Nơi này là một gò núi thoáng đãng, bên dưới dòng sông uốn lượn chạy dọc chân núi thỉnh thoảng những đầu cá lớn lại nhảy ra bên ngoài mặt nước bơi lội, tiếng chim chóc thỉnh thoảng lại cất lên hót vang.
Khá là trống trải hoang vắng không một bóng người, ấy vậy mà tại nơi này lại xuất hiện ba thân ảnh đang ở nơi này trong sáng sớm khoanh chân tọa thiền, mọc dưới chân rất nhiều hoa cỏ dại xinh đẹp khoe sắc.
" Vù" Đột nhiên một thân ảnh nhanh chóng tiếp cận ba thân ảnh này từ phía sau xuất hiện, một tay chống đất tay còn lại trường kiếm để sau chính là Kinh Nghê của La Võng, suốt một thời gian dài truy tung không ngừng bám theo mục tiêu của mình.
" Hả" Kinh Nghê thoáng chút kinh hô lên khi thấy nguyên bản là hai người chỉ còn lại một thân ảnh, là đứa bé đi theo mục tiêu của nàng.
Đối tượng trong chớp mắt không thấy ở đâu đáng nói hơn khí tức của hắn nàng lại không phát giác được, ánh mắt đảo qua trái phải một hồi đột nhiên một cổ nguy hiểm từ phía sau nàng truyền lại.
Ngay lập tức xoay người Kinh Nghê trường kiếm vung ngang chém đến yết hầu Vô danh đả đứng ở phía sau, nhưng không có đắc thủ đối phương đả kịp lùi bước né đi.
Càng chết người hơn hắn chỉ vung một kiếm nhanh như thiểm điện lực đạo mạnh mẻ chấn lên trường kiếm làm cho cánh tay mình tê rần, “ Keng” một tiếng trường kiếm bị đánh văng ở trên không trung bay lượn, để nàng không thể chống đở đối phương một tay bắt lấy cánh tay nàng thân ảnh nhanh chóng điểm huyệt.
" Rắc" tấm mặt nạ lần nữa bị đứt ra rơi xuống, mà thanh trường kiếm đả sớm cắm xuống mặt đất cách xa nàng.
Vô danh nhìn nữ sát thủ một mực bám theo mình, hắn có chút nghi hoặc lần trước hắn cùng nàng giao thủ, thực lực hai bên cách biệc tin tưởng nàng sâu sắc nhận ra được, liền hỏi: “cô, không sợ chết hay sao?”
Kinh Nghê liền trả lời: “mục tiêu chính là không chết không dừng”
“Chết rồi mới có thể dừng lại sao?” Vô danh dò hỏi, có phần kinh ngạc khi qua cổ tay hắn lại phát hiện trong người nàng đả mang một sinh linh khác.
" Chết" Kinh Nghê ánh mắt dao động lên.
Nàng hiện giờ huyệt đạo bị phong bế sinh mạng đả nằm trên tay đối phương, có lẻ rất nhanh giống như nhiều người bị nàng gϊếŧ trước đây kết thúc sinh mạng của nàng, với một sát thủ sống trên đầu thương mũi kiếm liếʍ máu mà sống thì tử vong nàng đả sớm nghỉ đến, rồi một ngày mình cũng bị một người khác tướt đoạt đi.
" Chi bằng nói cô không thể dừng tay được" Vô danh chậm rải bước đi
" Tại sao không gϊếŧ ta?" Kinh Nghê khó hiểu hỏi, đối phương từ lần trước tha mạng cho nàng bây giờ cũng không trực tiếp gϊếŧ trong khi bản thân nàng chính là sát thủ phái đến để gϊếŧ hắn.
Vô danh cất lời: " ta nghe thấy một nhịp tim, vốn cứ tưởng rằng mình ta còn lo cho một sinh mạng khác, nhưng cô cũng vậy. Trong nhịp tim của cô còn một nhịp tim khác, rất yếu đuối nhưng rất đẹp đẽ, thích khách cũng biết yêu sao?"
Kinh Nghê nhất thời không thể giải thích, cơ thể mình dị dạng thế nào lẻ nào nàng không biết được, lẻ ra ngay từ đầu nàng phải đem mầm mống này loại trừ nhưng cuối cùng nàng lại không xuống tay được.
“Ngươi sai rồi, với ta mà nói hắn chỉ là một mục tiêu, để đạt được một mục tiêu có thể bất chấp mọi thủ đoạn”
“ Có lẻ nó sẻ thừa kế vẻ đẹp của cô. Nhưng cô hy vọng nó sẻ kế thừa cả vận mệnh của cô sao? Con đường của thích khách kéo dài vô tận, cho đến điểm cuối là cái chết. Vậy còn nó? Lời dứt Vô danh ngón tay điểm lên giải trừ điểm huyệt
" Câm miệng" Kinh Nghê ánh mắt động dung ngay khi huyệt đạo được giải trừ cổ tay khẻ chuyển hấp lấy trường kiếm của mình, song nàng nhanh Vô danh còn nhanh hơn Hàm Quang lại huy lên một lần nữa đánh rơi trường kiếm.
" Ta thất bại rồi các ngươi gϊếŧ ta đi" Kinh Nghê cả người nằm dưới cỏ xanh, tức giận nhìn Vô danh phía trước.
Vô danh xoay người nói: " kiếm của ta không gϊếŧ người mà tim vẫn còn sống"
" Muốn ép ta tự sát sao?" đem tay hất ra bàn tay Vô danh khi một tay vươn ra muốn đem nàng đở lên, quay đầu đi.
Vô danh xoay người, lại nói: " từ khi sinh ra nàng đả được huấn luyện thành người luôn biết chấp hành mệnh lệnh, chưa một lần tranh đấu vì bản thân mình, thậm chí nghĩ còn chưa từng nghỉ tới"
Kinh Nghê ánh mắt không còn tức giận như trước lộ ra buồn bã:" chiến đấu vì bản thân ư?"
Nàng lâm vào suy nghĩ đúng như những lời đối phương nói, từ khi sinh ra nàng đả được đào tạo thành sát thủ, sống trong môi trường khắc nghiệt nhất chỉ biết mệnh lệnh, biết rõ bên trong tổ chức cường đại như thế nào, ánh mắt quay sang nhìn hắn nói: " ngươi.. không hiểu đâu.. không hiểu đang đối đầu với cái gì?"
Vô danh cười nhạt, lại nói: “ Lấy mệnh đổi mệnh, dùng mệnh của ta, đổi lấy mạng của các ngươi”
“ Vì nó sao?” Kinh Nghê trong lòng rung động nhìn nam hài phía trước đả tọa, thực lực của đối phương nàng biết được, đối phương muốn rời đi nàng làm sao cản được.Bây giờ lại nghe đối phương chấp nhận hy sinh mạng sống thành toàn cho nàng, cũng để cho nàng động dung.
“ Vì nó, vì cả cô và đứa bé. Chiến đấu vì bản thân một lần, không chết không dừng. Cô đồng ý không?” Vô danh dứt lời xoay người đi đến gần Kinh Nghê, nhìn đối phương do dự hiển nhiên hắn biết đối phương trong lòng đả nảy sinh muốn phản kháng vận mệnh của mình.
Hai tay bắt lấy bả vai của nữ tử, rồi đột nhiên hôn lên trán nàng: “ Đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta? Cô đồng ý với ta đi?”
Lúc này Nhan Lộ đả từ đả tọa tỉnh lại mà đi đến, tay nhặt lên tấm mặt nạ quỷ quái của Kinh Nghê đưa đến trước người nàng. Tấm mặt nạ đả bị Hàm Quang chặt đứt đi, đứt lìa.
Nữa tiếng sau, bở biển cạnh.
Kinh Nghê rốt cục nhịn không được dò hỏi nam hài ngồi cạnh mình trên tảng đá: “ phụ thân của cháu tên gì?”
“ Đó là sư phụ của cháu, người không có tên, trước giờ cháu vẫn gọi người là sư phụ” Nhan Lộ chậm rải đáp lời.
“ Kiếm của sư phụ cháu rất đặc biệc” Kinh Nghê nhìn trên tay đứa bé chỉ thấy được một chuôi ngọc kiếm màu xanh, hoàn toàn không thấy rõ được thân kiếm dưới ánh mặt trời.
“ Sư phụ từng nói, kiếm tuy là hung khí, nhưng mỗi thanh kiếm lại khác nhau. Trên thế giới này cũng có những thanh kiếm không có gϊếŧ người” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Kiếm không gϊếŧ người”
“ Sư phụ từng nói, thế gian này có rất nhiều điều tốt đẹp, đáng để dùng kiếm để bảo hộ” Nhan Lộ nói xong lại nhìn qua bên cạnh nữ tử dò hỏi: “ cô đả nghỉ ra tên cho đứa bé chưa?”
“ Ta chưa từng nghỉ đến điều đó, thậm chí ta còn chẳng biết, nó có nên đến với thế giới này hay không?”
“ Cháu tên là Lộ, cháu vẫn luôn nghĩ cái tên này quá đổi bình thường. Nhưng sư phụ nói đó là một cái tên hay, đời người như một chặng đường dài.Mỗi người lại có một con đường riêng, có người chặng đường đi trên sa mạc, vạn dặm trên đường cảnh quan như một. Có người lại đi qua ngày sáng đêm đen, có thể nhìn ngắm mặt trời mọc và trăng sao.Sư phụ nói tên là chúc phúc tốt đẹp nhất của cha mẹ dành cho con cái”
Vô danh kiếm thủ tình nguyện hy sinh mạng sống của mình, làm một việc mà rất nhiều người không ai dám làm. Hắn tình nguyện chết để đổi lấy ba sinh mạng khác, là đệ tử của hắn Nhan Lộ cùng với mẫu nữ sát thủ.
Đổi lại là người khác ai sẻ nguyện ý hy sinh mạng sống của mình đây, nhất là khi hắn có thực lực có thể gϊếŧ chết sát thủ truy đuổi. Song với vô danh mà nói, hắn lại hài lòng với kết quả này, một mạng của hắn lại đổi được ba sinh mạng khác như vậy đáng giá.
Mà cái chết của hắn quả thật tác động rất lớn đến Kinh Nghê, sâu thẳm trong nội tâm cho dù là sát thủ vô tình, từ nhỏ đả được huấn luyện trong môi trường khốc liệt, chỉ biết có nhiệm vụ và gϊếŧ người.
Thì nàng vẫn là một nữ nhân, không là một mẫu thân đang mang trong mình hài tử.Bản năng làm mẹ thôi thúc nàng thử phản kháng một lần, không chết không dừng, Vô danh sư phụ đả hy sinh mạng sống để cho nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Cách xa hai người vạn dặm.
“ Chi chi chi chi” một tiếng kêu nhỏ vang lên, chỉ thấy môt cái bóng trắng chạy xoẹt qua là một đầu cáo nhỏ từ dưới hồ nước bơi lội nhảy lên bờ hướng về thân ảnh thiếu niên mà đến, chỉ dài tầm một tấc hình thể thon gọn lông trắng như tuyết giờ phút này miệng nó đang ngặm lấy một con cá dưới hồ đang vùng vẩy muốn thoát khỏi hàm răng sắc bén.
“ Chỉ biết ăn, ngươi đúng là đồ vô dụng” Thiên An cười mắng.
Đầu hồ ly nhỏ này chính là sủng thú mà Diễm Linh Cơ nuôi lớn, trong một lần săn bắt lại phát hiện ra đầu hồ ly nhỏ con này rồi đem về làm bạn bên mình, chính nhờ đó mà cuộc sống của Thiên An trở nên bớt nhàm chán, dù sao không biết vô tình hay cố ý mà Diễm Linh Cơ thường thả đầu cáo này đến đầu sủng vật thỏ của Hồ San, khiến cho mỗi ngày đều có chuyện xảy ra cả.
“ Chi chi” cáo trắng bất mãn kêu lên tỏ vẻ kháng nghị, đem con cá lớn chỉ bằng một nửa nó vứt xuống mặt đất, bộ lông xù lên vung vẩy đi nước dính trên đó làm văng tung tóe khắp nơi.
“ Được rồi, cũng nên đi kiếm thêm một ít thức ăn nữa” Thiên An cười nói, cất bước đi lại bờ hồ, trên tay cầm một thanh trúc dài ba cạnh.
Ngay khi đến gần dòng nước chi còn nửa mét phạm vi hai tay hắn đưa lên ngón trỏ và giữa thẳng lên còn các ngón khác co lại. Hai ngón tay phải đặt vào lòng tay trái, tâm thần câu thông điều khiển chakra trong người di chuyển xuống lòng bàn chân, dưới chân hắn các hạt bụi bị thổi đi khi một làn khí được xì ra.
Rồi sau đó một chân Thiên An đạp lên mặt nước mà đi, gợn song liên tục xuất hiện, đáng nói là cả cơ thể của hắn lại không một chút chìm xuống, mặt nước lại như đất bằng để hắn di chuyển.
“ Phập” trúc thương nhanh chóng xỏ xuyên xuống mặt nước, xuyên thủng một đầu cá máu tươi nhiễm đỏ trong làn nước, theo Thiên An rút lên một đầu cá tầm dài hai tấc vùng vẩy trong không khí.