Chương 30
” Tiểu nhân đã từng thấy qua thân thủ của vị đại hiệp kia!”
Cuối cùng cũng nghe được một chút nội dung hữu dụng, khiến cho Bạch Ngọc Đường hai mắt tỏa sáng, lúc này mới cho người nọ một ánh mắt nhìn qua:” Là thật sao? Nói một chút đi! Ngũ gia cũng muốn nghe vị đại hiệp kia đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại?” Ngũ gia cũng không tin. Đến bây giờ Ngũ gia còn không có tin tưởng đó là người tài giỏi!
Tiếp theo liền thấy người kia mặt mày hớn hở tự thuật lại:” Ai nha, hắn thế nhưng thật sự lợi hại nha! Xét thân thủ của hắn a, kia thật đúng là nhanh nhạy như tia chớp, nhẹ nhàng như mèo con a….”
” Nhanh nhạy như tia chớp, nhẹ nhàng như mèo con a….? Ngươi làm sao mà biết được như thế?” Bạch Ngọc Đường chân mày khẽ nhíu lại, hai đặc điểm mà người này hình dung…. Trong chốn võ lâm, xứng với hai hình dung này sợ rằng chỉ có thể đếm được lác đác một vài người. Trong đó nổi danh nhất chỉ sợ là chỉ có Ngự miêu kia thôi a.
Người nọ thấy Bạch Ngọc Đường không có nổi giận nữa, biết mình đáp đúng đường, thế là lại càng làm như thật mà tự thuật:” Đúng vậy a, tiểu nhân lúc ấy căn bản là không có nghe thấy bất kì âm thanh dị thường nào. Đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào một cái phi tiêu. Phi tiêu kia liền kề sát lỗ tai của ta, vèo một tiếng liền bay qua, khiến tai của ta còn lưu lại một vết rách. Ngươi xem, ngươi xem. Vết thương kia bây giờ còn không có tốt lên a.” Vừa nói vừa kéo lỗ tai mình hướng qua trước người Bạch Ngọc Đường, để cho y có thể nhìn thấy vết thương của mình.
Chẳng qua là hắn bị nhốt ở đây đã nhiều ngày, nên đã thật lâu rồi chưa có tắm qua, mới vừa bước tới gần đám người một chút, mùi vị khác thường của hắn xông lên khiến cho dạ dày Bạch Ngọc Đường một trận cuộn lại, vội vàng che miệng, tung Họa Ảnh ra ( kiếm của Bạch Ngọc Đường) ý bảo hắn giữ một khoảng cách, miễn cưỡng chế trụ cảm giác phiền muốn chết, lập tức bày ra bộ mặt ngờ vực nói:” Được rồi! Được rồi! Nói điểm chính!” Không đem lỗ tai xuyên đứt cũng là tiện nghi ngươi rồi! Ai kêu ngươi khi dễ Tiểu Hùng nhà ta như thế! (Ngũ gia thật …..=口=)
Người nọ đối mặt với quan phủ cũng không dám tức giận, không cho hắn tiến lên thì hắn vô cùng biết điều ngồi chồm hỗm tại chỗ, tiếp tục thao thao bất tuyệt:” Nga, ta sau đó mới nhìn lại, phi tiêu kia cắm phập vào bức tường đối diện ước chừng phải sâu một tấc không hơn! Ngài nói công phu người này, bản lãnh của hắn cũng rất cao cường a! Hơn nữa trên phi tiêu kia hình như còn có độc mà độc kia thế nhưng cũng vô cùng lợi hại nữa! Có thể làm cho cả người vừa đau vừa ngứa, tay chân còn không thể động đậy. Ngài là không biết chứ, cái tư vị kia thực sự là sống không bằng chết a. Ta lúc đấy thiếu chút nữa cũng bị hù dọa biến thành ngu ngốc a! Cũng may độc kia cũng không quá nhiều, ước chừng thời gian một nén nhang, chất độc liền tan. Thế nhưng đến bây giờ khi nhớ lại vẫn còn rất sợ a. Ngài nói nếu tiêu kia bôi là loại độc trí mạng, mạng nhỏ của tiểu nhân cũng không phải là đã đi tong rồi sao?! Tiếp đó không đợi ta phục hồi lại tinh thần chỉ nghe thấy ngoài của truyền tới một đạo âm thanh giống như từ trên trời xuống:” Lớn mật ngông cuồng! Ngươi có biết tội của mình không?” Tiểu nhân lúc ấy vốn định giả ngu không nhận thế nhưng ai biết được vị đại hiệp kia đối với tội của ta lại rõ như lòng bàn tay. Tỷ như tiểu nhân từng ¥%… %¥&&… Ngay cả việc ta khi dễ một đứa nhỏ vậy mà cũng nhất thanh nhị sở a!” Đến cuối cùng càng nói càng hăng hái thiếu chút nữa thì muốn khua tay múa chân! ( cuồng hãn Vị đại ca này trước kia là Thiên Kiều chuyên đi kể chuyện cổ tích a —)
Bạch Ngọc Đường vốn tưởng có thể nghe ra được một chút tin tức mới mẻ. Thế nhứng sau khi cố nhịn để ngồi nghe hắn nói một hồi thế nhưng rút cục nghe đến đau cả đầu mà không có nghe ra lời của hắn cùng những người khác có gì khác biệt. Cuối cùng không nhịn được hét lớn:” Nói điểm chính!!!! Vị đại hiệp kia có hay không có chỗ nào khác thường?!” Hắn nói thế một hồi lâu, đại thể chính là kinh công khá một chút, còn có thể hạ độc trên tiêu. Cái này trên giang hồ thì còn thiếu sao. Ngũ gia cũng làm được. Cái kia độc thì đại tẩu có nhiều mà! Chỉ có loại người vô năng mới có thể nghĩ rằng đó là cái hiếm hoi vô cùng! Giống như có thể khiến những ác nhân này vừa nghe tin đã bị hù cho sợ mất mật?!
Người nọ lúc này mới thu liễm một chút vẻ kích động mới rồi. Nhưng vẫn là nhấn mạnh những gì hắn nói:” Nga nga, tốt, xét vị đại hiệp kia a, chỗ hắn không giống trong lời nói của mọi người chính là rất nhiều a! Tựa như hắn ra tay không phải người bình thường có thể làm được, còn có kinh công của hắn này, lúc hắn đi ta còn chú ý lắng nghe một chút nhưng là ngay cả một tiếng động cũng không có nghe thấy, còn có phi tiêu của hắn nha … %&%&¥&%…” ( đại ca ngài là Đường Tăng chuyển thế sao ⊙﹏⊙bbbbb)
Mà một phen cảm thán của hắn cuối cùng cũng thành công khiến cho Bạch Ngọc Đường không thể nhịn được:” Trừ bỏ võ công của hắn, ngoài ra còn cái gì đây──?”
Kèm theo đó là một đạo ánh mắt lạnh như băng sơn, người nọ lập tức thấy được cái gọi là thân thủ” không phải người bình thường có thể thấy” ── Họa Ảnh đã trong nháy mắt kề sát trên cổ của hắn!
Vị đại ca này cuối cùng cũng ý thức được nguy cơ của bản thân, run rẩy lấy tay niết niết mũi kiếm của Hoa Ảnh để đem nó rời xa cổ mình một chút, lúc này mới run rẩy giải thích. Thế nhưng hắn vẫn không muốn nhắc đến cái gọi là ” trọng điểm”:” Ai nha, ngài ngài, ngài đừng tức giận nha, Ngoại trừ võ công của hắn …..Vậy thì phải kể đến thanh âm rồi. Kia giống như thanh âm từ ngoài truyền đến, thanh âm tinh tế mềm nhũn, nghe….Tựa như giọng của một đứa bé, ngài thấy điểm này có kì quái hay không a?!”
” Giống như giọng một đứa bé…? Chẳng lẽ….” Bạch Ngọc Đường nói tới đây đột nhiên dừng lại, kiếm Hoa Ảnh thu vào trong bao, một tay chống cằm bắt đầu suy nghĩ sâu xa….Sau đó một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra được một cái kết tự cho là hợp lí nhất:” Ngũ gia biết rồi! Chẳng lẽ vì không muốn người khác nhận ra mình cho nên đã cố ý giả thanh?” Trong thuật dịch dung, giả thanh là hạng nhất. Chỉ cần người đó biết thuật dịch dung thì làm được điều này quả thật không hề khó khăn! Nhất định là như thế! Ngũ gia ta thật quá thông minh! HA HA HA … ( cười ngất ORZ….. Ngũ gia quả thật là thông minh ” hơn người ”