Chương 7.1: Thích ăn dấm với giáo sư

“Hầu như ngày nào chúng tớ cũng làm, nhưng tớ lại không cảm thấy mệt mỏi. Có phải là do tớ sắp bước vào tuổi 40 như lang như hổ không?” Tôi vừa pha cà phê vừa nói.

Tiểu đậu, Y Y và Grace đang chen chúc nhau ở trong căn phòng nhỏ của tôi để tám chuyện, còn thú nam đã bay ra ngoài để phát tiết năng lượng.

“Chờ đến khi cậu có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ ở tuổi 50, lúc đó chắc hẳn hắn không cần phải ra ngoài bay lung tung nữa.” Y Y rất biết nhìn xa trông rộng.

Tôi đã kể chuyện thú nam là người ngoài hành tinh cho mấy người chị em của mình, tất cả bọn họ đều sôi nổi bày tỏ sự ghen tị với tôi. Không phải chỉ cần đẹp trai là được rồi sao? Cho dù đám chị em đó bị người ngoài hành tinh ăn luôn cũng không liên quan gì đến mấy người!

“Không phải cứ đẹp trai là được đâu, gia thế trong sạch và nhân phẩm đoan chính cũng là hai yếu tố rất quan trọng. Anh ấy có thể ăn vi khuẩn axit lactic hay axit amin không?” Tiểu Đậu hỏi.

Cô ấy luôn mang theo những món đồ dùng luôn để khai thác thêm nguồn khách hàng.

“Tớ không biết lai lịch gia thế trong sạch đến mức nào, nhưng tớ đoán nhân phẩm chắc hẳn rất đoan chính phải không? Nếu không tại sao ở chung với nhau nửa năm mà vẫn chưa lên giường?”

“Tư thế quan hệ của hai người nhìn giống loài voi, thằn lằn hay là sâu ba lá vậy?” Grace ló đầu ra sau bức ảnh trên mạng, hỏi.

“Cái này hơi khó để diễn tả, nhưng có lúc chúng tớ có thể lơ lửng ở giữa không trung.” Tôi chỉ nói qua loa, không nhắc đến phần đáng kinh ngạc kia, bởi vì tôi không biết làm thế nào để mô tả cảm giác trọn vẹn hoà làm một đó, tôi cũng không biết làm sao để mô tả cơ thể thật của anh.

“Đây là lý do tại sao lần đầu tiên chúng tớ nhìn thấy hắn đều cảm thấy hắn không giống những người khác sao?” Grace đảm nhiệm phần truy hỏi với tinh thần nghiên cứu.

“Theo thuyết cơ học lượng tử, người quan sát ảnh hưởng đến người bị quan sát, tớ nghĩ khả năng biến thân của hắn hẳn là có liên quan đến người quan sát hắn.” Y Y suy luận.

“Anh ấy còn có thể thay đổi trình tự gen, khiến tϊиɧ ŧяùиɠ của mình mất đi khả năng sinh sản, chính vì vậy nên tớ mới không cần sử dụng biện pháp tránh thai.” Không đeo bαo ©αo sυ vừa bảo vệ môi trường lại vừa thoải mái.

“Năng lực biến thân này đúng là phức tạp chết đi được. Cậu có muốn gọi hắn tới để tham gia buổi chia sẻ cùng chúng tớ không? Chúng tớ sẽ hoan nghênh tất cả mọi người đến từ mọi tầng lớp trong xã hội, nếu hắn có thể chất đặc biệt, nói không chừng còn có thể lấy sản phẩm về dùng thử trước một tháng.” Tiểu Đậu nói.

“Tóm lại người sướиɠ nhất vẫn là cậu. Người thể làʍ t̠ìиɦ ở giữa không trung chắc hẳn còn có siêu năng lực mạnh hơn cả Katou Taka nhỉ?” Y Y nói.

“Anh ấy nói anh ấy là đồng hương của giáo sư Đô, không biết có cơ hội làm quen một chút không?” Grace hỏi. Nói thật thì không có người phụ nữ nào sống trên địa cầu này không có hứng thú với giáo sư Đô cả.

“Tớ vừa nhắc đến giáo sư là anh ấy lại hờn dỗi, có lẽ không có cách nào đâu. Nhưng anh ấy đồng ý nộp đơn xin cư trú hợp pháp để tớ có cơ hội nhìn thấy J, tớ thật sự rất cảm động.” J là thần tượng từ thời đại học đến hiện giờ của tôi.

“Cậu yêu rồi ~” Tiểu Đậu ghen tị nói.

“Cậu động tâm ~” Grace lãng mạn nói.

“Mùa thu của cậu đến rồi ~” Y Y ngại ngùng nói.

“Uống cà phê không?” Tôi rót thêm coffea đã chuẩn bị từ trước cho bọn họ.

“Không biết khi liếʍ tay của hắn sẽ có vị gì nhỉ?” Tiểu Đậu tò mò hỏi.

“Chân thì sao? Khi liếʍ có vị gì vậy?” Grace hỏi.

“Dươиɠ ѵậŧ thì sao? Chắc hẳn những người quan sát khác nhau sẽ nếm được hương vị khác nhau nhỉ?” Y Y dùng thái độ khoa học để phân tích.

“Yêu cầu các cậu bỏ ngay ý định muốn sàm sỡ đối tượng yêu đương của tớ đi nhé.” Mặc dù tôi rất yêu đám chị em của mình, nhưng tôi không thể cho bọn họ mượn thú nam để liếʍ láp ngắm nhìn được.

“Đó là đối tượng làʍ t̠ìиɦ.” Grace sửa lại câu nói của tôi cho đúng.

“Tình cảm của chúng tớ cũng là thật đấy, được không!” Tôi phản đối.

“Vậy cậu yêu hắn thật sao?” Tiểu Đậu hỏi.

“Muốn cùng hắn kết hôn đấy à?” Y Y hỏi.

Hôn nhân thì chưa nghĩ đến, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy chứng nhận vô dụng. Tình yêu… Phải trải qua thời gian rèn giũa mới biết được.

“Hiện giờ hắn có công việc tử tế gì chưa?” Grace đặt một câu hỏi thiết thực hơn.

“Thật ra chúng tớ không có việc làm cũng không có vấn đề gì, nhưng anh ấy muốn làm gia sư, đúng lúc tớ muốn thảo luận chuyện này với các cậu.”

Làm gia sư thì phải đối mặt với học sinh, nếu đối phương có những tư tưởng kỳ quái, thì chắc chắn sẽ nhận ra thú nam không phải người Trái Đất ngay lập tức.

“Dạy trực tuyến thì sao? Không cần phải dùng camera làm gì. Tớ có thể giúp cậu quảng cáo trong nhóm fans hâm mộ của tớ, một tháng cậu chỉ cần trả 500 tệ phí quảng cáo là được.” Nhóm fans hâm mộ của Y Y có hơn mười ngàn người, cô ấy có hai cô con gái đáng yêu và một chú chó quýt, thỉnh thoảng cô ấy lại đăng ảnh con gái nhỏ và chú chó quýt, rất phổ biến.

“Cậu phải tâng bốc hắn thành thạo một số ngôn ngữ nhất định, mạng lưới quan hệ của tớ cũng rất rộng, tớ có thể giới thiệu hắn với một vài học sinh.” Tiểu Đậu hào hứng nói.

“Nếu có bất kỳ từ vựng hay ngữ pháp nào mà hắn không hiểu, hắn có thể thảo luận với tớ.” Grace chính là một cao thủ tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Nhật.

“Tớ yêu các cậu ~~~” Tôi ôm lấy bọn họ.

“Kinh tởm muốn chết, cút đi.” Ngón trỏ của Y Y ấn vào cái trán của tôi, không để cho tôi đến gần.

“Tớ cũng yêu cậu.” Grace nói.

“Chụt chụt chụt ~” Tiểu Đậu gửi cho tôi một nụ hôn ngọt ngào.

Sau khi thú nam trở về nhà, tôi đã kể với anh mấy lời đề nghị của đám chị em.

“Đó là một ý tưởng tuyệt vời, tôi muốn cảm ơn bọn họ.” Anh thành thật nói.

“Chờ khi nào bạn dạy trực tuyến một cách thuận lợi thì cảm ơn cũng không muộn. Tôi nghĩ bạn có thể tạo một nhóm fans hâm mộ hoặc Weibo cá nhân, sau đó đăng một vài video dạy học để thu hút lượt xem.”

“Được rồi, tôi có thể thử tạo ảnh động. Tôi đã từng làm ảnh động cho báo cáo tốt nghiệp của mình tại KMT184.05, mặc dù khoa học kỹ thuật ở chỗ đó khác với trái đất, nhưng tôi vẫn nghĩ chúng không khác là bao.”

Khoa học kỹ thuật ở hành tinh của thú nam rất phát triển, phần lớn các sản phẩm ở đó đều do trí óc tạo ra.

“Bạn có thể dùng ý nghĩ để di chuyển đồ vật như giáo sư Đô không? Tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Tại sao tôi phải giống với ông ta?” Vừa nghe thấy ba chữ giáo sư Đô, thú nam lập tức bày ra vẻ mặt đen như than.

“Không phải tôi muốn bạn giống với ông ấy, tôi chỉ muốn hỏi thử xem bạn có năng lực đó hay không thôi.”

Rõ ràng là thú nam không muốn trả lời.