Chương 13

Nhà dột gặp cả đêm mưa.

Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, nhìn quyển sách trên tay, lại bất đắc dĩ thở dài lần nữa.

"Miêu nhi, làm sao?"

Bạch Ngọc Đường cẩn thận hỏi, Triển Trung bên cạnh trừng Ngũ gia một cái, cũng thận trọng nhìn chủ nhân của mình.

Dù gì, chuyện khiến Triển Chiêu có thể liên tiếp thở dài cũng không nhiều - chuyện làm y không che giấu được rầu rĩ, càng ít hơn - huống gì y bây giờ còn đang mang vẻ mặt vừa giận vừa tức cười đây?

Thơ là do sai dịch đi đường cả đêm đưa tới từ phủ Khai Phong, phía trên có thân bút của Bao đại nhan, cùng với một tin tức làm Triển Chiêu nhe răng mà không biết làm gì hơn là dở khóc dở cười.

Vốn dĩ, sáng sớm bác Trung tìm tới mấy hoàng hoa khuê nữ để mình "chọn cưới" đã bị con chuột nọ bắt tận tay, một già một trẻ ở bên cãi nhau như chốn không người đã làm y đủ đau đầu, giờ nghĩ lại bây giờ cả người trong triều cũng tới góp vui... ôm trán, Triển Chiêu giương mắt trừng Bạch Ngọc Đường, hất tay ném thơ tới, trong giọng mang theo mấy phần lạnh lẽo, "Ngươi tự mình nhìn."

Bạch Ngọc Đường kinh dị vô cùng, căng thẳng nhận lấy thơ, cẩn thận đọc, chân mày không không nhướng cao - có chút co quắp.

Triển Trung vươn cổ muốn nhìn rõ bên trên ghi gì, không biết sao một chữ cũng không nhìn ra, chỉ biết làm mặt không cam lòng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Triển Chiêu, lúc này trên khuôn mặt già nua có thêm mấy phần buồn bã.

"Miêu nhi..."

Bạch Ngọc Đường hết sức đáng thương gọi một tiếng, liền nghe thấy Triển Chiêu hừ lạnh,

Thế là Bạch ngũ gia rất mất mặt rùng mình một cái.

Nội dung trên thơ đại khái là: Hôm qua Bàng thái sư ở trong triều bêu xấu Triển Chiêu, nói nam tử mang thai chính là tội nghịch thiên, nếu Triển Chiêu là nữ, chính là khi quân phạm thượng, phải tru di cửu tộc, cũng may THánh thượng hiểu rõ nguyên do, đè chuyện này xuống, nhưng hôm nay thiên hạ đều biết tới chuyện Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường "thầm kết châu thai", huyên náo khắp nơi, "Thuốc cứu mạng có thể tạo nên thai tức trong bụng nam tử" lời này nói ra khó mà phục chúng, Thánh thượng so đo mấy lần, lấy "Triển Chiêu nhiều lần hộ giá có công, làm quan tới nay công nhiều lỗi không có, miễn cho tội khi quân" để chặn lại miệng thiên hạ, đồng thời cũng chỉ có thể bãi miễn chức quan hiện tại của Triển Chiêu để phục chúng.

Nói xong, Bao đại nhân cũng nói mấy chuyện riêng tư với Triển Chiêu, đại để chính là tình huống thân thể của Triển Chiêu ông đã nghe Công Tôn tiên sinh kể lại, hiện giờ y không còn là người trong quan trường nữa, chuyện của phủ Khai Phong đã không quan trọng, chỉ cần ở nhà dưỡng hảo thân thể, nếu nhớ phủ thì bảo Bạch Ngọc Đường dắt về xem một chút.

Làm Triển Chiêu thở dài chính là một câu cuối cùng, "Luật pháp vu tâm, công đạo tự tại, tại triều tại dã, giai tống thiên hạ."

Triển Chiêu hiểu, Bao đại nhân muốn y một lần nữa trở về giang hồ, trở về làm Nam hiệp của y.

Sau khi cảm động, là lúc nên tính nợ cũ.

Triển Chiêu kiềm chế mọi cảm xúc trong lòng, nhìn Bạch Ngọc Đường, chờ một lời giải thích hợp lý...

Vì sao chuyện của mình cả thiên hạ đều biết, mình lại chẳng biết?

Nghĩ tới chuyện hoàng đế chỉ có thể dùng lời ám chỉ mình là... nữ nhân - để xóa "Tội lớn nghịch thiên", lại không thể không dùng tội "Khi quân" để thu lại quan chức của mình - có thể làm quan hay không Triển Chiêu không để ý, dù sao, lúc đầu y vào triều làm quan chính là vì một lòng ái tâm của Bao đại nhân nên mới quyết định, mình vì muốn tìm chút công bằng cho dân chúng nên mới tự khuất thân cúi lạy người khác, bây giờ không còn quan chức cũng nhẹ nhàng nhiều - nhưng dựa vào cái gì... thiên hạ ai cũng nhận định y bị con chuột trắng này đè? Thậm chí cả Bao đại nhân cũng... thân là người trong cuộc mà y hoàn toàn không biết chuyện "huyên náo dương dương" của người ngoài gì cả.

"Ngũ gia lừa gạt Triển mỗ thật kín!"

Triển Chiêu mỉm cười, có mấy phần cắn răng nghiến lợi.

Bạch Ngọc Đường rụt cổ, vội vàng mở miệng, "Miêu nhi..."

"Ngũ gia không cần nói gì cả, Triển mỗ tất nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng Ngũ gia." Triển Chiêu cười tủm tỉm, mặt đầy tuyết xuân ôn hòa rạng rỡ, nói, "Cơ mà, hiểu là một chuyện, hiện giờ tâm tình Triển mỗ cực kém cũng là một chuyện - Ngũ gia có hiểu không?"

Bạch Ngũ gia không nhịn được lại rụt cổ, âm thầm chắc lưỡi hít hà, "Mèo nhà gia giận điên rồi!"

Sau đó thuận lý thành chương, Ngũ gia khá ấm ức bị lão bộc nhà Mèo - Triển Trung đuổi ra khỏi cửa.

Không phải là Ngũ gia không phản kháng, cũng không phải Ngũ gia sợ lão gia khô héo kia, mà là - lúc Ngũ gia muốn lý luận với lão già kia, thấy rõ ánh mắt - uy hϊếp - mèo nhà mình phóng ra.

Vì vậy, Ngũ gia lúc này chỉ có thể ở bên trong khách điếm lớn nhất Thường Châu, chén một chén hai, buồn bực uống rượu.

Dĩ nhiên, bên cạnh còn có mẹ đại ca đại tẩu, cùng Tứ công tử góp tới đây giúp vui.

Bốn người kia, đương nhiên không phải tốt bụng tới cùng Ngũ gia uống rượu giải sầu, Lô Phương có chút lo lắng, nhưng rất tin tưởng Triển Chiêu, thật sự lần này do Ngũ đệ mình lừa gạt người ta quá mức nên mới nhất thời giận dữ, gây gổ như thế, Giang Trữ bà bà với Lô phu nhân coi như không có lòng tốt như vậy - hai người đơn giản là tới xem bộ dáng kinh dị của đứa bé luôn tự xem mình là duy ngã độc tôn.

"... Mấy người không nói gì hết à?"

Ngũ gia giận nha. Một đôi mắt hoa đào hung ác chia ra trừng bốn người đang vây quanh nhìn hắn uống rượu, chẳng qua lúc trừng tới hai người phụ nữ thì nhanh chóng thu hồi anh mắt.

Anh hùng khí đoản.

Sau đó, bốn người dùng thần sắc khác nhau quay mặt đi, rõ ràng làm vẻ "Toàn bộ chẳng dính gì tới bọn này hết".

Bạch ngũ gia rất tức.

Bạch ngũ gia vô cùng căm tức.

Bạch ngũ gia chưa từng căm tức tới mức này.

Vấn đề là, bất kể Ngũ gia có tức tới đâu đi nữa, Bạch ngũ gia cũng không thể chém người làm hắn tức giận được.

Chính vì thế nên Bạch ngũ gia mới càng thêm tức.

Mà ngay lúc Ngũ gia căm tức, bên ngoài vang lên một trận xôn xao.

Tiếp theo chính là tiếng rống to tràn đầy sức mạnh của Triển Trung, "Bạch Ngọc Đường!"

Đoán chừng, toàn bộ sức lực bú sữa của lão già mà gân đều đã dồn hết vào một tiếng hống này rồi, cho nên Ngũ gia bị chấn động tới mức chóng mặt.

Sau đó, lão bá kia hung hăng bước tới trước mặt Ngũ gia, đỏ cả mặt, nhịn thật lâu mới có thể xuất ra một câu kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu -

"Ngươi có gả hay không?"

========

Sau khi đạp đít Bạch Ngọc Đường ra khỏi phủ rồi, Triển Trung có mấy phần hả dạ, quay người lại nhìn chủ nhân vẫn hướng mình cười ấm áp nói, "Các vị tiểu thư vừa rồi, không biết gia xem trọng ai?"

Không biết vì sao, Triển Chiêu cười càng nhu hòa, trong lòng lão nhân gia càng không khỏi lo lắng.

Vấn đề sao lại quay lại điểm xuất phát nhỉ?

Triển Chiêu âm thầm chửi mấy câu, hướng mắt lên trời, nhìn lão bộc trong nhà, vẫn là nụ cười xuân dương hóa tuyết, "Bác Trung, cháu bây giờ không muốn bàn lại vấn đề này nữa."

Nghe những lời đó, tâm tình vui vẻ của bác Trung đều mất, mặt trầm xuống, trợn mắt, "Gia! Bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất! Hiện nay cậu đã 22 rồi, sao có thể không muốn nhắc tới? Lập gia đình sinh con cái là chung thân đại sự, nếu cậu xem thường, thì làm sao có thể nhìn mặt lão gia phu nhân dưới cửu tuyền?"

Triển Chiêu khe khẽ cười, thầm thở dài.

Là phúc thì không phải hỏa, họa thì không tránh được - có một vài chuyện, cố gạt thế nào cũng nên nói rõ.

Triển Chiêu chỉ bất đắc dĩ, "Bác Trung, bác rõ ràng thấy được tình ý của con với Ngọc Đường, cần gì phải hỏi nữa?"

Thật ra, đối với chuyện Bạch Ngọc Đường giấu mình nhiều lời đồn đãi như thế, Triển Chiêu đúng là giận. Không phải giận mình bị lừa gạt không biết gì, mà là giận Bạch Ngọc Đường cư nhiên giấu đi một mình biết.

Hai người tâm ý tương thông, chuyện giữa họ không phải là chuyện của riêng ai nữa, mà là chuyện của hai người. Có lời xì xào bàn tán gì chăng nữa cũng phải để hai người cùng nhau gánh vác. Triển Chiêu không phải hạng nữ lưu yếu đuối, không cần Bạch Ngọc Đường hắn che chở cẩn thận cũng có thể đối mặt với tất cả mọi người, không thẹn với lòng.

Để Triển Trung đuổi Bạch Ngọc Đường ra khỏi phủ, cũng chỉ muốn cho con chuột bạch kia biết, Triển Chiêu y nếu đã nhận định Bạch Ngọc Đường, thì sẽ không sợ miệng lưỡi người trong thiên hạ.

Dĩ nhiên, một nguyên nhân nhỏ khác, chính là vì người đã làm quản gia trong phủ từ trước khi mình ra đời này.

Triển Chiêu hết sức tôn kính lão Triển Trung, từ sau khi cha mẹ qua đời, người này chính là người cha duy nhất, thân nhân duy nhất của y.

Bạch Ngọc Đường tính tình thế nào, Triển Chiêu quá rõ.

Những cô gái Triển Trung tìm tới e đã phạm vào kiêng kỵ của Bạch Ngũ gia hắn, Triển Chiêu nếu không tìm kế trấn áp, đoán chừng giờ này đã làm long trời lở đất rồi.

Huống gì, vấn đề giữa mình với trung bá, Triển Chiêu cảm thấy cứ để mình tới xử lý vẫn thỏa đáng hơn.

Nói rõ ràng cũng không phải không sợ, trong lòng Triển Chiêu vẫn thấp thỏm. Y biết, Trung bá nhất định sẽ phản đối, thậm chỉ đã chuẩn bị tâm lý bị mắng chửi.

Triển Trung trầm mặt nhìn y nửa ngày không nói, làm Triển Chiêu càng thêm lo lắng.

"Gia."

Triển Chiêu hơi bất an chờ lão nhân gia nói chuyện.

Triển Trung thở dài, "Gia, lão nô chẳng qua chỉ là một kẻ ở, không có quyền xen vào quyết định của chủ nhân. Gia làm gì đều theo nguyện vọng của mình, cũng không cho phép lão nô chen miệng. Nhưng trước khi phu nhân lâm chung đã dặn dò lão nô nhất định phải chiếu cố gia cho tốt - phu nhât lo nhất là chuyện chung thân đại sự của người, nếu lão nô không nhìn thấy người lấy vợ sinh con, người để lão nô làm sao có thể xuống giao phó với phu nhân dưới cửu tuyền?"

Nói đến sau này, Triển Trung đã nước mắt đầy mặt, "Gia, Triển gia tới đời người đã là đơn truyền, nếu người không thể như người ta lấy vợ sinh con, chính là bẻ gãy hương khói của Triển gia, cũng là khi sư diệt tổ, thiên lý bất dung! Người... cậu với Bạch Ngọc Đường đó... làm sao có thể hoang đường như vậy!?"

Triển Trung mắt ngấn lệ, hung hăng dậm chân.

Triển Chiêu nghe trong lòng chua xót, ngực nghẹn ngào.

Nhưng hít thật sâu, Triển Chiêu vẫn chăm chú nhìn lão bộc đang hận rèn sắt không thành thép nói, "Bác trung, Triển Chiêu chưa bao giờ muốn để hương khói Triển gia phải gãy, lại càng không muốn khi sư diệt tổ, thiên lý bất dung..."

Một lời Triển Chiêu nói làm Triển Trung thoải mái một chút, nhưng chớp mắt, lời nói thay đổi, một câu không lưu đường sống đành cho Triển Trung hồn phi phách tán, "Nhưng, Triển mỗ không muốn nhất, là làm chuyện trái với lòng mình, phụ Ngọc Đường."

"Mày... mày... mày!"

Không để ý tới chủ tớ nữa, Triển Trung chỉ Triển Chiêu giận tới run rảy.

"Bác Trung, hãy nghe con nói, con..." Dùng sức cắn môi dưới, trong lòng từ chối thật lâu, Triển Chiêu mới ngoan tâm hất đầu qua nói, "Con đã có máu thịt của Ngọc Đường...." thẳng thắn một câu, Triển Chiêu mới quay mặt lại, nghiêm nghị nói, "Cho dù hôm nay con có thể thật sự phụ Ngọc Đường, con cũng quyết không thể cưới bất kỳ cô gái nào nữa!"

Triển Chiêu nói hết lời, kiên nhẫn chờ Triển Trung đáp lại, là mắng là chửi y sẽ nhận hết, cho dù bị dùng gia pháp, y cũng không hề oán hận...

Vậy mà Triển Chiêu chờ thật lâu, Triển Chiêu vẫn chỉ giữ nguyên tư thế không động đậy.

Triển Trung hoàn toàn trợn mắt.

... Ông vừa nghe thấy cái gì vậy? Gia nhà ông... được rồi, người đã già, tai mắt cũng yếu, nhưng... yếu cũng... vừa phải thôi?

"Gia, cậu... cậu mới nói mình với Bạch Ngọc Đường kia thế... thế nào?"

Triển Trung run run hỏi lại, để có thể nghe rõ lời Triển Chiêu nói, còn cẩn thận nhích gần tai tới.

Triển Chiêu mặt mũi trắng bệch, tiếp nữa là đỏ lên, ngập ngừng thật lâu, mới lên tiếng, "Bác Trung, con với Ngọc Đường... bác không có nghe nhầm."

Triển Trung lại trợn tròn mắt.

Triển Chiêu lại đợi thật lâu không thấy ông tỉnh hồn, thầm nghĩ không lẽ mình nói thẳng quá hù ông ấy sợ, chỉ thấy sắc mặt Triển Trung đại biến, bộ dáng "Thù sâu như biển, không đội trời chung", hung hăng đi ra chào hỏi mấy người thanh niên trai tráng trong phủ, sau đó dắt nhau ra cửa.

Chợt nhớ ngày xưa mình còn nhỏ, chưa tập võ, ra ngoài đánh nhau với một vài đệ tử nhà khác, về nhà bị khi dễ thương tích đầy thân, mẹ đau lòng rơi lệ, lúc đó bác Trung trẻ hơn bây giờ cũng mang bộ dáng này ra cửa... sau đó mấy đứa trẻ gần nhà đều nhìn mình bằng ánh mắt kính sợ...

Triển Chiêu thầm chảy một thanh mồ hôi lạnh.

Bác Trung nhất định cho là mình bị Bạch Ngọc Đường khi dễ rồi... chỉ mong con chuột kia tự cầu nhiều phúc...

K