Vô luận là một thiếu niên u mê vừa mới vào giang hồ hay còn là thân vùi trong giang hồ, Triển Chiêu đều biết, có một ngày mình sẽ chết.
Có thể chết vì bất kỳ nguyên nhân nào.
Tỷ như, Độc.
Nhưng, y từ không biết mình sẽ phải chết không rõ ràng như thế.
Đúng, không rõ ràng.
Triển Chiêu trúng độc, một loại độc y không biết, một loại độc y không biết mình trúng lúc nào.
Chờ đến khi y phát hiện, độc kia đã theo máu huyết từng chút xâm nhập vào tâm mạch y, gặm nhấm xương thịt của y, so với moi tim còn đau đớn, y có thể cảm nhận được tốc độ biến mất của tính mạng cùng với thanh âm lục phủ ngũ tạng hòa tan.
Ánh trăng lạnh lẽo vẩy lên người thanh niên giỏi giang chính trực ấy, chiếu lên những giọt máu như mực đang chảy ra từ mũi miệng thất khiếu, hình dung quỷ mị đáng sợ.
“Lộp cộp” tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên ở đầu đường lúc nửa đêm, tiếng trục bánh xe lăn lăn, càng thêm quỷ mị đáng sợ.
Dần dà, màu đen che đi ánh mắt, ý thức không cam lòng phiêu tán đi. Lúc Triển Chiêu cảm thấy mình có thể hoàn toàn chết đi rồi, mơ hồ thấy một cỗ xe ngựa cũ kỹ dừng lại trước mặt, lái xe hình như là một nam tử trẻ tuổi, thanh âm mơ hồ xoẹt qua đầu y, như là hỏi rằng, “Cậu làm sao vậy?”
Lúc Triển Chiêu tỉnh lại, liền có cảm giác như cách thế.
Tâm tình mơ mơ màng màng rất nhanh ngưng tụ lại trong con ngươi thanh minh.
Cảnh giác ngồi lên, Triển Chiêu phát hiện xung quanh mình toàn bộ quen thuộc như thế….
Nơi này, là sương phòng của y trong Phủ Khai Phong.
Ánh sáng mơ hồ từ cánh cửa sổ khép chặt chiếu vào, trong phòng vắng ngắt, chỉ có lửa bồn ở trong góc tăng thêm chút ấm áp trong xuân hàn.
— Ai đã tới đây vậy?
Triển Chiêu nhớ phòng mình trước giờ không có lửa bồn. Thứ nhất vì y thường xuyên vào cung gác đêm nên không dùng tới, thứ hai, thời gian rảnh rỗi lúc nào cũng vì một người khác vô lý đu bám nên ít sống ở trong phòng, dùng chỉ lãng phí, thứ ba cũng vì mình có một thân nội lực cao thâm có thể chống lại cái lạnh, căn bản không cần lắm.
Đang lúc y ngưng mi suy tính, cửa sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, gần như khiến Triển Chiêu trợn mắt há mồm chính là, động tác đẩy cửa tư văn như thế không phải là Công Tôn tiên sinh, mà là cái tên một mực bị y cho là “không chút tư văn” chuyên môn nhảy cửa sổ trèo tường, nhưng luôn tự xưng “Ngạo tiếu giang hồ”, “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân” Bạch Ngọc Đường!
“Bạch… huynh? Sao ngươi lại ở đây?”
“Vì sao ta lại ở đây á?”
Một chút vẻ mừng rỡ trên dung nhan lãnh nghiên hoa mỹ của thanh niên Bạch y vì thấy y tỉnh dậy chớp mắt liền biến mất tăm trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, trở thành ngoan lệ kinh tâm động phách—
“Mèo chết ngươi có biết Bạch gia ở đây chờ ngươi bao lâu không, có biết ngươi ngủ mê man bao lâu không?”
— Cái này, y thật là không biết.
Triển Chiêu thầm nghĩ, không dám nói ra. Không phải sợ cỗ tà hỏa bùng lên bao nhiêu trưởng sẽ đốt trúng người y, mà là không muốn vô cớ chọc phiền phức.
Ngoài ra…
“Ý Bạch huynh là — Triển mỗ đã mê man rất lâu rồi?”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, lật chân tiêu sái ngồi bên giường hẹp của Triển Chiêu, giơ ra một ngón tay hung hăng đâm lên vai trái Triển Chiêu, dùng mười hai phần lực, đau tới mức Triển Chiêu trợn tròn mắt muốn mắng người…
“Mèo chết! Nếu không phải Công Tôn tiên sinh dùng bồ câu đưa tin bảo ngươi ra ngoài phá án gần tháng hoàn toàn không chút tin tức, mà Giang hồ lại có tin đồn Ngự miêu Nam hiệp đã bỏ mạng, thì ngươi cho rằng Bạch gia gia sẽ tốn bao thời gian quý báu tới ở trong ổ mèo không chút thưởng thức của ngươi sao?”
Triển Chiêu nghe vậy, trong bụng trước tiên là hết hồn sau đó có hơi âm áp có hơi khổ sở, trên mặt lại bất động thanh sắc cười, “Làm phiền Bạch huynh rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường liếc y, lại cười lạnh, “Nếu ngươi không kể lại rõ ràng trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì với Bạch gia gia, cẩn thận Bạch gia gia lột thân da mèo của ngươi!”
“Bạch huynh, Triển mỗ thật không biết.”
Ngữ ý là không biết, Bạch Ngọc Đường khơi mào híp mắt, “Cái gì?”
“Triển mỗ thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Triển Chiêu rũ xuống mi mắt, trầm ngâm chốc lát, trong lúc Bạch Ngọc Đường còn đang ráng hiểu rõ ý tứ trong lời của y, nói tiếp, “Hôm đó, Triển mỗ phát hiện mình trúng độc mạng chính là mành chỉ treo chuông, chỉ mang máng nhớ đã gặp được ai đó, sau nữa thì không biết gì cả.”
Bạch Ngọc Đường trợn mắt, thay vì nói là kinh, không bằng nói là giận, một đôi mắt thâm đen, chứa đầy ánh lửa kinh người, chuôi kiếm trong tay hắn đặt lên bụng Triển Chiêu, giọng điệu trầm thấp ẩn chứa cuồng phong sậu vũ, “Nói vậy, cả chuyện cái thai trong bụng, ngươi cũng không biết tại sao?”
Triển Chiêu đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra với mình đều nhờ Công Tôn tiên sinh nói.
Nghe bảo y ra ngoài phá án đã lâu không về, hơn nửa tháng trước trong giang hồ chợt truyền ra tin y đã bỏ mạng, không chỉ khiến bọn Bao đại nhân lo lắng mà Hoàng Thượng cũng chấn kinh, trên giang hồ những bằng hữu còn giữ giao hảo với y cũng dốc hết sức mình dò la tin tức, trong đó Ngũ nghĩa Hãm Không đảo càng dốc toàn lực ra tìm y, nhất là tên tính tình vội vã không chịu ở yên Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường, mấy ngày y không có mặt không chỉ thay y đảm nhiệm trọng trách bảo vệ Bao đại nhân, mà còn chú ý nhất cử nhất động trong giang hồ, sai người nơi nơi để ý hành tung của y.
Khi Triển Chiêu mất bóng không có chút tin tức, lại truyền ra tin tức y đã bỏ mình, qua rồi nửa tháng, đoàn người cũng sắp từ bỏ hi vọng, khi ấy đột nhiên có một cỗ xe ngựa cũ kỹ, có một người trẻ tuổi tự xưng “Tứ công tử” đêm khuya chạy tới phủ Khai Phong đưa về Triển Chiêu vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn, nhìn thấy Triển Chiêu khó khắn lắm mới về được tất cả mọi người vì kích động lại lo lắng cho tình trạng không lạc quan của Triển Chiêu nên không có chú ý tới vị Tứ công tử nọ biến mất lúc nào, chờ Công Tôn Sách giúp Triển Chiêu chuẩn mạch phát hiện ra chuyện không đúng, muốn tìm người hỏi rõ ràng đã không còn kịp nữa.
“Ý tiên sinh là, Triển mỗ đã…?”
“Có thai” hai chữ này Triển Chiêu nói sao cũng không nói ra khỏi miệng, cũng không dám hỏi kỹ… Mặc dù cứ tránh né thế này cũng không hẳn là một cách.
“Chuyện đó Triển hộ vệ tạm thời có thể an tâm. Trước khi chuyện chưa có rõ ràng tất cả, trừ Bạch thiếu hiệp cùng học trò, chỉ có một mình Lô phu nhân được biết.” Công Tôn Sách cân nhắc một chút, giải thích, “Dù sao đây cũng là lần đầu học trò gặp được chuyện li kỳ như vậy, không biết làm phản ứng ra sao nữa. Đúng lúc Lô phu nhân chính là nữ trung Hoa Đà, Bạch thiếu hiệp cũng là người đáng tin cậy, học sinh mới để Bạch thiếu hiệp mời Lô phu nhân tới Khai Phong một chuyến — đại khái có thể tới trong hôm nay thôi.”
“… Công Tôn tiên sinh, Triển mỗ… là nam tử.”
— Nam tử làm sao có thai được? Nam tử làm sao mà có thai được chứ?
“Học trò hiểu ý Triển hộ vệ — có trách thì, mặc dù Triển hộ vệ có thai khí, nhưng cũng không phải… hỉ mạch thật sự.”
“… Ý tiên sinh muốn nói Triển mỗ không rõ lắm, có thể nói thẳng ra không ạ?”
“Ừm… nói vậy đi — con người chỉ có một mạch tương thừa, chỉ người mang thai mới có hai mạch – Triển hộ vệ không biết vì sao, lại có hai mạch.”
“Cho nên, tiên sinh mới kết luận rằng, Triển mỗ có… ừm?”
“Học trò hiện tại cũng không biết giải thích làm sao nữa… Bạch thiếu hiệp đã cho người truy lùng tung tích của vị Tứ công tử mang Triển hộ vệ về, chỉ cần tìm ra hắn không chừng có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với Triển hộ vệ.”
“Dạ…” Hít sâu một hơi, Triển Chiêu có chút chần chừ mở miệng, “Công Tôn tiên sinh… nếu chuyện thật sự là vậy, không biết có cách nào… bỏ đi.. cái… cái thai đó không?”
Công Tôn Sách nghe thế không khỏi trợn to mắt, “Ý của Triển hộ vệ là… phá thai?”
Triển Chiêu vội vàng ho khan một tiếng, “Tiên sinh xin nói năng cẩn trọng. Vừa rồi người mới bảo, Triển Chiêu chẳng qua không biết tại sao có thêm một mạch cũng không có nghĩa là.. ừ, như vậy. Huống chi, nếu thật sự là có, Triển mỗ cũng sẽ không… lưu lại.”
Công Tôn Sách chỉ cảm thấy thất kinh, “Triển hộ vệ, máu nồng hơn thân nước lã! Học trò cứ nghĩ lấy lòng nhân hậu của Triển hộ vệ cho dù không biết cha đứa bé là ai cũng sẽ thông cảm cho hài tử vô tội…”
“Tiên sinh!” Triển Chiêu gần như nghiêm mặt nhìn vào mắt Công Tôn Sách, “Triển mỗ quyết định như thế không phải vì Triển mỗ vô tình, mà là… Triển mỗ không thể.”
Một câu “Không thể” làm Công Tôn Sách ngẩn ra, chợt nhớ tới thân phận cùng hoàn cảnh của Triển Chiêu, giống như hiểu ra cái gì, ánh mắt nhu hòa xuống, mang theo chút thương tiếc, “Triển hộ vệ, cậu cũng không cần…”
“Triển mỗ dù sao cũng xuất thân giang hồ, hôm nay lại là người trong công môn… tiên sinh chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc phải làm sao… mới có thể bỏ đi cái thai này.”
Tuy vẫn không nỡ, nhưng Công Tôn Sách cũng ngầm theo ý Triển Chiêu nói lảng sang chuyện khác, “Nhắc tới cái này cũng làm học trò nhớ ra, lúc biết chuyện Triển hộ vệ có thai, Bạch thiếu hiệp… từng mặc kệ tình hình của Triển hộ vệ, cho Triển hộ vệ uống một chén… hoa hồng.”
Triển Chiêu giật mình trợn to đôi mắt đen láy, “Cái gì?”
“Học trò cứ nghĩ rằng Bạch thiếu hiệp không có cách tiếp nhận Triển hộ vệ xảy ra chuyện hoang đường như vậy nên mới quá khích như thế… mà vì vậy, học trò mới có kết luận là, Triển hộ vệ cũng không phải… thai phụ thật sự.”
“Bạch huynh, hắn…”
“Triển hộ vệ đừng nghĩ nhiều, Bạch thiếu hiệp chẳng qua là nhất thời không tiếp thu được chuyện Triển hộ vệ cư nhiên… gặp phải chuyện thế mà nổi giận, ngược lại không phải do lỗi của Triển hộ vệ. Huống chi, khoảng thời gian Triển hộ vệ mê man ngủ đều là Bạch thiếu hiệp tự mình chăm sóc, tận tâm tận lực vô vi bất chí. Triển hộ vệ có được bằng hữu thế này, còn gì mong hơn!”
Có lẽ là do mấy ngày liền ngủ mê man, kể từ sau khi tỉnh dậy Triển Chiêu rất ít khi có thể ngủ, đôi lúc thϊếp đi cũng nhanh chóng tỉnh dậy, sau đó là cả đêm thanh tỉnh không còn chút buồn ngủ nào.
Ngày hôm đó, lúc tỉnh lại là khoảng đêm canh hai – nguyên nhân lớn là vì Triển Chiêu cảm thấy bên cạnh mình có người.
Là một người y rất quen —
Bạch Ngọc Đường.
Hôm đó sau khi Triển Chiêu tỉnh lại bị Bạch Ngọc Đường đen mặt chất vấn một phen, hai người ở cùng viện hai ngày không gặp mặt, ngay cả Lô Phu nhân hôm qua từ Hãm Không đảo vội vàng chãy tới cũng là Công Tôn tiên sinh tự thân tiếp đón dẫn người tới chuẩn bệnh Triển Chiêu.
Triển Chiêu không hiểu nổi, rõ ràng hai người chỉ ở sương phòng cách nhau đang lẽ ra ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng phải thấy nay một mặt cũng không thấy, rốt cuộc Bạch Ngọc Đường đang trốn mình hay mình cố ý trốn Bạch Ngọc Đường vậy — Tóm lại, bây giờ y gặp được người trước mặt trong lòng không khỏi cảm giác lúng túng “Thà rằng đừng gặp”.
“… Bạch huynh đêm khuya đến thăm không biết có chuyện gì?”
Bóng đêm u minh phủ vào trong phòng, không một tia sáng, Bạch Ngọc Đường một thần bạch y như thường lệ nhìn thật nổi bật, hơi rũ đầu xuống, Triển Chiêu có thể thấy một đôi mắt sáng như ánh sao lơ lửng trong đêm đang nhìn mình không chớp, biểu tình bị bóng tối che phủ, thần bí mà nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường cứ thế mà nhìn, không nói lời nào, càng không trả lời câu hỏi của Triển Chiêu.
Đợi thật lâu cũng không nghe hắn nói, Triển Chiêu vặn mi, ngồi dậy muốn xuống giường lại bị Bạch Ngọc Đường giơ tay thô lỗ kéo lại té ngã —
“Bạch Ngọc Đường ngươi đừng hϊếp người quá đáng!”
Phản xạ có điều kiện, Triển Chiêu thấp giọng mắng hắn một câu.
“Bạch gia gia lấn ai khi nào? Cao lắm là khi dễ một con mèo mà thôi.”
Giọng nói hài hước của Bạch Ngọc Đường làm trong đầu Triển Chiêu gần như nhảy ra hình ảnh một con chuột trắng nở nụ cười xấu xa, vậy mà hai người dựa vào gần, dần dần thích ứng với bóng tối, Triển Chiêu thấy rõ người trước mặt căn bản không cười — thậm chí là nghiêm túc tới mức khiến y run sợ.
“… Bạch huynh ngươi…”
“Miêu nhi, Bạch gia gia hỏi ngươi, ngày đó những lời ngươi nói có ý gì?”
Đôi mắt Triển Chiêu co rụt lại thật nhanh: “… Cái, nói cái gì?” Có chút mùi từ chối.
“Đừng giả ngu với Bạch gia gia !” Bạch Ngọc Đường mất kiên nhẫn trừng, trong thoại mang theo gấp gáp mà bản thân cũng không phát giác, “Hôm đó ngươi không nể mặt từ chối lời cầu hôn của huynh đệ Đinh gia, sau đó đã từng nói qua lúc theo Bạch gia gia uống rượu… Bạch gia gia còn chưa hiểu ngươi đã chạy đi rồi, hôm sau thì lập tức tới Ôn Châu phá án, kết quả hại Bạch gia gia không rõ ràng lâu tới thế…”
“Bạch huynh, chuyện qua rồi cần gì cố chấp? Triển mỗ đều đã buông tay, Bạch huynh nghĩ chuyện không hiểu làm gì, chỉ thêm khổ não.”
“Cái gì gọi là ‘đã qua’? Cái gì gọi là ‘buông tay’? Bạch gia gia có cho phép ngươi bỏ qua, cho phép ngươi buông tay sao?”
Bạch Ngọc Đường vung tay bóp chặt gáy Triển Chiêu kéo người tới trước mặt mình, trán nặng nề gõ vào trán Triển Chiêu, có chút mùi quyết tuyệt, “Mèo thối! Dám hôn Bạch gia gia người lại còn nói cái gì ‘Hi vọng Bạch huynh đừng trở lại tìm Triển mỗ nữa’… lần này là ngươi trêu ghẹo Bạch gia gia ngươi, dựa vào cái gì mà bắt Bạch gia gia chiều ý ngươi chứ?”
Triển Chiêu trong đầu “oanh” một tiếng, gần như bị lời nói của Bạch Ngọc Đường khiến hít thở không thông, cũng không sao suy tính, “Bạch huynh…”
“Tóm lại, ngươi mau nói cho Bạch gia gia biết — cái đó, thai, rốt cuộc của tên nào?”
Đầu Triển Chiêu lại một lần nữa nổ tung, không nhịn được đẩy ra móng vuốt đang tóm gáy mình của Bạch Ngọc Đường, đỡ trán, mệt mỏi thở dài một tiếng.
“Mèo thối ngươi!”
“Bạch Ngọc Đường! Có đôi lúc Triển mỗ rất nghi ngờ không biết đầu óc ngươi cấu tạo ra sao, bình thường trông rõ thông minh, sao đến lúc quan trọng là đần tới mức, không thuốc nào cứu chữa vậy!”
Bạch Ngọc Đường nghe rồi trợn to mắt, đang muốn mắng trả lại —
“Công Tôn tiên sinh chỉ nói Triển mỗ có… cũng không nói Triển mỗ chính là cái đó! Lô Phu nhân mặc dù cũng không chuẩn được cái gì rõ ràng nhưng cũng cho là Triển mỗ không phải là… cái nọ. Huống chi Triển mỗ thân là nam tử, làm sao có thể xảy ra chuyện… hoang đường như vậy?”
Vừa bị nói thế, Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút chột dạ quay mặt đi…
Không phải không nhận, hôm đó chỉ vừa nghe Công Tôn tiên sinh nói mèo này có cái gì “thai” gì đấy, hắn lập tức mất đi lí trí, sau đó Công Tôn tiên sinh còn bảo cái gì hắn căn bản có nghe được đâu, chỉ biết Công Tôn tiên sinh muốn mời đại tẩu tới Khai Phong một chuyến, chờ đại tẩu tới cả này liền theo Công Tôn tiên sinh chui vào trong phòng Mèo, còn không thì sẽ chui vào dược phòng tìm tìm kiếm kiếm gì đấy… hắn vốn dĩ không buồn nghĩ tới chuyện đi hỏi đại tẩu vì sao Mèo này làm như vậy, cũng quên mất một nam tử không thể nào mang thai.
Bây giờ bị một loạt thoại của Triển Chiêu đánh thức, nghĩ tới Triển Chiêu không gặp phải loại chuyện kia, sau khi thở phải lại lo lắng chuyện khác —
“Thế, rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì?”
“… Lô phu nhân nghi ngờ ta trúng phải loại độc kỳ quái gì đó nên mới có mạch tượng kỳ quái như vậy, nhưng Triển mỗ đâu có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, ngược lại…”
“Cái gì?”
Triển Chiêu im lặng làm Bạch Ngọc Đường càng thêm phiền não.
“Nói có lẽ Bạch huynh sẽ cho rằng Triển mỗ tưởng tượng, nhưng hai hôm nay Triển mỗ quả thật có loại cảm giác kia…”
“Rốt cuộc là sao ngươi nói thẳng ra a!”
Nhìn dáng vẻ nửa nói nửa giấu của Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thật vội đến giơ chân.”
“Nghe nói, khoảng thời gian trước đều do Bạch huynh chăm sóc Triển mỗ, vậy Bạch huynh phải biết một vết đao trên lưng Triển mỗ đi? Thương đó là Triển mỗ bị một tên thủ phạm gây ra lúc đang ở Ôn Châu phá án…”
“Nhất định lại do con mèo thối người mềm lòng nhẹ tay…”
“Bạch Ngọc Đường ngươi rốt cuộc có nghe người ta nói chuyện không vậy!?”
“Bạch gia gia rõ ràng đang cùng một con mèo nói chuyện!”
“Ngươi!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Triển Chiêu mới bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “Theo lý mà nói, thương kia cũng không phải thương gì nghiêm trọng, với thuốc trị thương do Công Tôn tiên sinh điều chế mà nói, thương Triển mỗ đã sớm tốt lắm rồi, Lô phu nhận lại bảo nguyên nhân khiến Triển mỗ ngủ mê man như thế đa phần đều do vết thương sau lưng kéo dài không khỏi, nhưng trong thương cũng không có độc tố.”
“Ý ngươi là..?”
“Triển mỗ nghi ngờ Triển mỗ sở dĩ có … mạch tượng kỳ lạ như thế, có lẽ là do Triển mỗ trúng phải một loại độc kỳ quái, loại độc đó không tạo nên tổn hại gì với Triển mỗ nhưng lại khiến cho Triển mỗ… thuốc độc bất xâm.”