Cuối cùng cũng lên đảo rồi, lúc gia biết nữ nhân đó chịu thương, gia cười sáng lạn như vậy hình như cũng không tốt lắm, nhưng gia thực nhịn không được mà, gia suốt một đường này chịu biết bao nhiêu cực khổ, hiện tại coi như có thể thoát khỏi nàng ta rồi, gia có thể không kích động sao.
Đại tẩu chữa thương cho nàng ta, nhưng đại tẩu còn muốn hiểu lầm đến khi nào chứ hả! Đại ca còn chen vô góp vui nữa chứ, nữ nhân đó cư nhiên còn làm cái vẻ mặt thẹn thùng cho gia coi nữa chứ! Không cần thẹn thùng, gia căn bản không thích ngươi!
[phũ quá =))]
Hôm nay có một việc tốt phát sinh, xem như ánh dương quang duy nhất trong cái ngày xui xẻo này! Đại tẩu sinh nam hài nhi rồi, thật vui mừng thay cho đại ca, nhưng gia vẫn là không thể không đánh tan vui mừng của đại ca, vì quay về cũng mấy ngày rồi, nhưng chưa có tin tức của mấy vị ca ca, cũng không biết mấy vị ca ca sao rồi, gia thật không an tâm, sau cùng quyết định cùng đại ca đi tìm, thuận tiện, cũng tìm mèo của gia luôn.
Đại tẩu xem ra rất tức giận, bất quá đại ca nói không sao, vậy cứ xem như không sao đi, dù sao tâm của đại tẩu rất tốt, nhiều năm như vậy thật cũng chưa từng trở mặt với đại ca.
Gia trước khi đi lại đi nhìn thái tử, hài tử này ngủ rất ngon a, bên ngoài mọi người đều vì nó đánh cho long trời lở đất, nó lại chả biết gì. Nữ nhân đó lại đổi giọng, nhắc đến mèo của gia cũng toàn những lời tốt, thật là, đủ rồi, mèo của gia gia đương nhiên biết, không cần nữ nhân như ngươi tới nói! Không được, nhìn khẩu khí của nữ nhân đó hình như thích mèo của gia rồi, cái này nhưng không được, vì vậy gia nói ra mấy lời không tốt, hù dọa nữ nhân kia một phen, để nữ nhân kia đỡ khỏi nhớ nhung mèo của gia.
Nữ nhân đó hình như có chút tin, hắc hắc, tin rồi thì tốt, miễn cho gia phải nghĩ cách khác. Bất quá nữ nhân đó hình như có ý với gia, cũng tốt, miễn cưỡng một chút, để nàng ta đem tâm tư đặt lên người gia vẫn tốt hơn nàng ta nhớ thương mèo của gia.