Trans: QT caca
Edit: Thảo Yun
Không biết tiếng Trung nên edit hoàn toàn dựa vào QT, độ chính xác chỉ khoảng 70%
Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác
Các nền tảng MXH của mình:
Facebook/YouTube: Một Đám Mây
Wattpad: @Vincentriona
Ngày thứ hai: Ác mộngTriển Chiêu bỗng nhiên từ trên giường bừng tỉnh, trong mắt tràn ngập sợ hãi, dịch người đến mép giường, nhưng tiếc là thân thể lại cứng đờ không làm gì được, chỉ nghe "Phanh" một tiếng liền vô ý ngã xuống giường.
Lần này rơi cũng không nhẹ, đau đớn khiến Triển Chiêu cắn môi nằm trên mặt đất trận rên khẽ.
Xoa xoa vị trí bị ngã đau, Triển Chiêu từ trên mặt đất ngồi dậy giơ tay lau đi mồ hôi tinh mịn khắp trán.
Ác mộng...?
Triển Chiêu không nhớ rõ nội dung của cơn ác mộng này, hắn nhìn đầu ngón tay vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch của mình. Xem ra, vô luận cơn ác mộng này là gì cũng khiến y sởn hết tóc gáy. Y hít một hơi thật sâu, xoay người đứng lên chuẩn bị thay quan phục.
Từ chuyện Pháp Vương, y liền không như thế nào ngủ ngon giấc, thời điểm đang chỉnh sửa đai lưng, ánh mắt hắn liền dừng lại bởi một thứ ở trên bàn.
Một màu xanh ngọc bích trong trẻo, lả lướt toả ra ánh sáng dịu dàng. Một khối ngọc bội to chừng nữa bàn tay đang được đặt nằm trên bàn. 𝒯𝐫uyện cop từ t𝐫ang ﹙ 𝒯𝗥Ù𝗠𝒯𝗥U 𝐘Ệ𝙉.𝙫n ﹚
Triển Chiêu cầm lấy ngọc bội cẩn thận xem xét, phát hiện ngọc bội toàn thân trong suốt, bên trong có màu cầu vồng, mặt trước có khắc một vài chữ vàng, đi cùng với nó là một số hoạ tiết được chạm trổ kỳ nghệ tỉ mỉ, đuôi ngọc dùng vàng nạm ngọc khiêu thoát chặt chẽ cố trụ, hình dáng bắt mắt tựa như ngọc bội của vị tiên gia nào đó. Đây quả thật là một khối ngọc tuyệt phẩm
Nhưng kỳ quái là, Triển Chiêu không có ngọc hay đồ vật tùy thân gì, tại sao khối ngọc bội lại xuất hiện ở phòng của y.
Trong lúc suy tư, phần cổ bỗng nhiên dâng lên một trận áp bách, cảm giác này cũng giống với hôm qua, dường như có người đang gắt gao mà bóp cổ y.
Chẳng lẽ là do ngày hôm qua? Triển Chiêu nhíu mày tay vuốt ve cổ, nhưng cảm giác đau đớn không hề dịu đi ngược lại càng thêm đau hơn, cơn đau khiến hai mắt y nhắm lại muốn ngất đi, y thở hồng hộc chống tay lên bàn kêu rên liên tục.
Trên da thịt trắng nõn dần dần hiện ra một dấu tay tím đen, y cố gắng lắc cái cổ đã cứng như bàn đá. Khối ngọc bội trong tay như ẩn như hiện ra một cổ sương đen quấn quanh mặt ngoài ngọc, bên tai vang lên tiếng nói mờ mịt của nam tử, nhưng trong phòng trừ bỏ Triển Chiêu thì không có ai khác.
"Vật ấy chính là tánh mạng của ngươi, quyết không thể rời xa nó."
Giọng nói giống sương khói càng phiêu càng xa, chỉ một thoáng, cảm giác đau đớn liền biến mất vô tung vô ảnh, hai mắt cũng khôi phục lại thần thái, hết thảy phảng phất như mây khói thoảng qua.
Triển Chiêu xoa xoa đầu, cảm giác chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, y nhanh nhẹn đem ngọc bội buộc ở bên hông đi ra khỏi phòng, mà ngọc bội lại hiện lên một tia sương đen quấn quýt một chút rồi biến mất.
Công Tôn Sách mới từ trong nha môn ra ngoài liền thấy Triển Chiêu từ trong phủ đi ra, vừa lúc, thuốc Bạch Ngọc Đường nhờ ông đưa cho Triển Chiêu ông vẫn chưa đưa y.
"Triển hộ vệ, Bao đại nhân muốn gặp cậu. Còn có thuốc này là của Bạch đại hiệp nhờ Bao đại nhân đưa cho cậu, nói là linh dược của Lô đại tẩu, bổ huyết ích khí, đối với thương thế của cậu rất tốt."
Triển Chiêu tiếp nhận chai thuốc nhét vào trong vạt áo, xua tay hướng Công Tôn Sách nói lời cảm tạ sau đó vào nha môn, nhưng Công Tôn Sách nhìn thân ảnh Triển Chiêu rời đi lại nhíu mày, sắc mặt y so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ông vẫn cảm thấy có một chút không thích hợp nhưng lại không biết là nơi nào không thích hợp, đến nỗi ngọc bội bên hông y, Công Tôn Sách cũng cảm thấy dường như đã gặp ở nơi nào.
Triển Chiêu hướng Bao Chửng hành lễ, "Bao đại nhân."
Bao Chửng theo tiếng ngẩng đầu, buông trong tay giấy, "Triển hộ vệ, thân thể ngươi như thế nào?"
"Đa tạ Bao đại nhân quan tâm, Triển mỗ thân thể đã không còn trở ngại, không biết Bao đại nhân triệu ta có chuyện gì?"
Bao Chửng xoa xoa râu, ngừng lại một chút, có chút không tình nguyện mà mở miệng, "Là chuyện này. Tri Huyện huyện Sơn Âm Lý đại nhân sáng nay gửi bồ câu đưa thư xin Khai Phong Phủ giúp đỡ, nói là bên trong huyện Kim Long phát hiện một thi thể nam dưới chân cầu, vụ án này cùng vụ án hoàng cương nhất định có quan hệ. Khai Phong phủ không thể mặc kệ đứng nhìn, nhưng sự việc Pháp Vương vẫn còn chưa kết thúc, bổn phủ không thể rời đi, không biết Triển hộ vệ có thể thay bổn phủ đến huyện Sơn Âm tra xét một phen?"
"Thưa đại nhân, Triển Chiêu tự nguyện đi ngay, lập tức chuẩn bị ngựa đi đến huyện Sơn Âm."
Triển Chiêu không có bất kì do dự nào, sau khi hành lễ với Bao Chửng liền trở về phòng sửa sang quần áo, lại đến chuồng ngựa dắt một con ngựa trắng, cưỡi đến huyện Sơn Âm. Đi ròng rã cả ngày, Triển Chiêu đem ngựa buộc ở trước cửa khách điếm. Hiện tại bất quá chỉ vừa chạng vạng, nhưng trên đường một bóng người cũng không có, nhà nhà đều tắt đèn, trông thật giống như một huyện chết.
"Miêu nhi, ngươi quá chậm, bắt Bạch gia gia ta đợi ngươi đến bốn canh giờ."
Đỉnh đầu vang lên một quen thuộc, ngẩng đầu liền thấy Bạch Ngọc Đường từ trên nóc nhà nhảy xuống, vẻ mặt vui cười.
Bạch Ngọc Đường là do Công Tôn Sách gọi tới, thương tật của Triển Chiêu chưa lành, hơn bộ dáng kì quái quỷ dị sáng nay của y khiến Công Tôn Sách không thể nào yên tâm để Triển Chiêu đi một mình, hơn nữa Huyện Sơn Âm cách Hãm Không Đảo cũng không xa, Bạch Ngọc Đường qua lại cũng tiện.
"Bạch huynh?"
"Là gia gia ngươi đây, Công Tôn đại nhân không yên tâm con mèo ngươi đi một mình, liền kêu ta đến giúp một tay."
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu dưới ánh trăng, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy con mèo này hôm nay rất kì quái.
"Đa tạ Bạch huynh tương trợ. Xin hỏi Bạch huynh có biết vì sao huyện Sơn Âm dân cư thưa thớt như vậy?"
"Vấn đề này ta đã hỏi qua tiểu nhị khách điếm. Cách đây một tháng, huyện kế bên xảy ra một vụ đánh cướp hoàng cương. Nhóm cướp cùng nhóm bảo tiêu hoàng cương xảy ra giao chiến, Trương Thiên Hổ bất hạnh bị cuốn vào mà mất mạng. Nhưng mà, trong huyện vẫn luôn có tin vịt nói Trương Thiên Hổ chết không nhắm mắt, âm hồn vẫn còn ở trong huyện không chịu siêu thoát. Thẳng đến ba ngày trước, kẻ vốn đã chết gần một tháng trước Trương Thiên Hổ lại đột nhiên nổi lên dưới chân cầu Kim Long, thế nên mọi người mới không dám ra khỏi nhà lúc chạng vạng, cửa nhà cũng đóng chặt."
"Xem ra phải tỉ mỉ điều tra một phen."
Triển Chiêu vừa dứt lời liền đi vào bên trong khách điếm, Bạch Ngọc Đường giơ tay rút kiếm ngăn Triển Chiêu lại, Triển Chiêu nhíu nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Ai, ta nói Triển Tiểu Miêu, ngươi cho rằng ta đã quên việc mấy hôm trước ngươi giả vờ không nhìn thấy bổn đại gia ở Khai Phong Phủ sao." Bạch Ngọc Đường trên dưới đánh giá Triển Chiêu một chút, thoáng nhìn qua khối ngọc bội bên hông kia đang lay động thì nheo lại hai mắt, duỗi tay đến muốn đoạt đi. "Thứ này không tồi, Bạch gia mượn chơi chút."
Giọng nói còn chưa dứt, phần cổ Triển Chiêu lại cảm thấy đau đớn, mà tay Bạch Ngọc Đường còn chưa đυ.ng tới ngọc bội liền bị gắt gao chế trụ, năm ngón tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay hắn bẻ ngược ra phía ngoài.
"Đau đau đau, cái con mèo bệnh này, Bạch gia ta chẳng qua chỉ là đùa ngươi một chút, ngươi lại nhỏ mọn đến nỗi xuống tay tàn nhẫn như vậy sao!"
Bạch Ngọc Đường ăn đau, nhấc chân đá Triển Chiêu lảo đảo một cái, lúc này y mới thu hồi tay, trên cổ tay trắng nõn của hắn lúc này xuất hiện năm vết móng mèo bầm tím, hắn vốn định cùng y lý luận một phen nhưng vừa nhấc mắt đã thấy Triển Chiêu xanh cả mặt, bộ dạng xem như vô cùng khó chịu.
"Bạch huynh, xin lỗi, Triển mỗ không phải cố ý, ta...về phòng trước."
Nói Triển Chiêu cơ hồ là lung lay mà vào khách điếm, lên lầu.
Bạch Ngọc Đường vuốt cổ tay mình, lúc này mới nhớ lại lúc vừa rồi, tay Triển Chiêu lạnh đến doạ người, cả người như một tảng băng di dộng.
Con mèo này làm sao vậy, Bạch Ngọc Đường nhìn thân ảnh Triển Chiêu đã biến mất, trong lòng không thể bình tĩnh.
Y đã bước lên lầu, rời khỏi tầm mắt Bạch Ngọc Đường, thân thể này tựa như đang đi trong gió mưa bão tuyết, lắc lư không ngừng. Cảm giác áp bách này khiến Triển Chiêu không dám ngẩng đầu, tầm mắt lúc sáng lúc tối, y hoảng loạn tiến một gian phòng cho khách, không chống đỡ nổi mà té sầm xuống đất, hai mắt cũng dần không trụ nổi mà ngất đi, Cự Khuyết cũng rơi xuống nền đất, ngọn nến trong phòng lập loà, "tạch" một cái liền tắt mất, cánh cửa phía sau cũng từ từ khép lại.
Khả lân dạ bán hư tiền tịch,Bất vấn thương sinh vấn quỷ thần. *Triển Chiêu mơ mơ màng màng, gian nan mở mắt, tầm mắt mơ hồ khiến y chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, y quơ quơ tay phát hiện mình đang đứng trước giường một người. Từ dáng người cùng quần áo có thể đoán được người đang nằm này chính là Bạch Ngọc Đường.
Nhưng sao mình lại đứng ở phòng Bạch Ngọc Đường, không đợi Triển Chiêu nhận ra đang có chuyện gì, vạt áo Bạch Ngọc Đường trên giường liền chảy ra một tia máu.
Thời điểm Triển Chiêu đang muốn duỗi tay chạm vào Bạch Ngọc Đường, lại phát hiện đôi tay của mình cũng dính đầy máu đỏ, cúi đầu lại y phục màu lam của y nay đã bị nhiễm đỏ bởi máu.
"Bạch huynh!"
Phát hiện việc không ổn, hắn vội vàng đi đến bên Bạch Ngọc Đường, nhưng thân thể người trên giường lại xụi lơ như một con rối gỗ bị cắt đứt dây. Hỏng rồi, Triển Chiêu bất tri bất giác hít sâu một hơi đem người Bạch Ngọc Đường lật lại, cảnh tượng trước mắt khiến mắt y tối sầm, đại não "Ong" một tiếng.
Ngũ quan trên mặt Bạch Ngọc Đường này đều đã bị hủy, hắn cũng đã tắt thở. Hai mắt cũng bị móc đi, chỉ còn dư lại hai cái hố đen trống rỗng đang chảy máu ròng ròng. Cạy miệng ra xem, đầu lưỡi hắn cũng khó thoát kiếp nạn mà bị cắt đi. Xuyên qua ngực hắn là một thanh kiếm, vạt áo cũng vì thấm máu mà ướt đẫm một mảng trước ngực.
Triển Chiêu không có hoa mắt, kiếm này chính là Cự Khuyết y luôn mang theo bên người.
Ngoài cửa sổ một bóng người hư thoảng lướt qua, Triển Chiêu không chút do dự cầm lấy Hoạ Ảnh của Bạch Ngọc Đường đuổi theo, bóng người lập tức chui vào một gian phòng khác, Triển Chiêu rút kiếm ném vỏ kiếm xuống liền đuổi theo, một chân đá văng cửa ra liền thấy một nam tử đang đứng giữa phòng, đưa lưng về phía hắn.
"Người nào! Đứng lại!"
Nam tử chậm rãi xoay người, Triển Chiêu sau khi thấy rõ mặt hắn liền không thể tin mà mở to mắt nhìn, thân thể cứng lại tại chổ.
Nam tử trước mặt cùng y gương mặt giống nhau như tạc, thân mặc lam y, tay cầm Hoạ Ảnh. Nhưng Triển Chiêu này gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, tròng mắt hướng lên trên trần nhà. Hắn không nhìn Triển Chiêu mà chỉ lo liếʍ láp đầu ngón tay tràn đầy máu tươi.
Không biết có phải vì tiếng hít thở dồn dập của Triển Chiêu quấy nhiễu hắn hay không, mà đột nhiên tròng mắt hắn giật giật nhìn xuống phía dưới, đột nhiên hắn nhìn về phía Triển Chiêu, khóe miệng cứng nhắc, mất tự nhiên lộ ra một nụ cười cực quỷ dị.
Tay hắn cầm Họa Ảnh đặt ngay tại cổ mình, ánh sáng sắc bén chiếu rọi khuôn mặt quỷ dị của hắn, hắn chậm rãi lia kiếm qua cổ. Một vệt đỏ tươi từ từ chảy xuống, khiến lam y dần bị nhuộm thành huyết y, mà hắn vẫn luôn treo trên môi nụ cười quỷ dị trong suốt quá trình.
Nhưng hết thảy vẫn chưa có kết thúc, phía sau cửa vang lên âm thanh "Kẽo kẹt", một trận gió lạnh thổi tới khiến sống lưng Triển Chiêu tê dại.
Y không nghe được bất kì âm thanh gì kể cả tiếng bước chân, cho đến khi một cỗ thân thể lạnh lẽo dán lên lưng y, nhiệt độ ấy khiến Triển Chiêu lạnh từ đầu đến chân. Một đôi tay nhợt nhạt từ phía sau vươn tới gắt gao quấn lấy thân thể Triển Chiêu, tựa hồ muốn đem xương cốt cả người y bóp nát.
Bên tai truyền âm thanh quen thuộc nói nhỏ, chẳng qua lần này y thật sự có thể cảm giác được có người ở bên tai mình bật hơi, cọ xát.
Ngay sau đó lại là một trận đau đớn truyền tới phần cổ, tóc bị lôi khiến cho Triển Chiêu phải nâng đầu, tay phải không nghe sai sử mà lại làm theo người trước mắt, nâng Họa Ảnh lên đặt trên cổ, vô luận Triển Chiêu phản kháng thế nào thì tay nắm Họa Ảnh vẫn không có nửa điểm lơi lỏng. Da thịt chậm rãi bị cắt sinh ra cảm giác đau đớn làm hai mắt Triển Chiêu tối sầm.
"Không!"
Triển Chiêu đột nhiên mở to hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, vội vã hút từng ngụm hút khí lạnh, y vội vàng vuốt cổ chính mình, sau khi xác nhận mình bình an vô sự lại nhìn đến quần áo của mình, không có bất kì vết máu nào. Nhưng một màn vừa nãy với Bạch Ngọc Đường khiến y không thể yên lòng, dép còn chưa xỏ liền chạy ra phòng đi tìm hắn.
Bạch Ngọc Đường nằm dáng chữ đại chiếm hết cả cái giường, nhưng Triển Chiêu không dám vội vã đoán bừa, y run run rẩy rẩy mà đem ngón tay đặt trước mũi Bạch Ngọc Đường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, hắn còn sống.
Triển Chiêu yên tâm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng Bạch Ngọc Đường, đứng ở hành lang theo bản năng lại sờ lên cổ chính mình.
Lại là ác mộng sao. Ác mộng này cùng lần trước liệu có giống nhau. Triển Chiêu có thể nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết, mà cảm giác chân thật khi lưỡi dao kề cổ kia khiến yết hầu y không ngừng đau lên từng cơn.
*
Trích hai câu cuối trong bài thơ "Giả Sinh" của Lý Thương Ẩn. Nguyên văn: 賈生 宣室求賢訪逐臣,賈生才調更無倫。可憐夜半虛前席,不問蒼生問鬼神。Tạm dịchGiả SinhTuyên thất cầu hiền phỏng trục thần,Giả Sinh tài điệu cách vô luân.Khả lân dạ bán hư tiền tịch,Bất vấn thương sinh vấn quỉ thần.Dịch nghĩaTại Tuyên thất, vua cầu người hiền, hỏi thăm đến những bề tôi bị biếm trích.Trong số những người này, Giả Sinh có tài diệu không ai bằng được.Tiếc thay, vào lúc nữa đêm, nhà vua để ghế trống chỗ ngồi phía trước để đón tiếp ông,Nhưng lại không hỏi đến nhân dân, mà chỉ hỏi về vấn đề quỷ thần.)Nguồn tham khảo: Thi Viện