Ngày đầu tiên ngay sau khi vào doanh trại, ta đã trịnh trọng hứa với sư phụ sẽ tuyệt đối không bao giờ hạ thuốc bất kỳ một ai trong quân doanh. Sư phụ còn nói, nếu ta nuốt lời, sẽ lập tức bảo Từ Bình đưa ta trở về, không được phép đi theo người nữa.
Sư phụ từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu người đã nói như vậy, ta nhất định không thể phạm vào, bất luận là trong trường hợp nào. Huống chi nơi này là cổng lớn của quân doanh, mọi thứ ta làm đều nằm trong tầm mắt của mọi người, hơn nữa tuy rằng bàn tay của tên nhi tử của quan ngự y kia đang chụp trên vai ta, nhưng ta hiện một thân nam trang, người khác nhìn vào cũng không thấy có vấn đề gì.
Ta thầm thở dài trong lòng, hỏi hắn: “Vương giám quân tìm ta có việc gì?”
“Không phải chỉ tìm một mình ngươi.” Tay con trai của quan ngự y nheo mắt nhìn ta: “Chẳng phải tất cả quân y ở đây đều đi đó ư?”
“Ta biết rồi, ta sẽ đi với mọi người, vị huynh đài này…”
Bên cạnh lập tức có người cắt ngang lời ta: “Đây là công tử nhà Lý ngự y, Lý công tử gia thế hiển hách, ba đời danh y lừng lẫy, ngự y thế gia…”
Ta nghe đến lỗ tai lùng bùng, ‘à’ một tiếng ngắt ngang lời hắn, đổi lại lời: “Lý huynh.”
Người đứng bên cạnh kia lại nói: “Sau này Lý công tử cũng sẽ vào cung làm ngự y, ngươi nhìn trước ngó sau cho cẩn thận.”
Ta kìm lại cảm giác muốn vỗ vỗ tai cho hết ù, lại nói: “Như vậy Lý ngự y công tử, có thể thả tay xuống được không? Tiểu đệ đi đứng bình thường, nên không cần người dìu đỡ.”
Lý công tử hừ một tiếng, lúc này mới hài lòng thỏa dạ thu tay lại, buông thõng một câu: “Theo ta.” Nói xong liền dẫn đầu đoàn người đi về phía trước.
Ta bị kẹp ở giữa, rất là bất đắc dĩ bước theo mọi người, ánh mắt nhìn Lý công tử đi nghênh ngang đằng trước, trong lòng lại nghĩ tới sư phụ đang mang binh ra ngoài, chỉ hận mình không có cánh, không thể bay đi gặp người.
Nơi ở của Vương giám quân lúc nào cũng thu hút tầm mắt, chính là căn phòng phô trương xa xỉ, lớn nhất doanh trại. Lối vào trải thảm thêu, đỉnh vàng xông hương, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, mà từ một gian nhà bị bỏ hoang đã phủ lên mình vẻ nguy nga lộng lẫy vàng son, cũng không biết mấy thuộc hạ kia làm thế nào mà biến thành ra được như vậy.
Đại sảnh được chia làm hai nửa, hai cẩm y vệ dẫn chúng ta vào buồng trong, bên trong bàn ghế đã vào chỗ, trà nước đã sẵn sàng, chỉ tịnh không thấy Vương giám quân.
“Các vị ngồi trước, giám quân sẽ đến sau.” Hai vệ binh kia nói xong liền đóng cửa đi mất, mặc kệ những lời thì thào bàn tán bên trong.
Ta thấy trên bàn có trà nóng nước ấm, còn có bánh điểm tâm, không kìm được bèn ngồi xuống ăn một khối. Bánh điểm tâm được làm từ gạo nếp, bọc bên trong nhân đậu đỏ mềm mại. Ta ăn cảm thấy ngon, bèn thò tay lấy thêm một khối.
Tổ quân y có hơn mười người, đều đang vây quanh trò chuyện với Lý tiểu ngự y, vừa nói vừa liếc mắt nhìn ta mấy bận, sao đó lại tiếp tục thì thào bàn tán.
Ta lười quan tâm bọn họ đang nói gì, miệng nhai bánh đậu đỏ, đồng thời không quên rót cho mình một chung trà.
Cánh cửa mở ra, có mấy quân y được mời ra ngoài, bọn họ hỏi đi đâu, viên vệ binh đến mời bảo giám quân đang chờ bọn họ ở một gian phòng khác, bọn họ liền đi theo.
Qua một hồi, lại có mấy người nữa được mời, cứ như thế, cuối cùng chỉ còn lại ta và Lý tiểu ngự y.
Lý tiểu ngự y bên cạnh không còn ai, rốt cuộc cũng hạ cố mở miệng nói chuyện với ta.
“Ngươi, lại đây.”
Ta đang ăn, nghe thấy giọng nói bèn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, rồi cúi xuống tiếp tục uống trà.
Hắn bực mình: “Nè, nói chuyện với ngươi đó.”
Ta nhìn trái nhìn phải, quả thật chẳng còn ai khác, không thể không trả lời hắn: “Có chuyện gì?”
Hắn hắng giọng một cái, cũng nhìn trái nhìn phải, thấy ta không có ý định nhúc nhích, không ngờ hắn lại đi tới ngồi bên cạnh ta, tiếp tục ho khan hai tiếng nữa mới mở miệng.
“Ta vẫn luôn muốn hỏi cậu, hôm đó… làm thế nào cậu biết được chất độc trong người giám quân là hàn độc? Sắc mặt đỏ ửng, bựa lưỡi dày, cơ thể sốt cao, đây rõ ràng là triệu chứng của bệnh nhiệt độc.”
Thoạt đầu ta có chút đề phòng với vị ngự y công tử này, nhưng lúc này nghe hắn hỏi một cách miễn cưỡng, giọng điệu ngắc ngứ, bộ dạng kiên trì phải hỏi đến cùng, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười.
Xem ra hắn cũng đã kìm nén thật lâu, đáng thương cho truyền nhân ngự y quen cao ngạo, bảo hắn bỏ sĩ diện, khiêm tốn học hỏi kẻ dưới, quả thật là đã làm khó hắn.
Hắn quả là rất quan tâm đến chuyện này, rõ ràng là không tình nguyện nhưng mà vẫn hỏi.
Ta cảm thấy hắn thật không dễ dàng gì, giữ hết nổi vẻ mặt nghiêm nghị, bèn quay đầu sang nhìn hắn trả lời: “Bởi vì ta đã tận mắt nhìn thấy con rắn đó, nó là loại rắn liễu đen, sinh sản nhiều ở nơi lạnh lẽo nhất Miêu Cương. Người bị cắn mặt đỏ rêu dày
(rêu: rêu lưỡi), nhiệt độ cơ thể tăng cao, kỳ thật là âm độc tích tụ trong người, kết quả bức nhiệt ra ngoài.”
Hắn vừa lắng nghe vừa gật đầu tới tấp, sau đó mặt mày ảo não: “Không ngờ lại là thứ này, ta đã từng gặp qua trường hợp loài rắn độc này trong ‘Mạch gian dị chủng’, sao lại không nhận ra chứ.”
Ta an ủi hắn: “Huynh chưa từng nhìn thấy loài rắn này, chỉ đọc qua triệu chứng, không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.”
“Nếu sinh sản ở Miêu Cương, sao lại có thể xuất hiện ở Thanh Châu chứ?”
“Hơn phân nửa là có người mang tới, khả năng sinh tồn của rắn liễu đen rất mạnh, mặc dù thích lạnh và ẩm ướt nhưng chúng vẫn có thể sinh tồn ở nơi phương bắc khô ráo, chỉ cần không tiếp xúc lâu dưới ánh mặt trời gay gắt là được.” Ta nói đến đây, nghĩ đến chuyện cho tới bây giờ vẫn chưa điều tra ra được ai là người xua thả mấy con rắn này, trong lòng lại cảm thấy muộn phiền.
Làm sao bây giờ? Một ngày chưa điều tra ra được chuyện này, là một ngày trong lòng ta căng như dây đàn. Hiện tại, sư phụ lại mang binh ra ngoài, bảo ta làm sao yên tâm cho được?
Lý công tử cũng đang cau mày suy nghĩ về những gì ta nói, tỉ mỉ suy nghĩ nửa ngày, còn ‘à’ một tiếng dài thõng thượt, bộ dạng rất chi là thụ giáo. Sau đó đột nhiên giật mình choàng tỉnh, vẻ mặt không giấu được vẻ lúng túng gượng gạo.
“Lần này chẳng qua là ngươi may mắn, thầy thuốc chú trọng vọng, văn, vấn, thiết, nghi ngờ chứng bệnh thì cần nhiều mặt luận cứ…”
Hắn nói vừa nhanh vừa gấp, ta sững người, ngẩng đầu mở to hai mắt dòm hắn, hắn lại tiếp tục lắp bắp: “Nhất là ở trong quân, nhiều quân y như vậy… tự tiện quyết định… là… là không được.”
Ta rất buồn cười, cũng kéo dài âm thanh ‘à’ một tiếng, đáp hắn: “Ta biết rồi, lần sau ta nhất định sẽ chú ý, Lý ngự y công tử.”
Mấy chữ cuối cùng ta nói có hơi nhấn mạnh, Lý công tử nhất định nhận ra ý cười trong giọng nói của ta, lập tức xoay mặt sang chỗ khác, hai bên tai đều đỏ ửng lên.
Cửa lại mở, một cẩm y vệ khách khí: “Lý công tử, Vương giám quân cho mời.”
Hắn liền lật đật đi ra ngoài, hệt như chạy trốn.
Cánh cửa đóng lại, ta một mình ngồi trên ghế, cong khóe miệng mỉm cười, cảm thấy Lý công tử cũng rất thú vị, không có khiến cho người ta chán ghét như trong suy nghĩ của ta.
Trong phòng chỉ còn lại một mình ta, ta cũng đã ăn no, phủi tay áo đứng dậy định đánh tiếng hỏi rốt cuộc thì chừng nào mới đến lượt ta, vừa mới đứng dậy chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, ta quay đầu lại nhìn thì thấy một cái cửa nách trong góc mở ra, có người từ bên kia cửa đi ra.
Trong phòng thắp sáng nến, nhưng cũng không quá sáng, không rọi được đến góc trong hốc kia, nhưng vóc dáng của người này ta rất có ấn tượng, đầy đặn mượt mà như vậy, trong quân doanh ta chỉ gặp qua một người.
Ta chần chừ gọi một tiếng: “Vương, Vương giám quân?”
Hắn đã đi tới trước mặt ta, lúc nói chuyện nọng mỡ dưới cằm không ngừng lúc lắc, lúc cười ngũ quan cũng bị các ngấn thịt chen chúc nhau trên mặt chèn cho mất hết hình dạng.
“Tiểu Nguyệt, ta đến rồi đây, cậu chờ lâu lắm phải không.”