Chương 3

Bạch Triển đến Thái Bạch Lâu gặp Tứ công tử rồi trở lại Khai Phong, sắc trời đã tối

Một vầng trăng tròn treo ở chân trời, vùng đất dưới chân thiên tử đã sáng bừng ánh đèn.

Tẩy đi một thân cát bụi cùng dùng bữa tối đơn giản xong, Triển Chiêu trở về phòng dọn dẹp tính đi nghỉ ngơi một chút, nghĩ tới chuyện mới về lại phủ Khai Phong mà sáng sớm mai lại phải động thân tới Ôn Châu, đáy lòng không khỏi sinh ra chút áy náy với Bao đại nhân.

Mặc dù mình không nói cho Bao đại nhân rõ chuyện gì xảy ra, chỉ lấy cớ “Giang hồ bất ổn” xin cấp trên cho một khoảng nghỉ ngơi đi “Thăm hỏi giang hồ”, hơn nữa, triều đình cùng giang hồ trước nay đều không hợp, Thánh thượng nghe tới chuyện này rồi cũng tự nhiên ngầm cho phép y, nhưng nói dối chung quy vẫn là nói dối, đối với đại nhân tín nhiệm mình như thế cứ thấy tội lỗi…

Nghĩ ngợi một chút, Triển Chiêu chợt cảm thấy có chút không đúng, mà không đúng ở đâu thì nhất thời không nói ra được, chỉ biết….

“Cái con mèo đần này, sao không chờ Bạch gia gai người đã muốn đi ngủ trước một mình vậy?”

Triển Chiêu vừa thay quần áo định ngủ, Bạch Ngọc Đường đã vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau, giơ tay ôm lấy vai y, động tác tự nhiên như là đang hít thở.

L*иg ngực Bạch Ngọc Đường dán lên lưng Triển Chiêu, dựa quá gần rồi, Triển Chiêu còn ngửi được mùi lãnh hương quen thuộc từ trên thân người phía sau nữa.

Bạch Ngọc Đường là loại hết sức để ý ăn mặc, thường ngày quen sử dụng huân hương nhã trí, để giữ lại chút nhẹ nhàng khoan khoái, trên người tự nhiên cũng dính một mùi lãnh hương khác với nữ nhân, mùi hương u đàm rót vào khoang mũi, làm Triển Chiêu chỉ muốn chửi: một đại nam nhân dùng huân hương cái gì!

Nhưng Triển Chiêu lại không biết, bởi suốt khoảng thời gian này dùng thuốc lâu dài, trên người y cũng mang theo một mùi hương kỳ dị, mà hương kia cũng không nồng nặc làm người ta khó chịu như mùi thuốc, mà là thanh nhã như hoa quế, lại thơm hơn hoa quế mấy phần.

Bạch Ngọc Đường chính là yêu chết mùi hương như vậy.

“Ngọc Đường… ngươi làm gì?”

Chóp mũi Bạch Ngọc Đường để lên cần cổ Triển Chiêu, hơi thở khẽ trầm xuống phả lên da, làm nó run sợ nổi lên một tầng da gà, Triển Chiêu theo bản năng căng cứng thân thể.

“Làm gì…” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt say mê cười một tiếng, “Gia… muốn ăn mèo, được không?”

Triển Chiêu cảm thấy tim rung lên, ngưng thở: “Ngọc Đường, đừng phá…”

“Phá? Bạch gia gia khi nào phá mèo ngươi?”

Bạch Ngọc Đường mạnh kéo qua cơ thể Triển Chiêu đối mặt với hắn, “Triển Chiêu, “tình thâm khó cấm’ ngươi cũng hiểu tư vị này đi?”

Triển Chiêu há miệng không nói.

Tư vị tình thâm khó cấm y làm sao không hiểu? Nếu không hiểu, thì ngày đó ở Hãm Không Đảo, y làm sao sẽ thừa dịp say liền… cái gì người trước mặt? Làm sao dám ở trước mặt Bạch Ngọc Đường không biết gì, thốt ra lời thề “Cả đời cùng tiêu sái” đây?

“Bạch gia gia từ trước tới giờ chưa từng để ý ai như đối với mèo ngươi… Bạch gia gia là nam nhân, Bạch gia gia có du͙© vọиɠ cũng có giới hạn nhẫn nại của mình.”

Bạch Ngọc Đường thẳng thắn như thế, Triển Chiêu bây giờ không biết làm sao đáp lại.

“Miêu nhi… nếu đã cho phép Bạch gia gia cả đời, vì sao không thể cho Bạch gia gia chính ngươi?”

“Ngọc Đường…”

Hai người bốn mắt, nhìn nhau, chính là đời đời kiếp kiếp.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng được voi đòi tiên!”

Triển Chiêu bực bội một tay vỗ rơi móng vuốt của con chuột bạch đắc ý, đang thò vào vạt áo, trợn to mắt giằng co với hắn.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, cười lạnh, “Mèo thối! Lần đó lúc người chiếm tiện nghi của Bạch gia gia ta, Bạch gia gia có nói gì ngươi chưa!?”

Triển Chiêu chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, có chút ngứa răng: “Triển mỗ đã sớm nói rồi, khi đó Triển mỗ uống say nên mới… cái ấy… ngươi… ngươi đừng mãi dùng chuyện đó ra uy hϊếp Triển mỗ!”

“Hừ! Ý ngươi muốn nói là, cho dù người uống rượu với ngươi khi đó không phải Bạch gia gia ta, ngươi cũng sẽ hôn hắn sao?” Biết rõ chuyện như thế không thể xảy ra, Bạch Ngọc Đường vẫn cứ cảm thấy bực bội khó tả, nhu tình mật ý vừa rồi ném sạch ra sau, lời nói cũng trở nên cay nghiệp, “Chậc! Không biết ban đầu là ai không chút xấu hổ ở trước mặt Đinh gia nói cái gì ‘Triển mỗ chỉ nguyện cùng người nọ tiêu sái vui vẻ cả đời’ bây giờ thì câu nệ, cổ hủ, thật là một con mèo nhàm chán…”

“Bạch Ngọc Đường! Nói chuyện tư văn một chút!”

“Bạch gia gia nói chuyện chỗ nào không tư văn!?”

“Ngươi mà nói chuyện nghe tư văn đơn giản chính là ‘sỉ nhục tư văn’!”

“Mèo thối ngươi!”

“Thế nào?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bộ dáng như muốn ra tay lại không tìm được cớ thích hợp, hồi lâu, cùng lúc thở dài, cảm thấy thật mệt.

“Miêu nhi, Bạch gia gia nói một là một, ngươi rốt cuộc còn cố kỵ cái gì?”

Bạch Ngọc Đường thật sự rất bất đắc dĩ.

Đối mặt với Triển Chiêu hắn biết mình không có biện pháp. Bất kể tâm tình gì, hắn đối với mèo này đều không từ giấu diếm, cũng không cần giấu, chỉ cần tùy tâm tùy ý biểu lộ ra là đủ rồi. Vậy mà con mèo này, vô luận tâm tình của bản thân có rõ ràng tới mức nào, cũng không bao giờ ở trước mặt hắn biểu lộ toàn bộ — cái này khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất công.

“Rõ ràng là con mèo thối ngươi trêu ghẹo Bạch gia gia trước, sao Bạch gia gia ngược lại luôn cảm thấy là Bạch gia gia ngươi một sương tình nguyện dây dưa bất phân với ngươi nhỉ?”

Ánh mắt trong suốt như băng sắc bén liếc về phía Triển Chiêu, toàn thân Triển Chiêu giật nảy, giống như bị ánh mắt kia đâm xuyên, không còn chỗ nào trốn tránh.

“Ngọc Đường, ta…”

“Bạch gia gia nói ra những lời này, không phải là muốn bức ngươi làm ra quyết định gì.” Trước khi Triển Chiêu kịp mở miệng, Bạch Ngọc Đường cắt lời y “Miêu nhi, Bạch gia gia chỉ là muốn nói cho ngươi biết, tuy trên giang hồ gọi Bạch gia gia là ‘nghĩa’, nhưng Bạch gia gia ngươi cũng không phải thiện nam tín nữ gì, một khi Bạch Ngọc Đường ta đã quyết định xong, không bao giờ đổi ý. Nếu lúc đầu người trêu ta, ta cũng chấp nhận sự trêu ghẹo ủa ngươi, vô luận là lý do gì, Bạch gia gia cũng không cho phép ngươi tùy ý lui ra khỏi mối quan hệ này — cho dù là chết.”

Triển Chiêu bị một loạt thoại của Bạch Ngọc Đường làm cả kinh một hồi không tỉnh được, chờ tới khi tỉnh lại, không khỏi thở dài, lại cười, “Ngọc Đường có hiểu rằng, Triển mỗ hiện giờ, có thể chết bất cứ lúc nào không?”

“Cái đó phải chờ ngươi chết rồi mới tính, Bạch gia gia không quản.”

Lời nói rất tùy ý, nhưng Triển Chiêu chính là không biết làm sao với Bạch Ngọc Đường thất thường như vậy, còn Bạch Ngọc Đường cũng hiểu rõ điểm này.

Thần sắc Triển Chiêu biến đổi, có chút bất đắc dĩ lại mang theo cưng chiều vô tận, tiến về phía Bạch Ngọc Đường một bước, khẽ do dự, giơ tay ôm lấy bờ vai Bạch Ngọc Đường, thật nhanh chạm lên môi người đang đờ đẫn một cái, giống như cái ngày có ánh trăng ôn lạnh ấy. Sau đó, dựa trán lên đôi vai đầy đặn của hắn, trên mặt nóng bừng từng trận, cảm giác mê đắm như say, Triển Chiêu cười nói:

“Ngọc Đường, thật ngốc.”

Ngốc là ai, chuyện gì, trong lòng hai người đều hiểu.

Bạch Ngọc Đường kịp thời phản ứng, gần như là dùng toàn bộ sức lực ôm lấy cái eo thon gầy của Triển Chiêu, khiến hai người dán chặt vào nhau không chút khe hở. Hai trái tim mạnh mẽ đập, đánh vào l*иg ngực nhau, để cả hai người có thể rõ ràng cảm nhận sức mạnh trong tính mạng đối phương.

“Ngọc Đường.”

Một tiếng thở dài của Triển Chiêu thoát ra khỏi l*иg ngực, nghe vào trong tai Bạch Ngọc Đường có chút buồn, lại kiên định không cho phủ nhận.

“Mấy chuyện kia, tuy ta biết nhưng không quá rõ, cho nên… ngươi phải tư văn chút.”

Nói gì không hiểu, Bạch Ngọc Đường ngớ ra thật lâu mới hiểu rõ.

Trợn mắt không tin nổi, Bạch Ngọc Đường nắm hai vai Triển Chiêu đẩy y ra xa một cánh tay, “Mèo ngươi…” lại thấy bộ dáng Triển Chiêu mặt đỏ tới mang tai, sắp thành thẹn quá hóa giận, Bạch Ngọc Đường liền không nói gì nữa, ngược lại thô lỗ kéo Triển Chiêu về phía mép giường, bộ dáng vội vàng cùng lực tay làm người ta đau nhức khiến Triển Chiêu cau mày, nhưng cảm thấy cánh tay nắm chặt mình đang run nhẹ, Triển Chiêu liền thả tâm cười.

— Thì ra, tâm tình của ta với ngươi đều khẩn trương như vậy…

Mà một đêm này với hai người người say tình cũng là một đêm ngọt ngào mà khổ sở…

Tâm tình tốt đẹp của vị “Ngạo tiếu giang hồ”, “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân”, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, tới sáng hôm sau khi ăn xong mèo liền biến mất.

Ngày đó, sáng sớm tỉnh dậy, vốn muốn cùng con mèo vừa bị mình hành hạ một đêm ôn tồn một chút, nhưng con mèo thối không hiểu phong tình kia vừa tỉnh dậy đã điểm mấy chỗ huyệt đạo của hắn, lạnh băng ném lại một câu, “Nếu Triển mỗ lại cho con chuột trắng ngươi chạm vào người mình lần nữa liền đổi sang họ ngươi”, sau nữa chậm rãi đứng dậy thay y phục.

Nhìn dáng vẻ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thầm nói một tiếng, “hỏng bét”, quả nhiên mình làm một đêm quá đáng tới mức con mèo này xù lông rồi, nghĩ ngợi bất kể thế nào cũng phải mở miệng nói mấy câu xin lỗi lấy lòng con mèo nhẹ dạ này, không hiểu sao mèo lại thuận tay điểm luôn á huyệt của hắn. Có miệng lại khó tả khổ, Bạch Ngọc Đường chuyển niệm nghĩ, được thôi, dù sao tiếp theo hai người cũng sẽ lên đường tới Ôn Châu, đến lúc đó Bạch gia gia sẽ từ từ tính với con mèo thối ngươi, cũng không tin mèo này còn không chịu theo họ Bạch gia gia ta!

Vậy mà, Bạch Ngọc Đường tính toán cho đã, khi lên đường cũng chẳng phải ‘hai người’.

Bởi vì cả hai không hiểu gì với chuyện xảy ra ở ngoại ô Ôn Châu hai năm trước, Triển Chiêu quyết định gọi luôn Tứ công tử đi theo.

Vì vậy, trên đường tới Ôn Châu có thêm một con kỳ đà.

Nói Tứ công tử là kỳ đà cũng không hẳn không có đạo lý. Vốn dĩ, từ Khai Phong tới Ôn Châu khoái mã thêm roi cũng phải đi mất bốn, năm ngày, mà Tứ công tử kia tuy cả ngày lái xe ngựa chạy khắp thiên hạ thế mà không biết cỡi ngựa, vừa bất đắc dĩ, vừa cân nhắc tới tình trạng thân thể hiện tại của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng bảo đổi sang ngồi xe ngựa đi! Liền phân phó cho người chuẩn bị một cỗ xe ngựa trang bị hai con hãn huyết bảo mã nhìn qua là muốn cướp, vậy mà Tứ công tử kia nói gì “Chỉ ngồi xe ngựa của mình” cố chấp không chịu đồng hành với họ, Bạch Ngọc Đường giận quá muốn động tay lại bị Triển Chiêu kéo về, “Cứ theo ý của Tứ công tử đi.”

Mèo cũng đã nói vậy rồi, Bạch ngũ gia có khùng hơn nữa cũng có thể làm gì đây?

Nhìn mèo đi lên cái xe ngựa nát động chạm mỹ học của mình của Tứ công tử, lại nhìn xe ngựa hắn chuẩn bị tốt mà không được sử dụng, Bạch ngũ gia bĩu môi “Xì” một tiếng, mèo nhà gia không có ở đây, xe ngựa có hoa mỹ hơn cũng vô nghĩa.

Vì vậy, Bạch Triển hai người liền ngồi lên cổ xe ngựa cho Tứ công tử lái xe lên đường.

Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường đã nhịn không được cướp quyền đánh xe với Tứ công tử — Một canh giờ mới lết ra được Khai Phong, chắc khỏi mong tới được Ôn Châu trong năm nay luôn quá!

Đừng nhìn Tứ công tử bộ dáng thư sinh văn nhược, khi cố chấp thật đúng là khí thế không thua gì Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng xuất thủ, một người hai ngón tay chế trụ hai tên kia lại, sau đó mình ra đánh xe. Mặc kệ hai kẻ không thể động đậy há mồm kia ở đàng sau phùng mang trợn má.

Nhưng ngựa lởm làm sao cũng là ngựa lởm, Triển Chiêu đánh cả nửa ngày xe mới đi được 10 dặm.

Đang lúc không biết làm sao, thầm nghĩ lấy tình hình này muốn gấp cũng không gấp nổi, thôi thì cứ xem như cho mèo nghỉ ngơi dài hạn, hai người cùng nhau ra ngoài du lịch cho xong, vì vậy Bạch ngũ gia suốt đường đi liền hết sức lôi kéo con mèo hết sức phản đối cùng du sơn ngoạn thủy, vì vậy chuyện đánh xe tự nhiên trở lại trên người Tứ công tử.

Bảy ngày sau khi khởi hành, Triển Chiêu vô cớ ngủ mê man cả ngày, bất kể Bạch Ngọc Đường gọi bao nhiêu cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy, Bạch Ngọc Đường liền nóng nảy.

Tứ công tử tự thấy mình không thể trì hoãn thời gian, cũng yên lặng chịu một đấm của Bạch Ngọc Đường, cắn răng bỏ lại xe ngựa của mình, đi lên xe ngựa Bạch Ngọc Đường chuẩn bị tốt, một đường khoái mã thêm roi chạy về phía Ôn Châu.

Mặc dù là vậy, nhưng chờ ba người đến được Ôn Châu cũng là chuyện của năm ngày sau rồi.

Đến Ôn Châu, ba người tới ngay lúc trời âm u mưa liên tục, mà Triển Chiêu trong năm ngày nay tuy tỉnh lại được hai lần, lúc ngủ mê man cũng không thấy khí sắc bất ổn, dọc đường có mời đại phu chẩn bệnh cũng chỉ nói một câu, “Phu nhân chẳng qua là vì có thai, ngủ cũng không sao cả”… Tới được Ôn Châu, Triển Chiêu đã ngủ mê man suốt hai ngày chưa tỉnh.

Khi ba người đặt chân tại khách điếm lớn nhất Ôn Châu, mời tới vị đại phu lợi hại nhất thành Ôn Châu chẩn bệnh cho Triển Chiêu kết luận vẫn là, “Phu nhân chẳng qua là có thai, ngủ cũng không lo ngại”, lúc đó tính khí bị Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ đè lại mấy ngày liền cuối cùng bộc phát, kéo lại đại phu kia há mồm rống to, “Cái tên lang y ngươi nói ‘có thai’ cái gì , chẳng lẽ mèo này là nam cũng chẩn không ra sao?” ném người ra ngoài, một mình ở trong phòng sốt ruột đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn Triển Chiêu đang an ủ ngủ trên giường, vô phương phát tiết.

Nửa đêm canh hai, Triển Chiêu tỉnh dậy.

Bạch Ngọc Đường chưa kịp cao hứng đã phát hiện ra có người trốn trên nóc nhà, nhìn Triển Chiêu một cái, cầm Họa Ảnh bên tay lên giao phó, “Mèo ngươi ngoan ngoãn chờ Bạch gia gia trở lại.” Liền đuổi theo. Chạy một hồi phát hiện có gì đó không đúng mới vội vã trở về khách sạn, nhưng chỉ thấy mỗi mình Tứ công tử còn ở trong phòng tay chân luống cuống chạy vòng quanh. Hỏi ra mới hay sau khi một mình hắn chạy ra đã có bốn người nam nhân ăn mặc như người Miêu xông tới muốn đem Triển Chiêu đi, có lẽ đã trốn từ lâu, chẳng qua vì Bạch Ngọc Đường một lòng lo nghĩ cho Triển Chiêu mới không phát giác.

Lại nói Triển Chiêu, tuy hiện tại là người ở công môn thu lại rất nhiều quang hoa, nhưng dù sao cũng là Nam hiệp từng sất trá giang hồ, làm sao có thể thấy người đòi mang đi liền ngoan ngoãn đi theo? Vì thế liền thi triển kiếm thuật cùng bốn người kia giao đấu.

Vốn dĩ lấy khả năng của Nam Hiệp, đám người Miêu căn bản không làm gì được y, nhưng Triển Chiêu vừa ngủ mê man hai ngày mới dậy, thân thể chưa hoàn toàn thích ứng được, lại thêm võ công sáo lộ của bốn người Miêu kia cực kỳ quỷ dị, còn cùng nhau tạo thành một trận pháp kỳ quái, khiến Triển Chiêu nhất thời trái đâm phải đỡ, lại phải lo lắng không để Tứ công tử bị thương, mới lơ là đã thấy hai cây đao đặt lên cổ Tứ công tử.

Bạch Ngọc Đường thầm mắng “Con kỳ đà đáng chết”, cũng biết mèo kia khẳng định lấy thân mình đổi lại cái mạng vô dụng của Tứ công tử theo bọn người Miêu đi rồi.

Hỏi rõ phương hướng, Bạch Ngọc Đường mặc kệ Tứ công tử đuổi theo, đuổi một hơi hết nửa canh giờ, lúc bắt đầu cảm thấy hoang mang Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh đám người Miêu nọ, phát hiện mình đã đuổi tới một khu rừng thấp tĩnh lặng ở ngoại ô Ôn Châu.

Khí thế hung hăng cản người, mắt sắc liếc qua đã thấy người mình tâm tâm niệm niệm vô tri vô giác để một người Miêu thân hình cao lớn ôm vào trong lòng.

Bạch Ngọc Đường trong đầu “Oanh” một tiếng, Họa Ảnh trong tay hống lên, đã xuất vỏ.

Mũi kiếm Bạch Ngọc Đường theo thế chỉ một cái, sắc mặt âm trầm như quỷ, từ ngữ từ trong môi khạc ra mang theo sát ý làm người ta lạnh người, giống như Họa Anh đang thủ thế trong tay trờ hắn sai phái:

“Trả mèo con của gia đây!”