Hai ngày sau, đại quân lại lên đường, tiến về điểm cuối cùng của hành trình Bắc Hải – Thanh Châu. Ta chỉ loanh quanh trong phạm vi có đội thân binh của sư phụ. Vương giám quân không có sai người tới tìm ta nữa, sự việc cứ như vậy trôi qua, không một ai khơi lại, giống như từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
Đúng như lời của Quý tiên sinh, sau khi ở trong quân doanh vài ngày ta liền quen thuộc với mọi thứ xung quanh. Mỗi ngày lên ngựa chầm chậm bước đi, sau khi đại quân hạ trại thì bắt đầu bận bịu bổ sung cho đầy hòm thuốc nhỏ của mình, chờ đến khi sư phụ đi tuần doanh trở về thì trò chuyện với người, nói mãi cho đến khi sư phụ bảo ta đi ngủ, ta mới ôm sách thuốc trở về chiếc lều nhỏ của mình.
Tuy vậy cũng có thứ không được dễ chịu cho lắm, cưỡi ngựa rất vất vả, ngày ngày nghiêng ngã xóc nảy, nhưng cho dù khổ cực đến thế nào cũng đều đáng giá. Nhất là buổi tối ở trong lều của sư phụ, người cúi đầu phê duyệt quân báo, ta ngồi gần ngay bên cạnh người, cho dù không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn người một cái cũng đã mãn nguyện.
Ngay cả Phượng Ca cũng bội phục ta, một ngày nọ ở trên lưng ngựa nhìn chằm chằm ta hỏi: “Cậu mới bắt đầu cưỡi ngựa, mấy ngày nay mông không bị đau sao? Quân y đều có xe ngựa, không cần gắng gượng chống đỡ, xin tướng quân tìm cho cậu một chiếc là được mà.”
Phượng Ca là đứa trẻ được sư phụ cứu từ một ngôi làng bị khói lửa chiến tranh thiêu rụi, sau đó không chịu rời đi, một lòng đi theo sư phụ. Bình thường chỉ lo mấy chuyện sinh hoạt hằng ngày, dựng trại, hạ lều, lau áo giáp…
nhưng lúc nào cũng một bộ tài giỏi, hỡ động một tí là đem ‘tướng quân’ treo nơi khóe miệng.
Phượng ca vốn xem ta như nam hài mà đối đãi, sau này biết chân tướng rồi cũng không đổi, mở miệng không có tí băn khoăn đắn đo, hỏi mông có đau không mà mắt không chớp lấy một cái, khiến ta đỏ cả mặt mũi.
Ta lắc đầu: “Không sao, ta đã quen rồi.”
Kỳ thực, ngày đầu tiên cưỡi ngựa, hai đùi ta bị ma sát đến rướm máu, may mà chính mình là thầy thuốc, buổi tối cắn răng bó thuốc cho mình, sáng hôm sau đỡ hẳn.
Những lúc như vậy ta lại nhớ tới sư tổ, cảm thấy sư tổ đối với ta thật tốt, mấy quyển sách thuốc này tuy chữ viết lua nhua rất khó coi, nhưng thật sự hữu ích vô cùng.
Ta nói với sư phụ ta rất nhớ sư tổ, lúc ta nói những lời này, sư phụ vừa mới đi tuần tra doanh trại trở về, người vừa xuống ngựa, mũ sắt còn đang kẹp trong khuỷu tay, ánh trăng chiếu ánh sáng bàng bạc mông lung vào bộ giáp bạc của người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người, nhưng người chỉ nhìn ta mỉm cười, đáp: “Sư tổ của con không có việc gì đâu, yên tâm.”
Người nói sao chính là vậy – ta nhắm mắt theo đuôi sư phụ, nói thêm: “Con biết, nhưng lâu lắm rồi không có tin tức gì của sư tổ, người cũng không viết thư cho con.”
Sư phụ suy nghĩ giây lát, lại nói: “Nếu người có việc, người sẽ biết tìm ta ở đâu.”
Ta đón lấy mũ sắt của sư phụ, bổ sung: “Đúng vậy ạ, giống như con.”
Sư phụ thở dài: “Đúng vậy, giống như con.” Sau đó nở nụ cười.
Ta cười tít mắt mũi, đây là cuộc sống mơ ước của ta, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Phượng Ca đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi quây quần bên nhau cùng ăn cơm. Ta và sư phụ đi tới, Hàn Vân đã hoàn toàn bình phục, đang ngồi nói chuyện với Trần Khánh, nhìn thấy chúng ta đến liền đứng dậy nhường chỗ.
Sau khi đến quân doanh ta mới biết, mỗi ngày tướng quân đều ở cùng một chỗ với nhóm thân binh của mình, cùng ăn cùng ngủ với bọn họ. Mười tám người này đều là đội trưởng kiêu kỵ, lúc có chiến tranh mỗi người dưới trướng là một đội ngũ hơn trăm người, nhưng khi không có chiến sự, lúc nào cũng đi theo bên cạnh sư phụ, một tấc cũng không rời.
Ta hỏi Hàn Vân vì sao như vậy? Hàn Vân là một người bộc trực ngay thẳng, lúc nói chuyện tất cả cảm xúc đều hiện hết trên khuôn mặt, trực tiếp hỏi lại ta: “Cô không biết bọn ta là những binh sĩ do một tay tướng quân dẫn dắt sao?”
“Một tay dẫn dắt?”
Bên cạnh có người nghiêng đầu sang giải thích: “Chúng tôi đều được tướng quân chọn ra từ những binh sĩ bình thường, thăng lên làm kiêu kỵ cũng là vệ binh thân tín của tướng quân.”
“Vậy mọi người đã ở chung một chỗ rất lâu rồi ư?”
Người nọ lắc đầu: “Cũng không phải, nếu có ai đó chết trên sa trường, sẽ chọn người khác thay thế bổ sung.”
Ta sửng sốt, mặt mũi trắng bệch.
Từ Bình đi tới giơ chân đá người nọ: “Tránh sang một bên đi, cái gì mà chết với không chết, đừng có dọa cô ấy.”
Ta im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui nghẹn ra được một câu: “Ta biết y thuật.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy, vậy mà Hàn Vân cũng hiểu, hắn ngồi xổm xuống nhìn ta cười toe toét: “Mọi người đều biết rồi, tiểu thần y, bọn ta sẽ giữ lại tính mạng chờ cô nương chữa trị.” Nói xong còn giơ tay túm lấy cổ Từ Bình quắp hông hắn kéo lại, chỉ vào hắn nói: “Tên này thì khác, cậu ta xuất thân từ phủ tướng quân, thời gian đi theo tướng quân lâu hơn bất kỳ ai khác.”
Ta nhìn bọn họ, trong lòng có câu này nhưng không nói ra.
—— Ta còn được sư phụ nuôi lớn đó, các huynh so ra ai cũng kém hơn ta.
Lều của tướng quân luôn được đặt ở vị trí cao để tiện bề quan sát toàn quân, không như lều của Vương giám quân, lúc nào cũng sừng sững dựng ngay giữa doanh trại, lúc nào cũng phải có binh sĩ tuần tra xung quanh, giống như sợ có kẻ địch bất thình lình tấn công vậy.
Ta cảm thấy Vương giám quân thật là buồn cười, lều trại dựng ở đâu thì có liên quan gì cơ chứ? Lộng lẫy, phô trương như vậy, nếu thật sự có địch đến, thì thể nào cũng là bia ngắm, ở đâu cũng có khác gì nhau.
Bữa tối là do hỏa đầu quân đưa tới, lão Trần và Tiểu Hầu tử vẫn còn nhớ ta, lần nào cũng cười toe toét chào hỏi ta. Lão Trần bảo bọn họ đều đã nghe nói, hóa ra Tiểu Nguyệt cô nương là thần y, đã cứu cả giám quân… Tiểu Hầu tử đứng bên cạnh liền lầm bầm: “Không cứu thì tốt hơn.” Lời vừa ra khỏi miệng đã bị lão Trần đập cho một cái vô đầu, ‘ui da, ui da’ không ngừng.
Đồ ăn rất đơn giản, nhưng trên đường đi xuyên đèo vượt núi, những đội trưởng kiêu kỵ này cũng không hoang phí thời gian, bọn họ tranh thủ những lúc rỗi rãi săn chút ít thú hoang. Tài nấu nướng của Phượng Ca không tệ, mở bếp nhỏ làm thêm vài món đặc biệt cho bữa tối, thịt nai ướp muối ngon không kể sao cho xiết, ngon đến độ vừa ngửi thấy mùi thơm đã khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.
Đến ngày hôm sau, ta liền quấn quýt lấy Hàn Vân năn nỉ hắn mang ta đi cùng.
Hàn Vân vò đầu, vẻ mặt không tình nguyện.
“Như vậy sao được? Cô nương đến cưỡi ngựa cũng không rành.”
Ta đeo giỏ thuốc nói: “Cho ta đi với, ta chỉ xem một chút thôi, tiện thể hái một ít thuốc, xung quanh đây có rất nhiều thảo dược quý hiếm, vô cùng hữu ích.”
“Trong rừng có gấu.”
Ta ‘hứ’ một tiếng, đút hai tay vào ống tay áo: “Có huynh mà, ta không sợ.”
Hàn Vân thình lình được ta tâng bốc, vẻ mặt hơi lâng lâng, nhưng ngoài miệng vẫn đắn đo lo ngại: “Tướng quân…”
“Sư phụ không có nói ta không được phép ra khỏi doanh trại mà.” Ta vừa nói vừa dùng cả hai tay hai chân tính trèo lên ngựa.
Hàn Vân không còn cách nào khác, nhìn trái nhìn phải không thấy ai liền kéo ta lên, miệng không ngừng giáo huấn.
“Hái thuốc mà còn đòi cưỡi ngựa làm gì, vào trong rừng một lát thôi là phải về ngay đó.”
Ta còn chưa kịp mở miệng, một luồng gió đã phả vào mặt, chính là Ưng nhi xẹt vυ"t qua bọn ta, đảo mắt đã lao tít lên cao, bay lượn vòng giữa không trung không chịu rời đi.
Hàn Vân ngửa đầu nhìn thoáng qua, cười rộ lên: “Tốt lắm, cậu chàng này cũng đi, hôm nay nhất định chúng ta sẽ thu hoạch được mẻ lớn.”
Ta cùng Hàn Vân vào rừng, Ưng nhi quả nhiên lợi hại, chẳng mấy chốc đã bắt được một con thỏ hoang quắp lại thả xuống trước mặt bọn ta, rồi dương dương tự đắc vỗ cánh bay đi. Hàn Vân mang theo cung tên, đang ngắm một con linh dương, bị Ưng nhi quấy nhiễu như vậy, linh dương đương nhiên chạy mất, hắn tức giận đến giậm chân.
Ưng nhi lại lao vụt xuống như một mũi tên xuyên thẳng vào rừng, khuấy động cả rừng sâu, đàn đàn chim hốt hoảng bay nháo nhác đầy trời. Chúng ta thấy nó khí thế kinh người, trực giác mách bảo ở đó có con mồi béo bở, ngay lập tức chạy về hướng đó.
Rừng sâu, cây cối rậm rạp, dưới chân tầng tầng lá mục dày, chúng ta chạy được một lúc thì nghe thấy tiếng người hét thất thanh lẫn trong tiếng thú hoang gầm gừ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Vân dáng người cao lớn, có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó, đột nhiên dừng bước đứng sựng lại, ta đi theo ngay sát phía sau, suýt chút nữa đã va vào hắn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Suỵt, đừng lên tiếng, có gấu.”
Ta sững người, Hàn Vân cũng không nói thêm gì nữa, phi người đặt ta lên nhánh cây, ta nhất thời không có chuẩn bị, chỉ biết vội vàng ôm chặt lấy thân cây để không bị ngã xuống. Mắt thấy Hàn Vân leo lên trên, đứng vững vàng trên một cành to cứng khác.
Sau khi định thần hồn lại, ta lọ mọ cúi đầu nhìn, cuối cùng cũng biết được âm thanh trước đó từ đâu tới.
Dưới tàng cây, có năm ba người đang vây quanh che chắn cho một nam nhân trẻ tuổi, trước mặt bọn họ là một con gấu đen đang gầm gừ hung hăng muốn chồm tới, chỉ có hai người trong số họ có mang kiếm. Nam nhân được vây ở giữa cẩm bào đai ngọc, trong lúc nguy cấp như vậy mà hắn vẫn nhàn nhã ngắm phong cảnh, hoàn toàn không giống vẻ mặt như đang đối đầu với kẻ địch một sống một còn, gạch ngói cùng tan của những người còn lại.
Ta cảm thấy hắn thật kỳ quái, không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lượt, đang nhìn bỗng nhiên hắn ngước cổ lên, trong rừng ánh sáng âm u, hắn vừa ngẩng lên, lộ ra dung nhan như ngọc, một nốt ruồi điểm tô bên mắt phượng, một gương mặt khiến người ta khó quên.