Chương 8: Giản Duyên

Ngu Hi Hi thật sự là không có can đảm ở trước máy tính tổng biên tập duyệt thịt văn thầy trò của mình, niệm vạn câu sau đó đóng khung chat với Bí Đỏ lại, mặt xám xịt mà thay quần áo, đã lâu rồi bước cô chưa bước ra cửa nhà.

Khi cô đến nhà hàng mà cô đã hẹn Phùng Anh, cô cảm thấy chính mình rất nhanh đã bốc hơi, bên ngoài không khí ướt nóng không thôi, hơn nữa bản tính Ngu Hi Hi vốn là trạch nữ, cô âm thầm hạ quyết tâm —— mùa hè năm nay đều sẽ ăn cơm hộp!

Tạm thời bị điều hòa ở nhà hàng cứu vớt cô theo người phục vụ dẫn tìm Phùng Anh, bạn thân của mình một dáng vẻ ưu nhã thích ý cùng một thân mồ hôi mỏng chật vật của cô hình thành mảnh đối lập mãnh liệt.

Cứ như thế, thân ảnh hai người hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Phùng Anh và Ngu Hi Hi vừa lúc tương phản.

Ngu Hi Hi có một khuôn mặt không già hồn nhiên vô cùng, nhưng lại có một dáng người khiến người ta ghen tị.

Còn Phùng Anh cô một khuôn mặt nhỏ quyến rũ thành thục, dáng người lại hơi kém hơn một chút, thường có người trêu đùa hai người là sinh sai dáng người rồi.

Ngồi xuống, Ngu Hi Hi còn chưa nhìn thấy thực đơn, Phùng Anh liền lập tức nói: “Sớm đã chọn cho cậu rồi, cậu nhanh nói cho tớ biết một chút về trò chơi tâm đắc kia đi!”

Cô không cấm líu lưỡi, quen biết nhiều năm, Phùng Anh thật là người hiểu cô nhất.

Nghe bạn thân hỏi về trò chơi kia, đã có kinh nghiệm một lần rất vừa lòng, khuôn mặt nhỏ của Ngu Hi Hi ửng đỏ, ngữ khí cố kìm lại mà nói: “Rất, khá tốt.”

Phùng Anh nhìn dáng vẻ này của cô, hận sắt không thành thép mà bĩu môi: “Nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, sẽ không phải ở trong trò chơi chơi rất cởi mở đi?”

……

Ngu Hi Hi nhớ tới hành vi phóng tùng và từ ngữ dâʍ đãиɠ của mình trong trò chơi, yên lặng mà uống nước sôi để nguội không nói chuyện.

Như thói quen giả vờ e lệ, Phùng Anh muốn phần tiếc hận: “Thật tốt, tớ cũng muốn thử nghiệm.” Nếu mà cô ấy đến nhà cô thư , thế nào cũng bị làm không xuống giường được.

Ngu Hi Hi cảm thấy nếu tiếp tục chủ đề này sẽ làm lên sóng to gió lớn, cô lập tức mặt không đổi sắc mà thay đổi đề tài, dễ dàng bị thao túng Phùng Anh cũng nhanh chóng đã quên chủ đề kia đi, hai cô gái bắt đầu chia sẻ sinh hoạt của mình ở trời nam đất bắc.

Ở trong nhà hàng đặt rất nhiều cây và hoa giả, bên cạnh bàn các cô có một bụi xanh biếc rậm rì, vừa lúc cách ở một bàn có một vị khách.

Giản Duyên nhẹ nhấp một ngụm cà phê, hai chân thon dài bắt chéo, phía trên trên đặt notebook màu đen, mũi cao thẳng đôi mắt sâu thẳm kèm thêm một cái kính, thay đổi làm cho diện mạo anh vốn xuất chúng lại tăng thêm sự văn nhã.

Anh mới vừa dọn đến nơi đây không bao lâu, gian nhà hàng này cũng liền miễn cưỡng hợp khẩu vị, vì thế anh thường thường ngồi ở chỗ này dù là ăn cơm hay là viết báo cáo.

Đúng vậy, anh vẫn là cái sinh viên, càng khiến người kinh ngạc chính là, anh là sinh viên nghiên cứu phát minh “MS”, người đã đóng góp ý kiến vào phần mềm kia một phần nào đó.

Đối với người ngoài lứa anh là thiên tài, có tư duy rõ ràng sáng suốt và một bộ não trơn tru, đối với bạn bè mà nói, là nhịp có chút không dính khói lửa phàm tục, nhưng lại rất coi trọng tình cảm.

Anh nhấp nhấp miệng, không phải cố ý nghe lén, nhưng mới vừa rồi cuộc đối thoại của hải cô gái ở bàn cách vách lọt vào tai anh không thiếu một chữ.

Thật không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được người dùng sản phẩm, làm anh thực sự kinh ngạc.

Giản Duyên như suy tư cái gì, ngón tay mảnh dài ở trên bàn phím nhanh chóng gõ gõ.

Sau khi tâm sự tri tâm với bạn thân xong, Ngu Hi Hi lại lập tức giống như con rùa đen lùi về nơi mát mẻ thoải mái của mình.

Thay trang phục thoải mái ở nhà, cô nơm nớp lo sợ mở ra hòm thư ra, ngoài trừ một ít thư rác rưởi ra ở ngoài không một thư nào cả.

Cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra tổng biên tập còn chưa xem thịt văn thầy trò mà cô viết, nhưng lại nhịn không được có chút thất vọng.

Nghĩ nghĩ, cô xoa nhẹ vào ngực của mình một cái, đỏ mặt nhẹ nhàng mở khoang trò chơi ra.

Cô có chút thích cái loại tư vị này.