1.
Sau khi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bắt đầu yêu đương, mỗi ngày một cuộc điện thoại đã không đủ để hắn truyền đạt sự quan tâm đến Triển Chiêu, vì vậy lúc Bạch Ngọc Đường không có việc gì làm lại bắt đầu gọi điện nhắn tin cho Triển Chiêu. Hắn biết Triển Chiêu là người cuồng công việc, một khi vội lên thì sẽ không ăn không ngủ, có khi còn quên cho mèo nhỏ ăn
Vì vậy mỗi ngày Triển Chiêu đều nhận được tin nhắn của Bạch Ngọc Đường, ngoại trừ nhắc nhở ăn cơm đúng ba bữa, còn phải chú ý nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe linh tinh.
Lúc rảnh Bạch Ngọc Đường gọi điện cho Triển Chiêu cũng sẽ nhiều thêm vài câu hỏi han ân cần, đúng chuẩn bạn trai tri kỉ.
Triển Chiêu rất cảm động, có một ngày đang gọi điện thì trêu chọc một câu: "Bạch Ngọc Đường, anh so với mẹ tôi còn dong dài hơn."
Bạch Ngọc Đường lưu manh cười cười: "Tôi không phải mẹ cậu, mà là ông xã của cậu."
Triển Chiêu trực tiếp cúp điện thoại.
Tại sao trước kia không phát hiện Bạch Ngọc Đường còn có một mặt 'lưu manh' như vậy.
2.
Bạch Ngọc Đường vẫn thật buồn cực, hắn và Triển Chiêu quen biết lâu như vậy, Triển Chiêu vẫn không muốn nói với hắn tên của mèo nhỏ. Mèo con kia rõ ràng là 'bà mối' của hai người, mà đến bây giờ hắn vẫn không biết 'ân nhân' của mình tên là gì.
Có ngày Bạch Ngọc Đường rãnh rỗi đến nhàm chán, chạy đến nhà Triển Chiêu cùng người yêu tận hưởng cuối tuần, thuận tiện nhìn xem mèo nhỏ đã lâu không gặp.
Triển Chiêu đối với hành vi 'xâp nhập từng bước' của Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ bất đắc dĩ, giao mèo nhỏ cho hắn rồi vào phòng làm việc, vội giấu đi nụ cười bên khóe môi.
Giữa trưa khi Triển Chiêu cho mèo nhỏ ăn cơm, Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị dọn chén đũa, bỗng nghe Triển Chiêu gọi Ngọc Đường. Từ trong nhà bếp nhìn ra, mới phát hiện Triển Chiêu không phải gọi mình, mà là đang kêu... mèo nhỏ?!
Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ chỉ mèo nhỏ, biểu cảm ngơ ngác: "Triển Chiêu, cậu gọi nó là gì?"
Triển Chiêu híp mắt cười xấu xa: "Ngư Đường."
Nhất thời vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường là kiểu nhân sinh này không còn gì để luyến tiếc.
*Ngư đường nghĩa là ao cá: Yú táng (鱼塘) .
TruyenHDĐồng âm với Ngọc Đường: Yù táng (玉堂) 3.
Sau khi Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói về nơi làm việc của mình, hắn mới biết thì ra người yêu chính là nhân viên của anh trai Bạch Cẩm Đường.
Triển Chiêu tò mò hỏi: "Tại sao anh không đến công ty của anh trai làm việc? Nhìn năng lực của anh, cho dù không dựa vào quan hệ cũng có thể nhận được chức vị tốt?"
Bạch Ngọc Đường lười biếng trả lời: "Không muốn đi làm, định chơi một thời gian, giống như bây giờ viết văn chương kiếm tiền nhuận bút, hoặc làm tác giả tự do cũng được."
Bạch Cẩm Đường nghe nói Triển Chiêu là bạn trai của em mình, một ngày khi nói chuyện phiếm với Bạch Ngọc Đường giống như vô tình nhắc tới: "Triển Chiêu thật xuất sắc, nhân cách mị lực không có chỗ chê, ở công ty có rất nhiều đồng nghiệp nữ đều coi hắn là mục tiêu theo đuổi, em phải cố gắng quý trọng giữ gìn nha."
Bạch Ngọc Đường: "..."
Sau đó không lâu, Triển Chiêu vô cùng ngạc nhiên đối với đồng nghiệp mới đến: "Ngọc Đường? Không phải anh nói không muốn đến công ty làm việc sao?"
Bạch Ngọc Đường thầm hừ một tiếng, còn không phải là vì phòng ngừa cậu bị cô nào đó câu đi mất sao, con mèo hái hoa ngắt cỏ này!
Bạch Cẩm Đường từng nhiều lần kêu em trai mình đến công ty đều không có kết quả, cảm khái quả nhiên chỉ có Triển Chiêu mới có thể thay đổi em trai mình...
4.
Sau một thời gian yêu nhau, Bạch Ngọc Đường chủ động đưa ra ý định đến chào hỏi cha mẹ vợ, Triển Chiêu đối với xưng hô này phản đối trong vô lực.
Hai người chọn một ngày đến thăm cha mẹ Triển Chiêu. Lúc mẹ Triển mở cửa, Bạch Ngọc Đường thẳng thắn nói ra một câu: "Đây là chị gái cậu sao? Thật xinh đẹp."
Cảm giác khẩn trương trong lòng Triển Chiêu một chút cũng không còn, chỉ nghĩ muốn giấu mặt đi.
Mẹ Triển biết đây là bạn trai của con mình, nghe xong câu này thì vui vẻ ra mặt: "Đứa nhỏ này thật biết ăn nói, đến đây, mau vào đi! Sao có thể gọi chị chứ, không phải sẽ bị loạn bối phận sao? Gọi mẹ!"
Triển Chiêu: "..."
Cửa ải của mẹ cứ như vậy được thông qua...
Sau khi vào nhà, ba Triển nghiêm túc đánh giá Bạch Ngọc Đường vài lần, lại nhìn con trai khí sắc rõ ràng tốt hơn trước kia rất nhiều, gật đầu: "Tôi chỉ có một đứa con, vốn dĩ không muốn nó sống cùng với đàn ông. Nhưng nếu cậu có thể chăm sóc tốt cho nó, tôi sẽ giao nó cho cậu."
Bạch Ngọc Đường bình tĩnh gật đầu, trên mặt mỉm cười, hiểu chuyện lễ phép.
Triển Chiêu: "..."
Cha mẹ đã bàn sẽ làm khó dễ mà? Không giống bình thường chút nào! Tuy rằng rất vui vẻ nhưng không hiểu cảm xúc khó chịu này là gì? Hai người cứ như vậy gả con ra ngoài sao?!
5.
Trước khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến thăm mẹ Bạch, Bạch Ngọc Đường đã nói với hắn cha Bạch đã qua đời nhiều năm, bản thân mẹ Bạch sinh hoạt một mình tốt lắm, không muốn quấy rầy hai anh em, cho nên vẫn sống một mình.
Triển Chiêu nghe xong càng kính trọng mẹ Bạch, vì vậy lúc gặp mặt mẹ Bạch cười đến hòa ái dễ gần, đầu óc bỗng nhiên thốt ra một câu: "Con chào mẹ!"
Bạch Ngọc Đường và mẹ Bạch: "Phụt!"
Triển Chiêu: "..." Thật xấu hổ...
Kết quả đương nhiên là mẹ Bạch vô cùng vui mừng chấp nhận đứa 'con dâu' này, nhưng mà nói đến nguyên nhân, Triển Chiêu tỏ vẻ, hắn cần phải giải thích!
6.
Vào ngày kết hôn của hai người Bạch, Triển, hôn lễ được làm thật náo nhiệt, người đến uống rượu mừng rất nhiều. Bạch Ngọc Đường tinh mắt nhìn thấy anh trai ôm eo một người đi mời rượu, người kia là nam, nhìn qua cảm thấy có hơi quen mắt...
Bạch Ngọc Đường: Anh trai dụ dỗ được Công Tôn Sách khi nào vậy? Tại sao mình không biết?!
Đêm đó, Triển Chiêu bị chuốc đến ngà ngà say. Vẫn còn tỉnh táo lúc Bạch Ngọc Đường đuổi mọi người đi trong tiếng cười vang trêu chọc của họ, sau đó dùng tư thế ôm công chúa ôm Triển Chiêu về giường.
Mèo nhỏ Ngư Đường nhảy lên giường, chạy vòng quanh Triển Chiêu, dường như chưa từng thấy qua bộ dạng chủ nhân khi uống rượu, tò mò kêu meo meo.
Triển Chiêu híp mắt nhìn nhìn mèo con, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang cởϊ qυầи áo, đột nhiên bật cười, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ngọc Đường... Ngư Đường... Ngọc Đường... Ngư Đường..."
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu say rượu mông lung, nghe hắn gọi tên mình và mèo nhỏ tương tự nhau, ánh mắt trở nên thâm trầm vài phần.
Vì vậy vào ban đêm, Bạch Ngọc Đường thì thầm vào tai Triển Chiêu ý thức đang mơ hồ: "Miêu Nhi... Miêu Nhi..."
Ngày hôm sau, Triển Chiêu xương sống thắt lưng đau nhức nghiến răng nghiến lợi, quyết định sửa tên cho mèo nhỏ, không gọi là Ngư Đường và Miêu Nhi nữa, đổi lại kêu Bạch Lão Thử!
Hết chương 4. 14/1/2022
HOÀN
Tác giả: Duy Vi A Yêu
Edit: Thỏ Cụp Tai