiệm thêm phần trang trí cửa sổ. Nhưng mà ở trên mặt cánh còn che kín một lớp lông nhỏ, nhất định phải xử lý sạch sẽ mới có thể sử dụng.
Lâm Thông Bảo có chút vui mừng mà nói: “Đây là cái gì? Rất thích hợp làm thủy tinh!”
“Đây là cánh của Ba Khắc trùng, hình dáng của chúng nó rất lớn, tuy rằng cánh của nó phi thường cứng cáp, ngay cả Phong Nhận cũng khó mà đánh vỡ, nhưng chúng nó không có một chút lực sát thương, là một trong những loài côn trùng dễ bắt nhất.” Phía sau Viêm một người thú nhân cao lớn đứng ra giải thích, một đôi mắt bồ câu không nhịn được hướng về Lâm Thông Bảo đánh giá.
Lâm Thông Bảo nhìn kỹ người đó, cư nhiên lại phát hiện người này chính là cái người lần trước dẫn đầu đến khiêu chiến với Viêm, vả lại hiện giờ trên mặt người kia còn lộ ra chút chờ mong, nhất thời Lâm Thông Bảo không biết đáp lời như thế nào.
Viêm đối với tình huống trước mặt thực sự rất không vui, cái tên chết tiệt, đến bây giờ còn muốn tới câu dẫn bảo bối của hắn?!
Viêm tiến lên một bước ngăn trở tầm mắt của thú nhân kia, nói: “Cám ơn mọi người đã đến hỗ trợ, hôm này trời chiều rồi, xin mọi người quay về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, tầm mắt đảo qua trên người một đám thú nhân, nhất là khi đυ.ng đến mỗ thú nhân nào đó thì dừng lại một chút, nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ ghen tuông lẫn theo gió Tây Bắc thổi vù vù qua bên người, đông lạnh đến run cầm cập.
“Ha ha....Trở về.... Trở về thôi...” “Đi...Đi thôi.” Một đám thú nhân như chim rời tổ. Trên đường, thú nhân bị đông cứng đến không thể tự thoát ra được đột nhiên nhớ tới một vấn đề, bản thân mình vài lần đến, tựa hồ cũng chưa từng lưu lại tên mình nga, kia...Tiểu giống cái kia khẳng định còn chưa biết mình là ai đi? Mỗ thú nhân ngỗn ngang trăm mối...
____Viêm sẽ để cho Lâm Thông Bảo nhớ tên thú nhân khác sao? Đáp án đương nhiên sẽ là không! Viêm còn ước gì Lâm Thông Bảo chỉ nhớ rõ tên mình thôi!
Sáng sớm, thời tiết bắt đầu dần dần mát mẻ, trong thiên nhiên rộng lớn không khí vô cùng trong lành, sáng sớm Lâm Thông Bảo đã thức dậy, sau khi cùng Viêm thương lượng, hai người quyết định trước sẽ đi xem nghi thức kết đôi của Khải Đạt, Tiểu Lạc vẫn như cũ tung tăng chạy đi tìm các bạn nhỏ của mình chơi đùa.
Hai người tới trước cửa nhà Hàn, phát hiện Hàn cùng Khải Đạt cũng đã thức dậy, chuẩn bị đi đến quảng trường, vì thế liền đổi thành bốn người cùng đi. Tới quảng trường, đã thấy không ít người ngồi chờ. Hàn cùng Khải Đạt hôm nay ăn mặc rất tỉ mỉ, trên người Hàn khoác một tấm da thú, ở trên còn trang trí thêm một ít trang sức, da thú được chế tác tinh mỹ, đối lập với thủ công của các phi thú nhân ở nơi này, da thú này được chế tác càng thêm nhẵn nhụi, rất khác biệt, hiển nhiên đây là tay nghề của Khải Đạt. Da thú được phủ từ bên vai trái kéo dài qua bên phải thì được thắt lại, ở chỗ l*иg ngực còn đính một cái vỏ kiếm, cắm một con dao được làm từ răng thú phi thường sắc bén, là đại biểu cho dũng sĩ. Trên lưng thì phủ một cái da thú màu xanh bình thường, chỉ nhiều hơn một chút trang sức.
Mà Khải Đạt hôm nay chỉ có thể dùng hai chữ kinh diễm để hình dung, bình thường hắn thoạt nhìn như ánh mặt trời sáng lạn, lúc này thế nhưng lại rất ngượng ngùng rụt rè. Trên đầu đội cái nón được làm từ lông của Ngũ Hoa thú, trên cái nón lông chim màu đỏ rũ xuống ấn lên hai cái má hây hây đỏ, trên người mặc cái áo bằng da thú bắt chước theo Lâm Thông Bảo mà chế tác, còn đeo một cái vòng cổ vỏ ốc màu trắng, hạ thân thì dùng da thú cùng màu với cái của Hàn, phủ qua đầu gối.
Hai người dắt tay nhau đi vào quảng trường, mọi người đều tránh qua một bên tạo thành một con đường cho hai người, tiếp theo hai người đi tới trước tượng Thú Thần, lần lượt quỳ xuống, nghi thức cũng không phức tạp, chỉ cần ở trước mặt Thú Thần phát nguyện lời thề sẽ chiếu cố giống cái cả đời là được.
Lúc này, Lâm Thông Bảo mới phát hiện người chủ trì nghi lễ là tế ti đại nhân —– Lan.
Mỗi lần gặp vị tế ti đại nhân vừa ôn nhu vừa phúc hắc này, Lâm Thông Bảo luôn luôn có cảm giác đau bụng, nhớ tới buổi kiểm tra lần trước, vị tế ti đại nhân này cư nhiên dám nhéo mông hắn, nói: “Cái mông nhỏ thật là đầy đặn nộn nộn mà, thực sự bảo dưỡng rất tốt nga~” o__o Đây không phải là đang đùa giỡn sao?!
Tuy rằng rất muốn bật người co giò bỏ chạy, nhưng cuối cùng nhớ tới bây giờ là đang ở trên nghi lễ kết đôi của Hàn cùng Khải Đạt, vì thế đành phải lôi kéo Viêm trốn trong đám đông, cố gắng thu nhỏ tồn tại của mình, hi vọng tế ti sẽ không phát hiện hắn mới tốt.
Lễ kết đôi tiến hành rất nhanh, mọi người trên quảng trường tự ngồi vào chỗ của mình, ăn một ít thức ăn do Hàn cùng Khải Đạt chuẩn bị, sau đó mọi người đưa ra lời chúc phúc, ở dưới sự chỉ đạo của tế ti, vài trăm người đem hai cánh tay giơ lên, miệng nói ra lời chúc mừng, lời nói xưa cũ nhưng mang theo vui vẻ, Lâm Thông Bảo cũng học theo bộ dáng của người khác giơ hai tay lên cao, nhưng mà miệng thì lại nói; “Chúc các ngươi kết hôn khoái hoạt, đều đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử...” Sau khi hoàn thành việc chúc phúc, liền nhìn thấy Hàn ôm lấy Khải Đạt, mọi người cùng nhau đi theo nhóm của hắn trở về nhà, lúc sau Hàn liền ôm Khải Đạt hai gò má đỏ bừng vào buồng trong —– không cần nói cũng biết bọn họ đi làm cái gì, chính là....Đây không phải tính là bạch nhật tuyên da^ʍ sao?
Nghi thức cuối cùng chấm dứt, một ít thú nhân ồn ào trong chốc lát, sau cũng lần lượt rời đi.