Chương 8

Bác sĩ đến xem, thương của Triển Chiêu bị rách ra, lại vận động mạnh, máu chảy rất nhiều, băng gạc bị thấm đỏ thẫm khiến Ngũ Kinh Hoàn cảm thấy cực kỳ chói mắt, cũng may vết rách không nặng, không cần phải khâu lại, bác sĩ lão luyện bôi lại thuốc mỡ, lại thay băng gạc mới, dặn dò phải tĩnh dưỡng rồi đi.

Ngũ Kinh Hoàn nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ thương nghiêm trọng đến mức phải cắt chỉ, kéo da, bôi thuốc, đâm thịt, khâu lại, dù có bôi thuốc tê Ngũ Kinh Hoàn cũng không nỡ để con mèo này phải chịu đựng.

Ngũ Kinh Hoàn từ lúc tìm bác sĩ đến, cứ một mực nặng nề không nói, Triệu nhị thiếu gia không chịu nổi bầu không khí này, thừa dịp nhận được điện thoại gọi hồn của Triệu đại thiếu gia, lấy cớ chuồn đi, chạy ra cửa, đột nhiên nhớ lại, quay đầu hỏi Triển Chiêu: “Cậu có muốn làm bảo tiêu của tôi không?”

A Tử phản ứng nhanh, lúc lửa địa ngục từ sau lưng Ngũ Kinh Hoàn bùng lên, đem Triệu nhị thiếu gia không biết nhìn mặt đoán ý nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tối hôm ấy, cô y tá mang cơm đến, Triển Chiêu tựa hồ vẫn chưa quen trang phục thế này, đầu cúi mặt đỏ nói tiếng cảm ơn nhận phần ăn, cô y tá thích chàng thanh niên đẹp trai thẹn thùng này nên duyên dáng nói tiếng không có chi, thuận tay mở đèn trong phòng, nhón chân cao cao bước đi xa.

Triển Chiêu cầm chén đũa, bị áp lực yên tĩnh trong này khiến không còn muốn ăn, cầm đũa tre vệ sinh lên thì ngừng lại, thở dài hỏi: “Ngũ huynh, bữa tối vẫn chưa dùng phải không, hay là nhờ y tá cô nương mang thêm một phần nữa?”

Ngũ Kinh Hoàn mặt không biểu tình, chỉ nói: “Cậu ăn đi, tôi không đói.”

Triển Chiêu thấy anh như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, sắc mặt trầm xuống, khẩu khí nặng nề, nghiêm túc nói: “Ngũ huynh không đói, Triển Chiêu cũng vô tâm dùng bữa, không ai dùng cơm, đành ủy khuất y tá cô nương mang đi vậy!” Tay vừa định nhấn nút gọi liền bị Ngũ Kinh Hoàn nắm lấy.

“Chậm đã!…… Cậu, cậu… rồi rồi rồi……” Ngũ Kinh Hoàn biết sự lãnh đạm của mình phụ hảo tâm của Triển Chiêu, sắc mặt hòa hoãn, thở dài ba cái liền, than thở đúng là chuột không thoát khỏi móng vuốt mèo, mỗi lần Triển Chiêu bất đắc dĩ, dù hữu ý hay vô ý, dẫm nhẹ hay dẫm nặng gì cũng đều là tử huyệt của Bạch Ngọc Đường.

“Vậy Triển Chiêu mời……”

“Ăn cũng có bao nhiêu đâu, hai người đều ăn cũng không thiếu, vậy phần cơm tối này chúng ta cùng chia ra ăn!” Ngũ Kinh Hoàn lấy đũa tre vệ sinh trong tay Triển Chiêu, trong mấy món ăn nhẹ Ngũ Kinh Hoàn lựa ra món Triển Chiêu thích ăn lại hợp khẩu vị đưa đến miệng Triển Chiêu.

Triển Chiêu kinh ngạc, mở miệng muốn cự tuyệt, thì bị Ngũ Kinh Hoàn thuận thế đưa vào.

Ngũ Kinh Hoàn thần sắc tự nhiên, không hề ngại việc có thể dính nước bọt của Triển Chiêu, đầu đũa chuyển hướng gắp miếng hành tây cho vào miệng mình.

Triển Chiêu trong miệng còn nửa miếng thức ăn chưa kịp nuốt vào, nhìn cử động của Ngũ Kinh Hoàn, la lên ‘a’, Ngũ Kinh Hoàn đưa mắt nhìn đôi mắt mở lớn như sắp rớt ra ngoài của y, cười nói: “Ra cơm bệnh viện cũng không khó ăn như tưởng tượng, ăn thêm miếng nữa, a~”

“Đợi……”

“Cà rốt tốt, ăn nhiều một chút, lại.”

“Ngũ…… Ô……”

Ngũ Kinh Hoàn đương nhiên đã có luyện qua, cậu một miếng tôi một miếng, đút vừa đúng vừa đủ, khiến tiếng kháng cự của Triển Chiêu không nói ra được, cũng không để cho y bị nghẹn.

Cái này, cái này gọi là gì vậy!!? Thân, thân, thân thiết sao!? Hay hay hay là người ở đây đều biểu đạt hảo tâm theo cách này? Đầu Triển Chiêu nóng đến muốn chóng mặt, trong lòng lắp bắp.

Triển Chiêu cũng không có thói quen cùng ‘người khác’ thân mật như vậy, nét mặt lúng túng, Ngũ Kinh Hoàn lại dùng chiêu cũ, Triển Chiêu nhanh chóng đưa tay che miệng, phiền muộn nhanh la lên: “Mì! (Chậm)”

[anh còn đang ngậm đồ ăn nên nói bị ngọng]

Ngũ Kinh Hoàn dừng động tác, cười hì hì: “Mì? Cậu muốn ăn mì sao? Bệnh viện chỉ có cơm, hôm nào lại đưa cậu đi ăn mì ngon! Phụt…”

Triển Chiêu mặt đỏ hồng, không biết là tức giận hay xấu hổ, buồn bực Ngũ Kinh Hoàn xấu tính, rõ ràng biết ý của y còn đi xuyên tạc.

“Không chọc cậu nữa, tôi thật no rồi, cậu ăn đi!” Ngũ Kinh Hoàn đưa đũa qua, Triển tiểu miêu bị anh chọc lông sắp xù ra rồi, khóe mắt đỏ hồng, nếu còn chọc nữa, sợ sẽ bị đập à, tính tình không thay đổi chút nào……

Đôi môi Triển Chiêu hết đóng lại mở vẫn không biết phản bác cái gì, vừa mở miệng, nhanh tay giựt lại đôi đũa rầu rĩ ăn, đôi mắt nhìn lên bàn ăn, ăn vài miếng mới biết, Ngũ Kinh Hoàn đã đem mấy món y không thích quét sạch.

Ngũ Kinh Hoàn nhìn trước mắt, cảm thấy đối phương như con mèo nhỏ giận dỗi, lòng nổi lên cảm giác yêu thương. Hòa hoãn một lát, mở miệng: “Lời Triệu Mãn Thu cậu đừng xem là thật, con người cậu ta thích làm loạn, sau này cách cậu ta xa xa tốt hơn.”

Triển Chiêu cẩn thận nuốt xuống, ngẩng mắt lên hỏi lại: “Bảo tiêu… sao? Ra “Triệu thị xí nghiệp” là tiêu cục?”

Nhắc đến bạch nhãn lang Triệu thị Ngũ Kinh Hoàn vẫn còn tức giận, nghe đến lời này của Triển Chiêu, khí thế vỡ tan tành, cười to ra tiếng nói: “Không, bảo tiêu thời nay không còn chỉ người hộ tiêu nữa……” Nhưng cũng có chút tương tự, thứ cần bảo hộ từ vật chuyển thành người, lại nói: “Nếu ví dụ, thì có chút giống hộ viện.”

“Hô viện sao?” Triển Chiêu vẫn còn đang suy nghĩ thì bị Ngũ Kinh Hoàn cắt ngang: “Không cho phép! Triệu Mãn Thu gây chuyện quá nhiều, Triệu thị tài lớn thế lớn, sao không mời được bảo tiêu, không cần kéo Triển Chiêu cậu vào, đừng thấy A Tử như thế, bảy tám năm nay cũng bảo hộ Mãn Thu rất tốt, chân tay không thiếu miếng nào, lần sau cậu ta hỏi lại cậu, không được phép đáp ứng!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, Ngũ Kinh Hoàn cường thế thật giống con bạch lão thử kia: “Triển Chiêu không không mà đến, cũng không thể tiếp tục không không mà sống.”

“Cái này cậu không cần lo lắng, tôi đã an bài tốt rồi, hiện tại cậu chỉ cần an tâm điều dưỡng cho tốt.”

“Có thể hỏi là việc gì không?”

Ngũ Kinh Hoàn lại cười: “Không phải là việc phóng hỏa gϊếŧ người, cho cậu làm cũng không phải việc khó khăn gì, Triển Chiêu chỉ cần diễn vai Triển Chiêu là được rồi.”

Triển Chiêu vừa nghe, nhớ đến bộ phim ‘Nam hiệp’ Ngũ Kinh Hoàn đạo diễn Triệu Mãn Thu có nói qua.

Chẳng lẽ, là làm hí tử

(*diễn viên theo cách nói thời xưa)……?

————————–

Đêm đó, Triển Chiêu nằm mơ, không gặp lầu cao trước giờ vẫn thấy, không gặp Bạch Ngọc Đường ban đêm xông vào Trùng Tiêu, không gặp mũi đao nhiễm đầy huyết, quanh thân mông lung, không biết là nơi nào, gió đêm khẽ thổi, Triển Chiêu kéo qua những lọn tóc phất phơ bay trước mắt, ánh trăng tròn vành vạnh che phủ màn trời.

Trên đầu đột nhiên ló ra một cái đầu tròn tròn, người đó cất cao giọng: “Triển tiểu miêu! Nhanh lên đây! Bồi Bạch gia gia ngươi nào!”

Triển Chiêu theo trực giác bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng là lão thử, lại thích phơi dưới ánh trăng.”

Cước bộ không chậm lại, thân hình nhảy lên, như chim yến bay giữa mây, nhẹ nhàng rơi lên mái ngói.

“Cái này mèo không hiểu đâu! Dưới trăng ngắm cảnh, phối cùng rượu ngon, thật là nhân sinh khoái hoạt! Này! Ngươi xem! Ta còn mang theo Nữ nhi hồng của Hãm Không đảo đến đây! Tiện nghi cho con mèo uống Trúc Diệp Thanh ngươi rồi!”

“Bạch Ngọc…”

“Hay cho một bình Bạch Ngọc! Uống!” Bạch Ngọc Đường bướng bỉnh, đưa qua chung rượu đã uống qua trong tay, đổ vào miệng Triển Chiêu.

Triển Chiêu bị hắn đổ vào đầy miệng đầy mặt, cả vạt áo cũng bị dính ướt, phất tay mấy lần mới đẩy ra được, mặt ửng đỏ như bị rượu điểm son, Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn kỳ quái, Bạch Ngọc Đường sợ là đã uống mấy bình rồi, đã hơi ngà say, ha ha cười lớn: “Rượu ngon không? Nữ nhi hồng của Bạch gia gia!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ lấy khăn ra lau mặt, con bạch lão thử kế bên giống như bị điểm trúng huyệt cười, cứ ha ha không ngừng, Triển Chiêu nhịn không được, xoay đầu lại nhìn tính nổi giận, cái kẻ đang nằm bò đó, khuôn mặt không còn vẻ thanh lệ tú mỹ, chỉ thấy hàng mày rậm của người đó nhướng lên, gương mặt cương nghị sắc bén như đao, đôi môi mỏng khẽ mở thấp giọng nói: “Triển Chiêu, ngươi luôn khiến ta không bỏ xuống được.”

Triển Chiêu ngạc nhiên, xoay người liền tỉnh, phòng bệnh một mảnh u tịch, chỉ có tiếng hít thở, trong lòng bất chợt chỉ còn lại khoảng không, nhịp đập yếu ớt, y chớp chớp mắt, đôi môi khẽ khàng bật ra tên một người…

“Ngọc Đường……?”